Hào Môn Quyền Quý

Chương 44: Mùi khí ga gay mũi




Bạch Như gật đầu: “Đúng, vé máy bay tối nay.”

“Như vậy à...” Sắc mặc Tô Thiên Kiều càng lo lắng thêm: “Bây giờ đã chuẩn bị tối rồi, cách thời gian tôi lên máy bay chỉ có hơn ba tiếng đồng hồ, nếu cậu chủ mà không gọi điện thoại về thì sao?”

“Nếu như cậu chủ gọi điện thoại về thì cô không cần phải lên máy bay, có thể không đi.” Bạch Như giải thích nói.

“Bạch Như, cô không cần phải an ủi lừa gạt tôi làm gì.” Tô Thiên Kiều ngồi thẳng người, một dáng vẻ không tin Bạch Như: “Tôi biết đây chỉ là cái cớ của các người mà thôi.”

Dường như Tô Thiên Kiều bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó, lại đưa ra quyết định trong chốc lát: “Tôi biết chắc chắn cậu chủ không đến gặp tôi, chỉ là không muốn tôi gây ầm ĩ trong lúc này gây khó xử cho anh ấy mà thôi.”

Nước mắt của cô không hề có báo hiệu mà rơi xuống: “Tôi sẽ dựa theo quy định của khế ước rời khỏi nơi này, mãi mãi sẽ không đến đây tranh đoạt con nữa.”

Giọng nói của cô nghẹn ngào, vẻ mặt đau khổ: “Có điều... có điều nói như thế nào thì đứa bé kia cũng là do tôi sinh ra, cô gọi điện thoại cho cậu chủ nói với anh ấy rằng tôi chỉ có một yêu cầu, chính là trước khi lên máy bay tôi có thể gặp đứa bé kia một chút, chỉ nhìn một chút mà thôi. Tôi muốn nhìn đứa nhỏ nhỏ mà mình mang thai gần mười tháng, lại thiếu chút nữa không còn mạng mà đẻ ra, yêu cầu như vậy cũng không hề quá đáng chút nào, có đúng hay không?”

“Cô Tô, thật ra...” Trong lúc nhất thời Bạch Như thật sự không tìm được lời nói nào để phản bác lại ý của Tô Thiên Kiều, hoặc là nói cô ta căn bản cũng không đành lòng phản bác lại Tô Thiên Kiều.

“Được rồi, để tôi gọi điện thoại thử xem.” Cuối cùng Bạch Như cũng thỏa hiệp dưới ánh mắt cầu khẩn của Tô Thiên Kiều, lấy điện thoại di động ra để gọi điện thoại, vậy mà điện thoại lại vang lên.

Cô ta nhíu mày một lát, do dự đứng trước cửa sổ nhận điện thoại: “A lo.”

“A lô Bạch Như, xảy ra chuyện rồi.” Ở phía bên kia là giọng nói của người lái xe cho cậu chủ.

Trái tim Bạch Như giật nảy lên một cái, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thiên Kiều, thấp giọng nói: “Có chuyện gì?”

Người ở đầu dây bên kia vẫn còn chưa nói chuyện mà đã nghe được Tô Thiên Kiều lớn tiếng nói: “Có phải là cậu chủ không, để cho tôi nói chuyện đi.”

Bạch Như che lấy micro phone: “Không phải, là lái xe của cậu chủ, cô chờ một chút.”

Tô Thiên Kiều cũng không nghi ngờ gì, nhìn thấy thái độ của Bạch Như cũng không giống là cuộc gọi của cậu chủ.

“Bạch Như, chuyện ở phía bên đây quá phức tạp, trước tiên cô đừng quan tâm là chuyện gì, tóm lại... đã xảy ra chuyện rồi. Cậu chủ nói cứ dựa theo kế hoạch lúc trước mà đưa cô Tô đến sân bay đi, mặt khác, bên phía biệt thự cũng phải xử lý không thể để lại một dấu vết nào.” Giọng nói ở bên kia vừa lo lắng vừa sốt ruột.

