Hào Môn Quyền Quý

Chương 80: Cực kì quyến rũ




Sau khi Tô Thiên Kiều đến “Biến chất”, bắt đầu làm móng trước, sau đó đến làm tóc.

Sau khi làm xong những thứ này, đã là 7 giờ 10 tối.

Tô Thiên Kiều nhìn thời gian, được nhà tạo mẫu bên cạnh gợi ý, mỗi tay cầm một bộ lễ phục, lưỡng lự.

Nhà tạo mẫu là nam, giọng nói dịu nhẹ, ân cần giới thiệu ở bên cạnh: “Bộ bên trái tốt hơn, mặc lên người cô, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý… Bộ bên phải thanh khiết hơn, phù hợp với khí chất của cô, có thể làm nổi bật sự ngây thơ của cô, dễ khiến người khác động lòng…”

Anh la nói dài dòng mãi, mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều, tiếp tục nói: “Tối nay trang điểm tự nhiên, tóc cũng khá tự nhiên thoải mái, hai bộ đồ này đều có thể kết hợp làm cô càng nổi bật hơn, xem xem cô thích bộ nào hơn, hoặc là nói… muốn đạt được hiệu quả gì?”

Tô Thiên Kiều do dự một chút, cẩn thận đánh giá hai bộ đồ.

Bộ bên trái là bộ lễ phục màu xanh ngọc nhạt, sau lưng hở đến eo, chỉ có dây đeo mảnh nhỏ, bộ bên phải là màu be, khá nhỏ xinh, sẽ lộ ra vẻ trong sáng dáng yêu, giúp kéo dài chân.

Tô Thiên Kiều do dự mãi, thử bộ màu be trước, nhìn ngắm trước gương, quả nhiên là cực kì trong sáng, lại thêm hôm nay trang điểm tự nhiên, hàng mi dày và dài khẽ chớp, dáng vẻ đó cực kì trong sáng.

Tô Thiên Kiều nhìn đi nhìn lại, cứ cảm thấy hơi không ổn.

Nhà tạo mẫu nhìn ra ý nghĩ của Tô Thiên kiều, đề nghị: “Không bằng thử bộ màu xanh ngọc kia đi, so sánh xem thế nào!”

Tô Thiên Kiều gật đầu, đi vào phòng thay đồ thử bộ màu xanh ngọc kia, vừa bước ra, nhà tạo mẫu và trợ lý ở bên cạnh đều ngây người tại chỗ.

Mặc dù bộ độ này khá bạo dạn, vốn cho rằng người có khuôn mặt trẻ con như Tô Thiên Kiều mặc sẽ không hợp, ai ngờ dáng người cô lại đầy đặn như thế, hoàn toàn có thể chế ngự được bộ đồ này.

Dưới ánh đèn, chỉ thấy màu sắc của bộ đồ làm nổi bật lên làn da trơn nuột trắng nõn của cô, dường như mang theo một tầng trong suốt.

Phối hợp với lớp trang điểm trên mặt cô, càng lộ ra vẻ cực kì quyến rũ. Mặc dù bộ đồ này hơi lộ, nhưng lại vừa khéo lộ ta đường cong hoàn mỹ trên người cô, ngắm hoa trong màn sương, tràn đầy cảm giác thần bí, khiến người khác muốn thăm dò.

“Thật đẹp, trước giờ chưa từng thấy ai mặc bộ đồ này mà đẹp như cô!” Nhà tạo mẫu nói từ tận đấy lòng, trợ lý bên cạnh cùng gật đầu phụ họa.

Bản thân Tô Thiên Kiều cũng rất hài lòng, nhưng vẫn lo lắng soi trái soi phải: “Phù hợp sao? Sao cứ cảm thấy… hơi bạo dạn!”

“Không bạo dạn không bạo dạn…” Nhà tạo mẫu vội vàng khuyên: “Đẹp lắm, vừa đẹp, vừa khéo làm nổi bật dáng người của cô, nhất định cô đừng đổi nữa, cô đổi tôi còn gấp cho cô…”

Thấy dáng vẻ hưng phấn của nhà tạo mẫu, đánh giá Tô Thiên Kiều như đánh giá một “tác phẩm”, sau khi do dự một chút, cười nói: “Được rồi, nếu đã vậy, thì chọn bộ này đi?”

