Hào Môn Quyền Quý

Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?




Cô kéo chiếc mũ trên áo lên che đầu mình, chạy càng nhanh hơn…

Bước đi của cô dường như là bằng với cậu chủ rồi.

Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, vào lúc Tô Thiên Kiều tưởng như hai người sắp an toàn rồi thì đột nhiên cô nghe thấy có người ở sau hét lên: “Bọn chúng ở đó, mau đuổi theo…”

Đột nhiên nghe thấy tiếng động như vậy, Tô Thiên Kiều giật bắn mình một cái, cô bất giác quay đầu lại nhìn phía sau, có mười mấy tên đàn ông cao lớn đang đuổi theo, những tiếng mắng nhiếc gấp gáp khiến cho đáy lòng cô dấy lên từng cơn hoảng loạn.

“Làm sao đây? Bọn họ đuổi tới rồi?” Tô Thiên Kiều chạy thục mạng, gần như là chạy lên trước cả cậu chủ, kéo theo anh, vội vàng chạy.

“Phịch…” Đột nhiên trọng tâm cơ thể không vững, Tô Thiên Kiều loạng choạng một cái rồi ngã xuống đất.

Cũng may mà người phía sau dùng sức kéo cô lại, nếu không thì đã ảnh hưởng đến bụng rồi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Cô không màng đến sự lạnh lẽo và đau đớn trên người mình mà lập tức bò dậy và nói: “Mau chạy, mau chạy thôi…”

Thế nhưng tay cô lại bị bàn tay lớn ấm áp của cậu chủ hất ra, bước chân anh ngừng lại không chạy nữa.

Tô Thiên Kiều khó hiểu quay đầu nhìn anh, những tiếng la hét ở đằng sau càng lúc càng gần, những chiếc đèn pin trong tay bọn chúng, dường như là đang gần trong gang tấc.

“Anh làm gì vậy? Không cần mạng nữa sao?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc quay đầu tức giận quát, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu chủ.

Cô biết anh không sợ chết, nhưng cũng không cần tới mức này chứ?

Đứng ở đây đợi chết sao? Tô Thiên Kiều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào anh.

“Cô đi đi, để tôi đối phó với chúng, mục tiêu của chúng là tôi, chúng ta cùng nhau chạy trốn, ông ta đương nhiên là biết cô đã nói dối, nếu cô đã nói dối thì không còn ích lợi gì với ông ta nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không quan tâm đến một người không có ích đâu! Chỉ cần tôi ở lại thì cô có thể chạy thoát được!”

Lời của cậu chủ lần nữa khiến Tô Thiên Kiều sững sờ.

Cô khó hiểu nhìn cậu chủ, đột nhiên nở nụ cười lạnh: “Anh thật sự không cần mạng nữa sao? Anh như vậy…cũng sẽ không có ai cảm kích anh đâu.”

Cậu chủ cũng đột nhiên cười khẩy: “Cô tưởng mình là ai? Cô tưởng tôi vì bảo vệ cô mà hy sinh mình sao? Tôi…tôi chỉ là chạy không nổi nữa mà thôi…”

Tô Thiên Kiều sững người, ánh mắt ngừng lại ở trên chân phải đang run rẩy của anh!

Anh bị thương rồi!

Vải quần đã dính vào vết thương, dưới màn đêm là một vết máu đen kịt. Ở sau người anh, một đường máu dài nhuốm đầy trên tuyết.

Chả trách đám người đó lại có thể đuổi theo nhanh chóng và chuẩn xác đến như vậy…

Làm sao đây? Làm sao đây?

“Cô chạy đi, chúng ta đã nói xong rồi, cô cũng đã nói rồi, không cần đợi tôi, chỉ cần chạy về phía trước, có thể chạy bao xa thì chạy bao xa đi, bọn họ chỉ cần bắt được tôi thì sẽ từ bỏ đuổi theo cô thôi!”

Lời của cậu chủ vừa băng lãnh vừa điềm tĩnh, không cho ai bất kỳ cơ hội chất vấn nào.

“Nhưng tôi…” Nhất thời, Tô Thiên Kiều cuống đến mức không nói được câu nào.

