Hào Môn Quyền Quý

Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em




Cái này tuyệt đối chính là kiệt tác của Nguyễn Hạo Thiên, các bài báo của những tờ báo này đã hoàn toàn bóp méo câu chuyện của bọn họ thành một câu chuyện tình yêu bi đát. Mặc dù là nó có phần giống với sự thật đến mấy phần, nhưng mà chân tướng quả thật khác rất xa.

Mặc dù là các bài báo ở trên tạp chí và báo này mặc dù không giống nhau hoàn toàn, nhưng mà phần lớn đều là có cùng một ý.

Đó chính là Nguyễn Hạo Thiên không giống như lời đồn là không thích phụ nữ giống như là người ngoài đã nghe thấy, bất quá là bởi vì người mà anh yêu là Tô Thiên Kiều, bởi vì mất tích ngoài ý muốn, anh chờ đợi bảy năm, mà Tô Thiên Kiều lại mất trí nhớ, được một người có lòng tốt cứu giúp, gương mặt được thay đổi thành bộ dạng của thiên kim nhà họ Thẩm, được người của Thẩm thị ngộ nhận, hai người lại yêu nhau một lần nữa, trời xui đất khiến rốt cuộc cũng vui mừng nhận ra đối phương ở buổi lễ đính hôn.

Trời đất... các phương tiện truyền thông ngày nay cũng biết giật gân quá!

Có điều là người nhà họ Thẩm cũng không phản đối hả? Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thiên có ý gì vậy chứ? Vì ca tụng hình tượng của mình, hay là vì bảo vệ cho Tô Thiên Kiều?

Lúc nghĩ đến khả năng thứ hai, trái tim của Tô Thiên Kiều đột nhiên đập mạnh, Nguyễn Hạo Thiên... sẽ bảo vệ cho mình à?

Kỷ Vân Huy vẫn luôn nghiêm túc đánh giá sắc mặt của Tô Thiên Kiều, một hồi nào lâu sau, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói: “Bé con, mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng mà cũng không thể không nói... lần này cậu ta đúng là đang bảo vệ cho em.”

Tô Thiên Kiều sửng sờ nhìn Kỷ Vân Huy một chút, trong lúc nhất thời nói không nên lời, nếu như là Kỷ Vân Huy cũng nói như vậy, vậy thì...

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thiên, tại sao Nguyễn Hạo Thiên lại muốn bảo vệ cô chứ?

“Vân Huy, anh cho rằng anh ta đang bảo vệ cho tôi hả?” Tô Thiên Kiều do dự một chút, nhìn về phía Kỷ Vân Huy, nhịn không được mà hỏi.

Kỷ Vân Huy gật gật đầu, nói: “Mặc dù là tôi rất không muốn thừa nhận, cũng không muốn nói cho em biết, nhưng mà đây là sự thật, những bài báo như vậy được tung ra, mặc dù là cũng có trợ giúp đối với cậu ta, nhưng mà đa số đều là đang che đậy cho những chuyện... xấu xa của em.”

“Không, không có khả năng...” Tô Thiên Kiều lắc đầu nói: “Người giống như anh ta không thể nào vô duyên vô cớ bảo vệ cho tôi được đâu, chắc là... còn có nguyên nhân gì đó lớn hơn?”

Kỷ Vân Huy gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy đó, bé con à, tôi thật sự rất lo lắng cho em.”

Trong đầu của Tô Thiên Kiều nhanh chóng lướt qua cái gì đó, chợt lóe lên, cũng không biết đó là cái gì, cũng đã biến mất không thấy.

Chỉ là trong lòng của Tô Thiên Kiều có một loại cảm giác rất kỳ quái, chính là... chuyện này tuyệt đối liên quan đến việc năm đó Nguyễn Hạo Thiên muốn cô sinh con.

Tại sao vậy chứ? Nguyễn Hạo Thiên là một người như vậy, anh có thể chịu đựng Tô Thiên Kiều lừa gạt như thế này à? Hơn nữa tối ngày hôm qua rõ ràng anh cũng đã nói muốn Tô Thiên Kiều làm người giúp việc miễn phí cho anh. Rõ ràng là anh còn nói vợ sắp cưới của anh chính là Thẩm Nghiêng Thành, nói tất cả đều là của Thẩm Nghiêng Thành.

Nhưng mà hôm nay lại có tin tức này tung ra, những tờ báo này hiển nhiên chính là do anh sắp xếp, rốt cuộc là cái gì vậy?

Chẳng lẽ tối ngày hôm qua nói với mình chỉ là mấy lời nói nhảm, hoặc là... anh đang che giấu một bí mật gì đó rất lớn?