“Chọn bộ này chọn bộ này…”

Tô Thiên Kiều cắn răng, gật đầu.

Muốn tiếp cận cậu chủ, vốn liếng duy nhất cô có bây giờ, chính là con người cô.

Ngoài bản thân cô ra, có thể coi như cô không có gì nữa.

Hoặc là nói, thứ cô có, cậu chủ đều có. Hơn nữa còn hơn cô rất nhiều rất nhiều, căn bản anh không cần.

Vì thế, Tô Thiên Kiều chỉ có thể trang điểm xinh đẹp, thu hút sự chú ý của anh, thu hút sự tò mò của anh.

Cho dù anh đánh giá cô thế nào, chỉ cần anh có hứng thú, vậy coi như cô đã thành công.

Sau khi trả tiền, Tô Thiên Kiều đi ra cửa “Biến chất”, một chiếc xe sang dáng dài, đã chờ ở đó, thấy Tô Thiên Kiều đến, liền lễ phép mở cửa sau xe.

Tô Thiên Kiều vừa định lên xe, trên xe lại bước xống một người đàn ông.

Vốn cho rằng chỉ có tài xế đến đón cô, bỗng thấy người này, nhất thời, cô không biết làm gì mới tốt.

Có lẽ là chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn, ánh nhìn chạm vào đôi mắt xinh đẹp kia, đôi mắt tràn đầy ý thăm dò…

Nguyễn Hạo Thiên, cậu chỉ, ác ma… Người trước mắt này, là người cô nằm mơ cũng mong thấy mặt, cũng là người mà cô hận đến tận xương tủy.

Anh đứng thẳng ở đó, ánh mắt tràn đầy ý thăm dò nhìn Tô Thiên Kiều…

Đôi mắt đen của anh nhìn Tô Thiên Kiều, cứ như vậy mà nhìn cô. Đáy mắt thâm sâu như giếng cổ không chút gợn sóng, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ chìm vào bên trong.

Nhìn thẳng vào đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can người khác kia, Tô Thiên Kiều gần như không chống đỡ được mà muốn khai ra tội của mình.

Thời gian trôi đi chậm như bò qua tấc da thịt trên mặt cô, khi nụ cười mỉm xuất hiện trên mặt người kia, cảm giác như đã cách xa mấy đời.

“Cô Thẩm, chào cô!” Anh duỗi bàn tay thon dài, mang theo chút ý cười lễ độ.

Mặt anh rất trắng, trông rất sạch sẽ gọn gàng. Nếu người đàn ông khác trắng như này, sẽ lộ ra vẻ nữ tính, nhưng anh lại không hề như thế, khuôn mặt trắng nõn, chỉ càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai cương nghị, đường nét rõ ràng.

Sống mũi cao thẳng, vầng trán trơn bóng, dáng vẻ này, cho dù đã nhìn quen anh chàng siêu cấp tươi sáng như Kỷ Vân Huy và chàng trai yêu nghiệt như Thẩm Minh Dương, cô cũng không thể không thất thần trước vẻ đẹp trai của anh.

Dương như ông trời không công bằng, đã trút tất cả sự cưng chiều lên người người đàn ông trước mắt này.

Dáng người anh rất cao lớn, khuôn mặt đẹp trai của anh quả thật không có chỗ nào không hoàn mỹ. Đôi mắt sâu thẳm, cử chỉ tao nhã, mặc dì mang chút thờ ơ, nhưng điều này khiến anh càng thêm cao quý và thần bí.

Chỉ thấy anh thu lại ánh mắt chào hỏi với Tô Thiên Kiều, cô cũng thu lại cảm xúc của mình, vội vàng duỗi tay nắm lấy tay anh.

Vì căng thẳng, lòng bàn tay của Tô Thiên Kiều toàn là mồ hôi, anh chỉ hơi buồn cười đỡ cô lên xe, không bóc mẽ.

Anh cũng lên theo, đóng cửa xe lại.

Bỗng ở cùng một chỗ với anh, Tô Thiên Kiều hơi mất tự nhiên. Vốn cho rằng người bận rộn như anh sẽ không tùy tiện đến đón một người phụ nữ vừa quen biết, vì thế chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.

Lúc này, anh cách cô gần như vậy, trên người vẫn là hơi thở quen thuộc như 7 năm trước, cô ngẩn ngơ, dường như mình đang trong giấc mộng, lại không biết là sợ hãi, hay là quá căng thẳng và hưng phấn.