Nhưng cậu chủ lại như không nóng vội gì, cái ý cười vô biên đó lại lần nữa hiện lên trên đôi con ngươi đen láy của anh, dưới ánh sáng yếu ớt, hiện lên vô cùng mê hoặc lòng người, anh nói: “Không lẽ cô không muốn anh trai mình sống nữa sao? Nếu như cô chết với tôi ở đây, anh trai cô cũng phải chôn theo!”

Anh cười lạnh, tràn đầy tư vị giễu cợt: “Nếu cô đã xem trọng tình anh em của mình như vậy thì tại sao còn lãng phí sinh mạng của mình chứ?”

Tô Thiên Kiều hoàn toàn ngây người!

Anh ta, rốt cuộc là người như thế nào?

“Còn không mau cút đi…” Anh đột nhiên tức giận quát một tiếng, làm đứt đoạn suy nghĩ của Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, nhìn đám người đang sắp đuổi đến ở trước mắt, khoé môi cô đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Tôi sẽ không đi một mình, không phải anh nói, nếu như chúng ta cùng sống, anh sẽ lấy tôi sao?”

Cậu chủ sững sờ.

Tô Thiên Kiều cũng không biết lúc đó tại sao mà mình lại mỉm cười nói: “Muốn chết, chúng ta sẽ cùng chết!”

Cô nói xong thì nắm chặt lấy tay của cậu chủ, hoàn toàn không có ý định buông ra.

Cậu chủ bỗng nhiên cười lạnh, hung hăng hất tay cô ra: “Người phụ nữ ngu ngốc, đừng chơi trò lãng mạn ở đây nữa. Tôi thật sự chạy không được nữa, tôi muốn cô chạy chẳng qua là vì không muốn có hy sinh vô ích, chỉ là vì đứa trẻ trong bụng cô thôi!”

Thần sắc anh nghiêm túc nói: “Đừng ở đây hoang tưởng nữa, cô tưởng tôi có thể tồn tại thứ tình cảm gì với cô chứ, người phụ nữ ngu ngốc này, nếu như cô còn không đi thì tôi bảo đảm, anh trai cô sẽ chết rất khó coi, cô không tin thì cứ thử xem!”

Anh dùng khẩu khí uy hiếp truyền đạt một thông tin nguy hiểm, anh tuyệt đối không phải là nói suông mà là nghiêm túc.

Tô Thiên Kiều cắn chặt răng, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.

Cậu chủ tiếp tục nói: “Nữ nhân, nếu như cô có thể sống sót chạy thoát, hãy nhớ kỹ một câu, trên thế giới này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng như…là không có sự căm hận nào là vô duyên vô cớ cả!”

Anh nói xong, không đợi Tô Thiên Kiều phản ứng lại, mà vươn tay hung hăng đẩy cô một cái!

Cơ thể của Tô Thiên Kiều bị trọng lực ảnh hưởng, trọng tâm không vững nên đã liên tục lùi lại vài bước.

Cô miễn cưỡng đứng vững cơ thể, hàm răng cắn chặt môi một cái, nhìn về bóng lưng cô đơn trước mặt.

Sau khi do dự một lát, cô đột nhiên quay người rời đi, giống như là đã hạ một quyết định cực lớn rồi vậy.

Cô chỉ chạy về phía trước, hướng nơi có ánh sáng mà đi, chạy thục mạng.

Cậu chủ, nếu anh đã chọn đối mặt một mình, vậy thì tôi chỉ đành đi đây.

Những bông tuyết trước mắt đều như đang liều mạng bay ngược về phía cô.

Chiếc mũ trên đầu cũng đã bị gió thổi bay xuống rồi.

Những bông tuyết và gió rét xông vào trong cơ thể cô, từ cổ, từ vạt áo rộng lớn.

Nhưng cô không quan tâm, cô nhanh chóng chạy đi, trên người thậm chí là đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng…

Phong cảnh đằng sau, giống như là đang ngồi trên xe vậy, liên tục lùi về sau một cách rất nhanh.

“Bốp…”

Một tiếng động lớn vang lên, Tô Thiên Kiều rõ ràng cảm nhận được, mình đã tông trúng một bức tường người rồi.

Đôi mắt cô lờ mờ, giật bắn mình một cái, còn chưa kịp lùi về sau thì hai tay đã bị người túm lại.