“...Được rồi.” Sau khi cúp điện thoại, cô ta có chút chột dạ nhìn Bạch Như, trầm ngâm một lát mới vội vã nói: “Cô Tô lập tức thu dọn hành lý đi, bây giờ đến sân bay ngay, ngồi chuyến bay sớm nhất đến Hương Cảng.”

“Nhanh như vậy à? Nhưng mà...” Tô Thiên Kiều hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Như, do dự không biết có nên nói không: “Tôi nhất định phải nhìn cậu chủ nhỏ một chút, nếu không thì tôi sẽ không đi đâu.”

“Cô Tô, coi như là tôi cầu xin cô đi, cô nhất định phải đi khỏi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, cô đi nhanh lên đi.” Bạch Như lo lắng nhìn thoáng qua cửa sổ, giống như sẽ lập tức nghênh đón tai nạn gì đó rất lớn.

Tô Thiên Kiều do dự một chút, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Như, dường như thật sự sắp xảy ra chuyện gì đó.

Hoặc là... lại có âm mưu gì nữa?

“Cô Tô, đã không còn kịp rồi, cô nhanh thay quần áo đi, hành lý cũng không cần phải sắp xếp nữa, dù sao ngoại trừ mấy bộ quần áo thì cô cũng không có vật gì cần thiết.” Bạch Như vừa dứt lời liền kéo Tô Thiên Kiều đi xuống dưới lầu.

Cô ta ném chìa khóa cho lái xe, mở miệng nói: “Đưa cô Tô đến sân bay, lập tức lên máy bay đến Hương Cảng.”

Mấy người làm việc ở bên cạnh cũng trơ mắt nhìn, cũng không biết nên nói cái gì.

Bạch Như còn nói thêm: “Các người nhanh chóng thu dọn hành lý đi, dựa theo sự dặn dò của cậu chủ trước khi cô Tô đến đây, lập tức đi khỏi.”

“Vâng.” Những người ở đây đều là những người hiền lành, giờ phút này cả đám đều Nghiêm túc lại nhanh chóng xoay người đi Thu dọn hành lý. Thời gian cũng chỉ trôi qua một lát đã thấy mọi người xách hành lý ra, xem ra đã chuẩn bị trước từ sớm rồi.

“Cô Tô, Hẹn gặp lại.” Bạch Như nhìn Tô Thiên Kiều đang đứng tại chỗ mà sững sờ: “Tôi chắc chắn một ngày nào đó sẽ để cho cô nhìn thấy cậu chủ nhỏ, tôi chắc chắn...”

Tô Thiên Kiều cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn nơi mà mình đã sinh sống gần một năm trời, Đây là một nơi to lớn sang trọng, giờ phút này lại lộ ra sự trống trải, cô đơn đứng ở đó...

“Được rồi, Bạch Như, tôi tin tưởng cô một lần nữa.” Tô Thiên Kiều vừa dứt lời, giống như đã đưa ra một quyết định cực lớn, quay người chui vào xe

Xe khởi động, nhanh chóng chạy khỏi biệt thự sang trọng ở giữa sườn núi.

Nhìn xe rời đi nhanh chóng, Bạch Như mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô ta đi đến phòng bếp ấn mở cánh cửa ngầm ở trên tường, một nút bấm màu đỏ lộ ra, trên mặt của cô ta lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng ấn lên...

“Tít tít tít tít...” Tiếng còi báo động chói tay không ngừng vang lên, cùng lúc với âm thanh này còn có có âm thanh của chất lỏng đang chảy nhỏ giọt, còn có mùi của khí ga gay mũi phát ra...

Bạch Như chậm chạp đi tới cửa cửa, mỗi Một động tác giống như đang lưu luyến cái gì đó.

Ngón tay lướt qua cách trang trí ở trong phòng, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ...

Cô ta đi đến cửa, lại đợi một lát nữa mới móc một cái bật lửa trong túi ra...

“Tách tách...” Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua, bên trong cái bật lửa nhiều màu có một ánh lửa yếu ớt bật lên.

Bạch Như thở dài một tiếng, đi ra xa một bước rồi ném bật lửa vào trong, “ầm.”

Âm thanh thiêu đốt đột nhiên xuất hiện, ngọn lửa bốc cháy lên từng cơn, Bạch Như liên tục lùi về phía sau.