Anh là một người rất ga lăng, nhưng từ sau khi Tô Thiên Kiều lên xe, anh luôn đánh giá cô.

Đánh giá vẻ đẹp tinh tế của Tô Thiên Kiều, ngạc nhiên vì thành phố A còn có cô gái xinh đẹp như này, càng ngạc nhiên hơn là thấy cô dường như đã từng quen biết.

“Sao thế? Tôi trang điểm không đẹp sao? Hay là… trên mặt tôi có cái gì?” Chiếc xe chạy rất êm, Tô Thiên Kiều cảm nhận được ánh mắt của anh, không khỏi giả vờ thoải mái hỏi.

Măc dù ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Lúc trước cô đã xóa hết tất cả bớt trên người, thay đổi 7 phần khuôn mặt, nơi nào cũng hoàn mỹ không tỳ vết.

Trên mặt cô, cố ý để lại 3 phần dáng vẻ lúc trước, còn có khí chất và những hành động nhỏ ở 2 phút trước, khiến người khác thấy cực kì quyến rũ, đây, chính là mục đích ban đầu của cô, cô đã sớm tính toán tốt.

Quả nhiên…

“Cảm thấy cô hơi quen mà thôi, dường như đã từng gặp ở đâu đó!” Nguyễn Hạo Thiên thành thật trả lời, giọng nói rất tự nhiên.

Khi người đàn ông bình thường gặp được người phụ nữ xinh đẹp khiến mình để ý, sẽ nghĩ ra những cái cớ vớ vẩn như này để nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với đối phương.

Nhưng lời này nói ra từ miệng Nguyễn Hạo Thiên, hại rất tự nhiên, dường như sự thật chính là như vậy.

Tô Thiên Kiều đè xuống sự vui vẻ trong lòng, cười tao nhã: “Vậy sao? Tôi luôn sống ở nước ngoài, không biết anh Nguyễn từng gặp tôi ở đâu?”

Nguyễn Hạo Thiên nghe lời nói có ẩn ý của cô, dứt khoát đánh giá cô một lượt. Ánh mắt cô trắng trợn hơn nhiều, giống như cô còn chưa mặc quần áo.

“Giống một … người quen!” Không biết có phải vì ảnh hưởng trong lòng hay không, cô cứ cảm thấy trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên, mang theo chút ảm đạm: “Cũng không phải rất giống, chỉ là… cảm thấy rất quen.”

Nếu không phải Tô Thiên Kiều và Thẩm Minh Dương đã sớm sắp xếp thân phận của cô không chút sơ hở, nếu không phải Nguyễn Hạo Thiên không thể ngờ rằng trận cháy lớn 7 năm trước lại không khiến Tô Thiên Kiều mất mạng, tuyệt đối anh sẽ không dễ dàng bỏ qua thế này.

Anh là người đa nghi như thế, lúc này cũng chỉ cảm thấy trùng hợp mà thôi.

Nhìn thấy tâm tư của anh, Tô Thiên Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Ồ? Thật là trùng hợp!” Tô Thiên Kiều bị anh nhìn mà hơi mất tự nhiên, quay mặt đi.

Nhìn từ góc độ này, má cô hơi ửng đỏ, dường như đang mời gọi người khác hôn một cái, dường như cắn một miếng là tan ra.

Cậu chủ hơi thấy thường, cho dù anh không có hứng thú với phụ nữ, nhưng đối diện với người phụ nữ như này, lại ở cùng trong một không gian chật hẹp, sao anh có thể không có chút phản ứng nào chứ? Trừ khi thật sự như lời Kỷ Vân Huy nói, anh thích đàn ông!

Bị anh nhìn chăm chú như vậy, cho dù Tô Thiên Kiều không quay mặt lại, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh…

Trong khoang xe trầm mặc hồi lâu, Tô Thiên Kiều cảm thấy không tự nhiên, duỗi tay vén tóc bên mang tai, khẽ nói: “Chúng ta… đi đâu thế?”

Lời vừa nói ra, liền cảm thấy không đúng lắm. Dù sao cô là người mời, cũng không phải là Nguyễn Hạo Thiên mời cô, liền sửa lời: “Cái đó… Anh thích ăn gì?”

“Cô xác định… Lần này cô mời tôi là vì muốn cảm ơn tôi, chứ không phải liên quan đến ‘Bình minh’ chứ?”