Cơ thể bất giác bị người ta xoay ngược lại, hỏi: “Cô Tô, sao cô lại một mình ở đây? Cậu chủ đâu? Cậu chủ đang ở đâu?”

Là giọng của Bạch Như?

Tô Thiên Kiều nghe ra giọng của Bạch Như, vừa định mở miệng nói thì bởi vì do cuống cuồng chạy quá nhanh, cổ họng khô rát, nên đã kịch liệt ho khan.

“Khụ, khụ…anh ta, anh ta ở đằng sau, khụ, khụ…” Tô Thiên Kiều vừa dứt lời thì đã có thể cảm nhận được bên cạnh mình có vô số bóng ảnh xông qua.

Ngay cả Bạch Như cũng liều mạng chạy đi, vừa chạy vừa la: “Cậu Kỷ, phiền cậu chăm sóc cô Tô.”

Nói xong, thì vô số bóng ảnh bên cạnh lúc này chỉ còn lại hai ba người.

Tô Thiên Kiều có thể cảm giác được bên cạnh có một tiếng cười khổ vang lên, tiếp đó có người ân cần vỗ vỗ lưng cho cô.

Qua một lát, cô mới bình ổn được một chút, một bình nước ấm được đưa tới: “Uống nước đi, nếu cô không chê.”

Lúc này, sắc trời đã hửng lên một chút ánh sáng.

Tô Thiên Kiều chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng trẻo vươn đến trước mặt mình, trên tay anh ta còn có một chiếc bình giữ nhiệt không lớn không nhỏ.

Tô Thiên Kiều sững sờ, ngước đầu nhìn lên.

Cái thanh âm dễ nghe đó tiếp tục nói: “Nếu như…cô không chê cái bình này đã bị tôi dùng qua.”

Tô Thiên Kiều chỉ ngây người nhận lấy bình nước ấm.

Người này chỉ mặc một bộ thường phục, cả người nhìn trông rất sạch sẽ, không mảy may chút bụi bẩn, trong bãi tuyết này, anh ta dường như là còn sạch sẽ hơn tuyết trắng nữa.

Dưới cái khí chất cao quý sạch sẽ đó, dường như đã khiến người ta phớt lờ đi khuôn mặt anh tuấn của anh ta.

Anh ta là một người đàn ông có đôi mắt rất to, đường nét rõ ràng, khoé môi nở lên một nụ cười lịch sự, gương mặt cũng vô cùng sạch sẽ, khiến người ta nhìn mà bất giác trở nên an tâm.

Khuôn mặt điển trai đó càng dễ khiến người ta không dời khỏi mắt.

“Cô là…người cậu ta cần sao?” Người đàn ông mà Bạch Như xưng là cậu Kỷ này nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Tô Thiên Kiều nói.

Tô Thiên Kiều sững người một lát rồi mới phản ứng lại, ‘anh ta’ chắc là chỉ cậu chủ.

Tô Thiên Kiều gật đầu, cười nói: “Ừm, chắc là vậy.”

Bình nước ấm nóng bị anh ta lấy lại, ân cầm vặn ra rồi lại đưa qua cho Tô Thiên Kiều: “Tôi là bạn tốt của cậu ta, họ Kỷ.”

Tô Thiên Kiều nhận lấy bình nước, rồi uống một ngụm lớn, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, anh Kỷ.”

Cô đưa bình nước lại cho anh Kỷ, nói: “Cậu chủ…bị thương rất nghiêm trọng!”

Anh Kỷ vẫn luôn giữ ý cười nhàn nhạt trên môi, trong đôi con ngươi đen láy mà anh nhìn Tô Thiên Kiều, chỉ tràn đầy sự kinh diễm: “Chỉ cần cậu ta chưa chết thì còn có thể cứu được.”

Tô Thiên Kiều ngây người, có chút không quen với cách nói chuyện này.

Hai người này là bạn bè như thế nào vậy?

Nhìn bộ dạng của người này, căn bản là không có chút gì lo cho cậu chủ bị thương cả, mà ngược lại còn rất ung dung bình tĩnh.

Khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười rất thân sĩ, rất lịch sự nhìn Tô Thiên Kiều, người đàn ông này chắc hẳn là một tay sát gái.

Cho dù là khí chất hay là tướng mạo của anh ta đều vô cùng mê người.