Trong biệt thự, từng ngọn lửa giống như như áng mây đỏ hồng bao phủ hết tất cả biệt thự...

Như vậy mới có thể thiêu hủy hết toàn bộ, cũng không hề lưu lại một dấu vết nào...

“Bạch Như, tại sao phải đốt lửa?” Một giọng nói quen thuộc truyền tới, Bạch Như kinh hãi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt của Tô Thiên Kiều kinh ngạc đang đứng ở nơi đó.

Cả nửa ngày Bạch Như mới phản ứng được, lưỡng lự hỏi: “Cô, cô Tô, tại sao cô còn ở đây?”

“Tôi để quên đồ.” Tô Thiên Kiều giải thích, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về đám cháy hừng hực ở đằng kia, không hiểu nhìn về phía Bạch Như: “Đây... đây là có chuyện gì vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Sao ở đây lại có ngọn lửa đang cháy? Lúc nãy còn rất tốt mà?”

“Cháy, cháy rồi...” Trong lúc nhất thời Bạch Như không biết phải trả lời như thế nào, đành phải giải thích qua loa.

“Lúc nãy còn rất tốt mà, sao bỗng nhiên lại cháy chứ?” Vẻ mặt của Tô Thiên Kiều không thể tin được, chợt nghĩ đến cái gì đó: “Chẳng lẽ là... Bạch Như, cô phóng hỏa, có đúng hay không?”

“Cô Tô, tôi...” Trong lúc này Bạch Như không nói ra lời nào, trầm mặc một chút mới không khỏi hỏi: “Cô quên mang thứ gì?”

Tô Thiên Kiều nhìn đám cháy ở bên trong càng lúc càng lớn, thất vọng nói: “Mẹ tôi đã để lại cho tôi một cái vòng tay!” Vào năm sinh nhật mười tám tuổi của cô, mẹ của cô đã tặng cho cô món quà này.

Lần trước cô làm mất ở nhà máy thép, lúc quay lại tìm đã bị bắt lại, sau đó vẫn là do cậu chủ phái người đi tìm về giúp cô.

Lần này vì về tìm cái vòng tay này, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây...

“Lửa lớn như vậy, cô cũng không thể nào đi vào được.” Bạch Như thở dài một tiếng, nhìn bóng xe đang dừng ở dưới xa xa chân núi: “Cô Tô, cô mau chóng đi khỏi đi.”

Tô Thiên Kiều cũng không có ý lập tức đi ngay, do dự một lát nhìn về phía Bạch Như, mặt nghi ngờ hỏi: “Bạch Như, tại sao cô lại phải phóng hỏa?”

“Cô Tô, những chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, cô vẫn là nhanh chóng đi khỏi đây đi.” Bạch Như lạnh lùng nói.

“Có phải là cậu chủ muốn thiêu chết tôi không?” Tô Thiên Kiều bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng cực kỳ lớn: “Nhưng mà do cô không đành lòng, cho nên mới để cho tôi đi trước rồi sau đó mới phóng hỏa, có đúng hay không?”

Tô Thiên Kiều bị suy nghĩ này của mình làm cho giật nảy mình, nhưng mà càng nghĩ chuyện này lại càng có khả năng lớn...

Trước đó ở trong bệnh viện đã đồng ý gặp mặt cô, nói không chừng cũng chỉ là một thủ đoạn mà thôi, sau đó mới tự tạo ra tình hình như vậy, lừa gạt mình quay về biệt thự để cho Bạch Như ra tay.

Nhưng mà do thời gian Bạch Như ở cùng Tô Thiên Kiều quá dài, cho nên không đành lòng ra tay...

Đúng, chính là như vậy.

“Thình thịch...” Nghĩ đến đây, trái tim của Tô Thiên Kiều nhịn không được mà không ngừng nhảy lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bạch Như.

Bạch Như cũng bị giật mình đứng ở nơi đó, nói không nên lời.

“Bạch Như, cô nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Tô Thiên Kiều nhìn về phía Bạch Như, sắc mặt lạnh lùng.