Dưới ánh mắt sâu thẳm của anh, Tô Thiên Kiều cố ý thẹn thùng cúi đầu, che đi ý đề phòng nồng đậm trong mắt, từ từ nói: “Mong anh tin tưởng tôi.”

Nguyễn Hạo Thiên từ từ cười, nói: “Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi, thì đến một bữa tiệc cùng tôi, kết đôi dự tiệc!”

“Tiệc thế nào?” Tô Thiên Kiều hơi do dự, sự thay đổi đột ngột khiến cô có chút ngoài ý muốn, vốn muốn hai người ở riêng với nhau, cô sẽ có thêm thời gian và cơ hội để hiểu hơn về Nguyễn Hạo Thiên, nếu như đến nơi đông người như tiệc hội… cơ hội của cô sẽ ít đi rất nhiều.

Khó khăn lắm cô mới gặp cậu chủ, muốn gặp lần nữa, không biết là đến tận lúc nào, vì thế cô không hề muốn đi. Nhưng nếu cậu chủ đã mở lời, cô lại từ chối, dường như rất không lễ độ, chỉ đành hỏi lại.

“Gặp vài người bạn trên thương trường mà thôi, cô chỉ cần đi cùng tôi là được, không cần ứng phó với bọn họ, người cũng không đông.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên du dương tao nhã, giống như tiếng ngọc va vào nhau. Cúi đầu nghe giọng nói vui tai như này, ắt sẽ cảm thấy tiếng của anh còn xuất sắc hơn người anh.

Nhưng một khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc của anh, lại cảm thấy khuôn mặt của anh mới không gì sánh kịp, không khỏi khiến người khác cảm thán, cũng chỉ có khuôn mặt như này mới xứng với giọng nói như vậy. Tiếc là khuôn mặt như này, lại bị người khác gọi là “ác ma địa ngục”.

Dưới ánh mắt thăm dò của anh, Tô Thiên Kiều hơi tỉnh táo lại, khoảng khắc cô cúi đầu, ý đề phòng trong mắt càng nồng đậm hơn. Người này thật sự không đơn giản!

CHƯƠNG 80 CỰC KÌ QUYẾN RŨ

CHƯƠNG 80 CỰC KÌ QUYẾN RŨ

Sau khi Tô Thiên Kiều đến “Biến chất”, bắt đầu làm móng trước, sau đó đến làm tóc.

Sau khi làm xong những thứ này, đã là 7 giờ 10 tối.

Tô Thiên Kiều nhìn thời gian, được nhà tạo mẫu bên cạnh gợi ý, mỗi tay cầm một bộ lễ phục, lưỡng lự.

Nhà tạo mẫu là nam, giọng nói dịu nhẹ, ân cần giới thiệu ở bên cạnh: “Bộ bên trái tốt hơn, mặc lên người cô, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý… Bộ bên phải thanh khiết hơn, phù hợp với khí chất của cô, có thể làm nổi bật sự ngây thơ của cô, dễ khiến người khác động lòng…”

Anh la nói dài dòng mãi, mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều, tiếp tục nói: “Tối nay trang điểm tự nhiên, tóc cũng khá tự nhiên thoải mái, hai bộ đồ này đều có thể kết hợp làm cô càng nổi bật hơn, xem xem cô thích bộ nào hơn, hoặc là nói… muốn đạt được hiệu quả gì?”

Tô Thiên Kiều do dự một chút, cẩn thận đánh giá hai bộ đồ.

Bộ bên trái là bộ lễ phục màu xanh ngọc nhạt, sau lưng hở đến eo, chỉ có dây đeo mảnh nhỏ, bộ bên phải là màu be, khá nhỏ xinh, sẽ lộ ra vẻ trong sáng dáng yêu, giúp kéo dài chân.

Tô Thiên Kiều do dự mãi, thử bộ màu be trước, nhìn ngắm trước gương, quả nhiên là cực kì trong sáng, lại thêm hôm nay trang điểm tự nhiên, hàng mi dày và dài khẽ chớp, dáng vẻ đó cực kì trong sáng.

Tô Thiên Kiều nhìn đi nhìn lại, cứ cảm thấy hơi không ổn.

Nhà tạo mẫu nhìn ra ý nghĩ của Tô Thiên kiều, đề nghị: “Không bằng thử bộ màu xanh ngọc kia đi, so sánh xem thế nào!”