Bí mật đó là cái gì vậy chứ, chẳng lẽ còn lớn hơn sự lừa dối của Tô Thiên Kiều?

Tô Thiên Kiều lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ ở trong đầu, nói với Kỷ Vân Huy: “Vân Huy, tôi phải đi vào trong phòng bệnh trước, tôi muốn hỏi Nguyễn Hạo Thiên xem đây là có chuyện gì.”

Kỷ Vân Huy lo lắng nói: “Em nhất định phải kiên trì ư, tôi cứ luôn cảm thấy... hoàn cảnh của em rất nguy hiểm.”

Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, nhìn về phía Kỷ Vân Huy rồi nói: “Trừ cái đó ra thì tôi lại có thể như thế nào nữa đây? Tôi chỉ có thể ở bên cạnh của anh ta, không phải sao?”

Trong mắt của Kỷ Vân Huy có bi thương nồng đậm, nắm thật chặt lấy tay của Tô Thiên Kiều, nói: “Bé con, em chờ tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cứu em khỏi cậu ta.”

Tô Thiên Kiều đang muốn nói chuyện thì liền nghe thấy ở sau lưng có một giọng nói lịch sự: “Đây không phải là cậu hai nhà họ Kỷ à?”

Hai người quay đầu nhìn lại theo nơi phát ra âm thanh, đều kinh ngạc không thôi.

Đứng sau lưng của bọn họ gần như là toàn bộ thành viên của nhà họ Nguyễn, bà cụ Nguyễn và bà Nguyễn ở đây thì cũng không có chuyện kỳ quái, kỳ quái nhất chính là... Nguyễn Đông Hoa vậy mà cũng tới đây?

“Ông đến đây làm gì vậy?” Kỷ Vân Huy bước lên phía trước một bước, không khỏi ngăn ở trước mặt của Tô Thiên Kiều, lạnh lùng hỏi.

Trong lòng của Tô Thiên Kiều cũng nghi ngờ, nhìn bộ dạng của ông ta không hề có bộ dạng xấu hổ và căng thẳng, ông ta có ý gì đây chứ? Sao ông ta còn dám đến bệnh viện?

Tô Thiên Kiều đảo mắt nhìn lại, nhìn thấy ở trên mặt của bà cụ Nguyễn đối với Nguyễn Đông Hoa không có một tia khác thường, chẳng lẽ là bà cụ Nguyễn không biết Nguyễn Hạo Thiên bị thương là do Nguyễn Đông Hoa tạo thành?

Cho dù là không biết, đợi một lát nữa nhìn thấy Nguyễn Hạo Thiên, vậy thì chuyện này sẽ không phải bị vạch trần à? Sao ông ta lại dám đến bệnh viện một cách trắng trợn như thế chứ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tô Thiên Kiều nhíu chặt lông mày lại, từ đầu đến cúi trong ánh mắt của bà Nguyễn đều là thần sắc không vui.

Trong lòng của Tô Thiên Kiều có chút chột dạ, sợ bà ta sẽ hiểu lầm mối quan hệ của mình và Kỷ Vân Huy, không khỏi lui về phía sau một bước.

Nguyễn Đông Hoa nhìn thấy tất cả những chuyện này vào trong mắt, cười khẽ một tiếng, cười nói với Kỷ Vân Huy: “Cậu Kỷ, tôi đến đây để thăm Hạo Thiên, nghe nói là thằng bé bị thương.”

“Nghe nói cậu ta bị thương à? Chẳng lẽ là ông không biết...”

“Vân Huy...” Tô Thiên Kiều bỗng nhiên bước lên phía trước một bước kéo lấy góc áo của Kỷ Vân Huy, lắc đầu ra hiệu với anh ta, không cho anh ta nói ra tình hình thực tế.

Nguyễn Đông Hoa lại dám trắng trợn đi theo bà cụ Nguyễn và bà Nguyễn đến bệnh viện, tất nhiên là đã có chiến lược vẹn toàn và có lý do không sợ hãi, nếu như thật sự phải nói ra tình hình thực tế, vậy thì cũng phải để Nguyễn Hạo Thiên nói mà không phải là Kỷ Vân Huy.

Kỷ Vân Huy hình như là cũng đã kịp phản ứng lại, không nói gì thêm.

Bà cụ Nguyễn nhìn thấy sắc mặt của bọn họ khác thường, không khỏi nhíu mày lại, hỏi: “Sao vậy? Các người có chuyện gì giấu diếm tôi à?”