Cho dù là Tô Thiên Kiều lúc này cũng không nhịn được mà nhìn anh ta thêm vài cái.

“Sựt…” Vào lúc Tô Thiên Kiều đang xuất thần thì một cơn đau từ lưng truyền tới, cô bất giác nhăn mặt, hít một hơi lạnh.

Cơ thể lập tức được cậu Kỷ dìu lấy, anh ta khẽ cau mày, nói: “Cô bị thương rồi?”

Tô Thiên Kiều cắn chặt răng, lúc này, cơn đau mới từng cơn từng cơn tập kích đến.

Khi không phải đối mặt với nguy cơ mất mạng thì mới có thể cảm nhận được những cơn đau âm ỉ.

“Phải, lưng tôi bị sắt vụn quẹt bị thương rồi!” Tô Thiên Kiều nói.

Anh Kỷ khẽ khựng người, nói: “Chuyện này cũng không phải nhỏ, tôi đưa cô đi bệnh viện trước!”

“Nhưng mà cậu chủ…”

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu ta chưa chết thì sẽ cứu về được thôi!” Vẻ mặt anh ta đầy tự tin và bình tĩnh,

Cũng không biết có phải là vì trên mặt anh ta luôn mang theo ý cười hay không, Tô Thiên Kiều nghe lời anh ta mà bất giác nhuốm lên một cảm giác tín nhiệm.

Chắc là do cô luôn không nhìn thấy được gương mặt của cậu chủ, tên côn đồ đó cũng luôn ẩn mình trong bóng tối.

Đột nhiên có một người cởi mở cho cô nhìn thấy khuôn mặt của mình, cô vậy mà lại sinh ra cảm giác không quen, cũng tự nhiên sinh ra một cảm giác tin tưởng.

“Đi thôi!” Anh Kỷ dìu lấy cánh tay của Tô Thiên Kiều, chầm chậm đi về phía trước.

Ở nơi tuyết rơi này, lúc chạy trốn, sự gặp gỡ của bọn họ đã để lại một cơ duyên không gỡ được…

Trong một tuần lễ, cuối cùng cũng nhìn thấy chút mặt trời.

Vết sẹo trên lưng Tô Thiên Kiều đã bắt đầu đóng vảy, và có một chút ngứa…

Sau khi cô y tá thay thuốc cho Tô Thiên Kiều xong, cô đang định ngồi dậy đi tản bộ, nhưng Bạch Như lại tiến vào phòng bệnh.

“Bạch Như, tôi đã có thể xuất viện rồi!” Tô Thiên Kiều đành nằm xuống một lát, dự định lát nữa rồi ra ngoài.

“Cô Tô, bác sĩ nói cô phải quan sát thêm hai ngày nữa! Nếu như hai ngày sau không có bị gì nữa thì cô được xuất viện!” Thanh âm dịu dàng của Bạch Như vang lên, sau đó đưa một chén cháo tổ yến mà hằng ngày đều phải đem đến cho Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều đành bất lực nhận lấy và ăn, sau khi do dự một lát, cô nhịn không được mà hỏi: “Cậu chủ…không sao chứ?”

Câu này là lần đầu tiên là cô hỏi trong bảy ngày qua.

Nhìn thấy Bạch Như, cô biết là người đó còn sống, nhưng rốt cuộc là vết thương như thế nào thì Tô Thiên Kiều không biết.

Hôm nay, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hỏi.

Bàn tay đang gọt táo của Bạch Như khẽ khựng lại, cô nói: “Cậu chủ không có nguy hiểm đến tính mạng, vẫn đang dưỡng thương!”

Hành động đưa cháo vào miệng của Tô Thiên Kiều khẽ dừng lại, cô cắn răng, hỏi: “Tôi…muốn gặp anh ta một lát, có được không?”

Bạch Như đặt táo trong tay mình xuống, có chút khó hiểu nhìn Tô Thiên Kiều một cái, nói: “Cô Tô, cậu chủ sẽ không gặp cô đâu, bây giờ cô đã mang thai rồi, cậu chủ nói, chỉ cần cô an tâm dưỡng thai, ba tháng sau, sau khi kiểm tra giới tính của đứa bé, nếu như là một bé trai thì cô sẽ không còn cần gặp cậu chủ nữa.”