Tô Thiên Kiều gật đầu, đi vào phòng thay đồ thử bộ màu xanh ngọc kia, vừa bước ra, nhà tạo mẫu và trợ lý ở bên cạnh đều ngây người tại chỗ.

Mặc dù bộ độ này khá bạo dạn, vốn cho rằng người có khuôn mặt trẻ con như Tô Thiên Kiều mặc sẽ không hợp, ai ngờ dáng người cô lại đầy đặn như thế, hoàn toàn có thể chế ngự được bộ đồ này.

Dưới ánh đèn, chỉ thấy màu sắc của bộ đồ làm nổi bật lên làn da trơn nuột trắng nõn của cô, dường như mang theo một tầng trong suốt.

Phối hợp với lớp trang điểm trên mặt cô, càng lộ ra vẻ cực kì quyến rũ. Mặc dù bộ đồ này hơi lộ, nhưng lại vừa khéo lộ ta đường cong hoàn mỹ trên người cô, ngắm hoa trong màn sương, tràn đầy cảm giác thần bí, khiến người khác muốn thăm dò.

“Thật đẹp, trước giờ chưa từng thấy ai mặc bộ đồ này mà đẹp như cô!” Nhà tạo mẫu nói từ tận đáy lòng, trợ lý bên cạnh cùng gật đầu phụ họa.

Bản thân Tô Thiên Kiều cũng rất hài lòng, nhưng vẫn lo lắng soi trái soi phải: “Phù hợp sao? Sao cứ cảm thấy… hơi bạo dạn!”

“Không bạo dạn không bạo dạn…” Nhà tạo mẫu vội vàng khuyên: “Đẹp lắm, vừa đẹp, vừa khéo làm nổi bật dáng người của cô, nhất định cô đừng đổi nữa, cô đổi tôi còn gấp cho cô…”

Thấy dáng vẻ hưng phấn của nhà tạo mẫu, đánh giá Tô Thiên Kiều như đánh giá một “tác phẩm”, sau khi do dự một chút, cười nói: “Được rồi, nếu đã vậy, thì chọn bộ này đi?”

“Chọn bộ này chọn bộ này…”

Tô Thiên Kiều cắn răng, gật đầu.

Muốn tiếp cận cậu chủ, vốn liếng duy nhất cô có bây giờ, chính là con người cô.

Ngoài bản thân cô ra, có thể coi như cô không có gì nữa.

Hoặc là nói, thứ cô có, cậu chủ đều có. Hơn nữa còn hơn cô rất nhiều rất nhiều, căn bản anh không cần.

Vì thế, Tô Thiên Kiều chỉ có thể trang điểm xinh đẹp, thu hút sự chú ý của anh, thu hút sự tò mò của anh.

Cho dù anh đánh giá cô thế nào, chỉ cần anh có hứng thú, vậy coi như cô đã thành công.

Sau khi trả tiền, Tô Thiên Kiều đi ra cửa “Biến chất”, một chiếc xe sang dáng dài, đã chờ ở đó, thấy Tô Thiên Kiều đến, liền lễ phép mở cửa sau xe.

Tô Thiên Kiều vừa định lên xe, trên xe lại bước xống một người đàn ông.

Vốn cho rằng chỉ có tài xế đến đón cô, bỗng thấy người này, nhất thời, cô không biết làm gì mới tốt.

Có lẽ là chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn, ánh nhìn chạm vào đôi mắt xinh đẹp kia, đôi mắt tràn đầy ý thăm dò…

Nguyễn Hạo Thiên, cậu chỉ, ác ma… Người trước mắt này, là người cô nằm mơ cũng mong thấy mặt, cũng là người mà cô hận đến tận xương tủy.

Anh đứng thẳng ở đó, ánh mắt tràn đầy ý thăm dò nhìn Tô Thiên Kiều…

Đôi mắt đen của anh nhìn Tô Thiên Kiều, cứ như vậy mà nhìn cô. Đáy mắt thâm sâu như giếng cổ không chút gợn sóng, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ chìm vào bên trong.

Nhìn thẳng vào đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can người khác kia, Tô Thiên Kiều gần như không chống đỡ được mà muốn khai ra tội của mình.

Thời gian trôi đi chậm như bò qua tấc da thịt trên mặt cô, khi nụ cười mỉm xuất hiện trên mặt người kia, cảm giác như đã cách xa mấy đời.

