Hào Môn Quyền Quý

Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!




Nghe Tô Thiên Kiều bỗng thay đổi xưng hô, trong lòng Thẩm Minh Dương không nhịn được thở dài, nói: “Vẫn chưa tỉnh lại, lần này...chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn lần trước.”

“Em...có thể đi thăm thím không?” Cô nói.

Thẩm Minh Dương im lặng một lát, nói: “Em vẫn là đừng tới, chị cả và Nghiêng Thành đều ở đây, họ...”

“Em biết rồi.” Giọng cô nghẹn ngào, mặt đầy áy náy, nói: “Em muốn tới nhà họ Thẩm thu dọn đồ đạc của mình, có được không?”

“Xin lỗi, đều do anh không sắp xếp tốt.” Giọng anh ở phía bên kia nghe cũng rất suy sụp: “Chỉ là em nói chuyện với anh không cần cẩn thận như vậy, họ cảm thấy em lừa dối họ, nhưng anh sẽ không cảm thấy như vậy, tất cả những chuyện này đều do tự tay anh sắp xếp.”

Trong lòng Tô Thiên Kiều vô cùng cảm động: “Minh Dương, cảm ơn anh.”

Thẩm Minh Dương nói: “Chìa khóa nhà vẫn ở chỗ cũ, người làm hẳn đều ở đó, em muốn thu dọn thứ gì thì vào thu dọn là được...Em muốn dọn tới đâu?” Thẩm Minh Dương bỗng nhớ tới gì đó, căng thẳng hỏi cô.

Tô Thiên Kiều thở dài, nói: “Minh Dương, anh không cần lo lắng cho em.” Cô trầm ngâm giây lát rồi nói: “Anh hẳn cũng đọc báo sáng nay rồi, em...muốn dọn tới nhà họ Nguyễn.”

“Anh ta...anh ta không tổn thương em chứ?” Thẩm Minh Dương hỏi.

Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Em cũng không biết anh ta nghĩ thế nào, tóm lại...anh ta muốn tiếp tục hôn ước, cũng sẽ không làm khó nhà họ Thẩm.”

Im lặng thật lâu sau, Thẩm Minh Dương mới khó tin hỏi: “Sao có thể? Vô Tình, chuyện này tuyệt đối là một cái bẫy.”

Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, nói: “Đã tiếp cận anh ta thì cũng có thể ngờ tới rồi sẽ có một ngày bị anh ta phát hiện, chỉ là thời gian sớm hơn dự tính của chúng ta một chút mà thôi, không sao, em có thể ứng phó, em có thể cảm giác được, anh ta sẽ không làm gì em.”

“Nhưng mà...”

“Minh Dương, em cúp đây.” Tô Thiên Kiều nhịn nghẹn ngào nơi cổ họng, nói: “Nếu có thể...em hi vọng có thể gặp thím...bà Thẩm lần nữa, tự mình xin lỗi bà.”

“Được...”

Cúp điện thoại, Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, cố gắng nhìn bầu trời sáng lạn, thấp giọng nói: “Không sao, tất cả đều sẽ ổn thôi.”

Thế là vì Giang Thư Lan nhập viện, lúc này lại là thời gian buổi sáng bận rộn, trong sân nhà họ Thẩm cực kỳ yên tĩnh, nhìn từ ngoài như không có một ai.

Tô Thiên Kiều do dự một lát, có chút cảm thán nhìn quang cảnh bên trong, thật lâu sau mới ấn chuông cửa.

Trước tối qua, cô còn là cô chủ của ngôi nhà này, nhưng bây giờ, cô chỉ là một kẻ mạo danh, ấn chuông xong, cô có chút câu nệ đứng ở cửa chờ đợi, thấy người làm vội vàng chạy ra mở cửa, trong lòng cô suy nghĩ lát nữa nếu đối phương khó chịu với mình thì cô nên ứng phó thế nào.

Không biết có phải Thẩm Minh Dương đã gọi điện thoại về dặn dò hay không, người ra mở cửa là thím bếp, thấy cô chỉ khẽ kinh ngạc, cũng không làm khó gì, trực tiếp để cô vào.

Tô Thiên Kiều vào cửa, đi theo phía sau thím, ngẫm nghĩ nửa ngày mới do dự nói: “Con về thu dọn đồ của mình, thím cùng con lên lầu đi.”

Cô bị người ta vạch mặt tại trận, bây giờ lại quay về lấy đồ, nếu người ta không yên tâm với nhân phẩm của mình, sợ cô lấy đi đồ gì của nhà họ Thẩm, muốn canh chừng cũng là hợp lý.

Bà thím nhàn nhạt nói: “Cậu chủ đã gọi điện về dặn dò rồi, nhân phẩm của cô Tô...cậu chủ rất tin tưởng, tôi nào dám nói gì nhiều.”

Câu “cô Tô’ lại khiến Tô Thiên Kiều có chút không tự nhiên.

Cô gật đầu, lên lầu tới phòng ở trước đây, nhìn chăm chú, thu dọn vài đồ dùng cô mang từ Thượng Hải tới, đều là những đồ kỷ niệm cũ mà thôi.

Khóe mắt không cẩn thận nhìn thấy sợi lắc lấp lánh trên tay, bỗng nhiên thật nhiều cảm xúc dâng lên trong lòng, cô vươn tay cầm, sợi lắc tay này mẹ đeo rất nhiều năm, cuối cùng lại không có kết cục tốt, đi một vòng cuối cùng lại quay về trên tay cô, bây giờ nhìn lại có vẻ chói mắt như vậy.

Do dự một lát, cô đến hộp trang sức mở lấy hộp nhung màu đỏ ra, cẩn thận đặt vào hộp đóng lại, vươn tay trượt trên chiếc hộp nhung mềm mại, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng người mở cửa vào phòng.

Tô Thiên Kiều quay đầu lại, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của người đó.

Ánh mắt đó lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười khách sáo: “Ồ, đang khóc à?”

Vì câu nói của đối phương, Tô Thiên Kiều mới ý thức được mình đang khóc, giống như bí mật bị người ta nhìn thấu, cô vội vươn tay lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào gọi: “Cô Thẩm.”

Thẩm Nghiêng Thành lại đóng cửa lại, nhìn cô, giọng nói lịch sự, nhưng sắc mặt lại có chút phòng bị: “Cô tới phòng tôi là để...” Cô ta nói tới một nửa thì khựng lại, cười tự giễu, như hiểu ra: “Xem trí nhớ tôi này, trước đây cô ở đây.”

Cô ta vừa nói vừa tùy tiện vứt chiếc túi tinh xảo lên giường như một người chủ nhân phóng khoáng, nói: “Quay về thu dọn đồ đạc đi?”

Tô Thiên Kiều ‘ừ’ một tiếng từ trong mũi, nghiêng mắt nhìn sang, bày biện trong phòng mặc dù không thay đổi, nhưng ga giường đã đổi mới hết, không còn như lúc cô đi.

Ha, thật nhanh!

“Đúng vậy, có vài đồ cũ!” Ở trước mặt cô ta, cô cứ cảm thấy như thiếu nợ gì đó, chột dạ chỉ vào hộp giấy dọn đồ của mình, giải thích.

Thẩm Nghiêng Thành gật đầu, ngồi trước gương trang điểm, vuốt vuốt tóc, ngón tay trắng nõn kéo ngăn kéo, thấy trang sức trong hộp không thiếu mất món nào thì có chút kinh ngạc nói: “Quần áo cũng thôi đi, những thứ này đều rất tinh xảo, sao không mang đi?”