“Cô Tô, cô nhanh chóng đi khỏi đây đi, chuyện này không hề làm hại ai cả.” Sắc mặt của Bạch Như cũng trở nên có chút khó coi.

“Cô không nói rõ ràng thì tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện nghe lời cô nữa...” Tô Thiên Kiều nói xong, nét mặt rất kiên định nhìn lửa cháy hừng hực ở phía kia, trong lúc nhất thời tức giận đan xen.

“Cô Tô, tôi...” Reng reng, chuông điện thoại của Bạch Như lại vang lên một lần nữa, Bạch Như đành phải dừng cuộc nói chuyện lại, cầm điện thoại lên nhìn, sắc mặt thay đổi.

“Có phải là cậu chủ không?” Tô Thiên Kiều nhìn thoáng qua vẻ mặt của Bạch Như, nhịn không được mà hỏi.

Bạch Như cũng không nói lời nào, cô ta nhận điện thoại, người ở đầu dãy bên kia dường như đang dặn dò cái gì đó, căn bản Bạch Như cũng không có thời gian rảnh rỗi để ý tới Tô Thiên Kiều.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Mặc dù Tô Thiên Kiều vừa mới sinh xong, cả người không có sức lực nhưng vẫn bước lên phía trước một bước, vẻ mặt kiên định nhìn về phía Bạch Như.

Bạch Như không nói gì, đương nhiên là đang nghiêm túc nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện, vẻ mặt cung kính kia đã biểu thị rõ ràng người ở đầu dây bên kia chính là cậu chủ.

Anh ta lại đang dặn dò Bạch Như làm chuyện xấu gì nữa à?

Tô Thiên Kiều do dự đứng ở đó, trong lúc đang suy nghĩ có nên cưỡng ép giật lấy điện thoại trong tay của Bạch Như hay không, Bạch Như chợt cúp điện thoại.

Lúc này Tô Thiên Kiều cũng không biết nên nói cái gì.

Chỉ thấy Bạch Như đang đứng ở đó vừa do dự vừa lo lắng gấp gáp bước hai bước, bỗng nhiên lại móc điện thoại ra.

Tô Thiên Kiều cho rằng cô ta muốn gọi điện thoại, ai biết cô ta lại mạnh mẽ nhấn liên tục mấy cái, hình như là đang gửi tin nhắn.

Sau khi gửi tin nhắn xong lại cất điện thoại di động vào, dùng một ánh mắt âm u về phía Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều có chút sợ hãi, đáng chết, cô đã để tài xế lái xe chờ mình ở dưới chân núi rồi. Lúc nhìn thấy ánh mắt đó của Bạch Như, cô không khỏi lui về phía sau một bước, ấp a ấp úng nói: “Cô, cô muốn làm gì vậy Bạch Như?”

Bạch Như tiến lên một bước, điện thoại bắt đầu không ngừng vang lên, nhưng Bạch Như lại làm như không nghe thấy, bước từng bước một đi đến, ánh mắt âm u nhìn về phía Tô Thiên Kiều, cũng không nhận điện thoại.

“Cô, cô muốn làm gì vậy?” Khi nhìn ánh mắt đáng sợ gần như là không muốn mạng kia, Tô Thiên Kiều đã ý thức được chuyện có chút nghiêm trọng, không hỏi lui về phía sau.

“Cô Tô, Bạch Như thật sự xin lỗi cô.” Tô Thiên Kiều đang muốn co cẳng bỏ chạy, cánh tay bỗng nhiên lại bị Bạch Như bắt lấy, sức lực rất lớn, dường như muốn bóp gãy cả cánh tay của Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều vừa mới sinh, còn chưa đến hai mươi bốn tiếng, đây chính là lúc yếu ớt nhất, làm sao có sức lực để phản kháng được?

“Bạch Như, rốt cuộc là cô muốn làm gì vậy? Cô điên rồi!” Vẻ mặt Tô Thiên Kiều sợ hãi nhìn Bạch Như, trên mặt của Bạch Như không có bất kỳ biểu cảm nào, lại dùng sức rất lớn để lôi kéo Tô Thiên Kiều, cô ta bỗng nhiên kéo cô vào trong căn nhà nơi có ngọn lửa cháy hừng hực.