“Cô Thẩm, chào cô!” Anh duỗi bàn tay thon dài, mang theo chút ý cười lễ độ.

Mặt anh rất trắng, trông rất sạch sẽ gọn gàng. Nếu người đàn ông khác trắng như này, sẽ lộ ra vẻ nữ tính, nhưng anh lại không hề như thế, khuôn mặt trắng nõn, chỉ càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai cương nghị, đường nét rõ ràng.

Sống mũi cao thẳng, vầng trán trơn bóng, dáng vẻ này, cho dù đã nhìn quen anh chàng siêu cấp tươi sáng như Kỷ Vân Huy và chàng trai yêu nghiệt như Thẩm Minh Dương, cô cũng không thể không thất thần trước vẻ đẹp trai của anh.

Dương như ông trời không công bằng, đã trút tất cả sự cưng chiều lên người người đàn ông trước mắt này.

Dáng người anh rất cao lớn, khuôn mặt đẹp trai của anh quả thật không có chỗ nào không hoàn mỹ. Đôi mắt sâu thẳm, cử chỉ tao nhã, mặc dì mang chút thờ ơ, nhưng điều này khiến anh càng thêm cao quý và thần bí.

Chỉ thấy anh thu lại ánh mắt chào hỏi với Tô Thiên Kiều, cô cũng thu lại cảm xúc của mình, vội vàng duỗi tay nắm lấy tay anh.

Vì căng thẳng, lòng bàn tay của Tô Thiên Kiều toàn là mồ hôi, anh chỉ hơi buồn cười đỡ cô lên xe, không bóc mẽ.

Anh cũng lên theo, đóng cửa xe lại.

Bỗng ở cùng một chỗ với anh, Tô Thiên Kiều hơi mất tự nhiên. Vốn cho rằng người bận rộn như anh sẽ không tùy tiện đến đón một người phụ nữ vừa quen biết, vì thế chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.

Lúc này, anh cách cô gần như vậy, trên người vẫn là hơi thở quen thuộc như 7 năm trước, cô ngẩn ngơ, dường như mình đang trong giấc mộng, lại không biết là sợ hãi, hay là quá căng thẳng và hưng phấn.

Anh là một người rất ga lăng, nhưng từ sau khi Tô Thiên Kiều lên xe, anh luôn đánh giá cô.

Đánh giá vẻ đẹp tinh tế của Tô Thiên Kiều, ngạc nhiên vì thành phố A còn có cô gái xinh đẹp như này, càng ngạc nhiên hơn là thấy cô dường như đã từng quen biết.

“Sao thế? Tôi trang điểm không đẹp sao? Hay là… trên mặt tôi có cái gì?” Chiếc xe chạy rất êm, Tô Thiên Kiều cảm nhận được ánh mắt của anh, không khỏi giả vờ thoải mái hỏi.

Măc dù ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Lúc trước cô đã xóa hết tất cả bớt trên người, thay đổi 7 phần khuôn mặt, nơi nào cũng hoàn mỹ không tỳ vết.

Trên mặt cô, cố ý để lại 3 phần dáng vẻ lúc trước, còn có khí chất và những hành động nhỏ ở 2 phút trước, khiến người khác thấy cực kì quyến rũ, đây, chính là mục đích ban đầu của cô, cô đã sớm tính toán tốt.

Quả nhiên…

“Cảm thấy cô hơi quen mà thôi, dường như đã từng gặp ở đâu đó!” Nguyễn Hạo Thiên thành thật trả lời, giọng nói rất tự nhiên.

Khi người đàn ông bình thường gặp được người phụ nữ xinh đẹp khiến mình để ý, sẽ nghĩ ra những cái cớ vớ vẩn như này để nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với đối phương.

Nhưng lời này nói ra từ miệng Nguyễn Hạo Thiên, hại rất tự nhiên, dường như sự thật chính là như vậy.

Tô Thiên Kiều đè xuống sự vui vẻ trong lòng, cười tao nhã: “Vậy sao? Tôi luôn sống ở nước ngoài, không biết anh Nguyễn từng gặp tôi ở đâu?”

Nguyễn Hạo Thiên nghe lời nói có ẩn ý của cô, dứt khoát đánh giá cô một lượt. Ánh mắt cô trắng trợn hơn nhiều, giống như cô còn chưa mặc quần áo.

“Giống một … người quen!” Không biết có phải vì ảnh hưởng trong lòng hay không, cô cứ cảm thấy trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên, mang theo chút ảm đạm: “Cũng không phải rất giống, chỉ là… cảm thấy rất quen.”

Nếu không phải Tô Thiên Kiều và Thẩm Minh Dương đã sớm sắp xếp thân phận của cô không chút sơ hở, nếu không phải Nguyễn Hạo Thiên không thể ngờ rằng trận cháy lớn 7 năm trước lại không khiến Tô Thiên Kiều mất mạng, tuyệt đối anh sẽ không dễ dàng bỏ qua thế này.

Anh là người đa nghi như thế, lúc này cũng chỉ cảm thấy trùng hợp mà thôi.

Nhìn thấy tâm tư của anh, Tô Thiên Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Ồ? Thật là trùng hợp!” Tô Thiên Kiều bị anh nhìn mà hơi mất tự nhiên, quay mặt đi.

Nhìn từ góc độ này, má cô hơi ửng đỏ, dường như đang mời gọi người khác hôn một cái, dường như cắn một miếng là tan ra.

Cậu chủ hơi thấy thường, cho dù anh không có hứng thú với phụ nữ, nhưng đối diện với người phụ nữ như này, lại ở cùng trong một không gian chật hẹp, sao anh có thể không có chút phản ứng nào chứ? Trừ khi thật sự như lời Kỷ Vân Huy nói, anh thích đàn ông!

Bị anh nhìn chăm chú như vậy, cho dù Tô Thiên Kiều không quay mặt lại, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh…

Trong khoang xe trầm mặc hồi lâu, Tô Thiên Kiều cảm thấy không tự nhiên, duỗi tay vén tóc bên mang tai, khẽ nói: “Chúng ta… đi đâu thế?”

Lời vừa nói ra, liền cảm thấy không đúng lắm. Dù sao cô là người mời, cũng không phải là Nguyễn Hạo Thiên mời cô, liền sửa lời: “Cái đó… Anh thích ăn gì?”

“Cô xác định… Lần này cô mời tôi là vì muốn cảm ơn tôi, chứ không phải liên quan đến ‘Bình minh’ chứ?”

Dưới ánh mắt sâu thẳm của anh, Tô Thiên Kiều cố ý thẹn thùng cúi đầu, che đi ý đề phòng nồng đậm trong mắt, từ từ nói: “Mong anh tin tưởng tôi.”

Nguyễn Hạo Thiên từ từ cười, nói: “Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi, thì đến một bữa tiệc cùng tôi, kết đôi dự tiệc!”

“Tiệc thế nào?” Tô Thiên Kiều hơi do dự, sự thay đổi đột ngột khiến cô có chút ngoài ý muốn, vốn muốn hai người ở riêng với nhau, cô sẽ có thêm thời gian và cơ hội để hiểu hơn về Nguyễn Hạo Thiên, nếu như đến nơi đông người như tiệc hội… cơ hội của cô sẽ ít đi rất nhiều.

Khó khăn lắm cô mới gặp cậu chủ, muốn gặp lần nữa, không biết là đến tận lúc nào, vì thế cô không hề muốn đi. Nhưng nếu cậu chủ đã mở lời, cô lại từ chối, dường như rất không lễ độ, chỉ đành hỏi lại.

“Gặp vài người bạn trên thương trường mà thôi, cô chỉ cần đi cùng tôi là được, không cần ứng phó với bọn họ, người cũng không đông.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên du dương tao nhã, giống như tiếng ngọc va vào nhau. Cúi đầu nghe giọng nói vui tai như này, ắt sẽ cảm thấy tiếng của anh còn xuất sắc hơn người anh.

Nhưng một khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc của anh, lại cảm thấy khuôn mặt của anh mới không gì sánh kịp, không khỏi khiến người khác cảm thán, cũng chỉ có khuôn mặt như này mới xứng với giọng nói như vậy. Tiếc là khuôn mặt như này, lại bị người khác gọi là “ác ma địa ngục”.

Dưới ánh mắt thăm dò của anh, Tô Thiên Kiều hơi tỉnh táo lại, khoảng khắc cô cúi đầu, ý đề phòng trong mắt càng nồng đậm hơn. Người này thật sự không đơn giản!