Hào Môn Quyền Quý

Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?




Không có bất cứ một hy vọng và Bình Minh nào để lại cho cô, thứ để lại cho cô cũng chỉ có tuyệt vọng và bi thống.

Cô giống như đã mất đi chỗ dựa, buồn cười nói không lên một câu.

Đợi một hồi, cô giống như lại bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói: “Không, không đúng... cho dù trận hỏa hoạn đó không phải là do anh gây ra, nhưng mà... nhưng mà người nhốt tôi ở đó cũng là anh, người mang tôi ra khỏi Hắc Dạ cũng là anh, người muốn tôi sinh ra một đứa con trai rồi cướp nó đi cũng là anh, là anh đó?”

Giọng nói của Tô Thiên Kiều rất lớn, khàn khàn cũng không còn là giọng nói của cô nữa.

Nguyễn Hạo Thiên nói không nên lời, một hồi lâu sau anh mới lạnh lùng mở miệng nói: “Ở một nơi giống như là Hắc Dạ, cô không bị tôi mang đi thì cũng sẽ bị người khác mang đi, đổi thành người khác thì có lẽ cô sẽ còn thê thảm hơn nữa.”

Tô Thiên Kiều cười lạnh vài tiếng, nói: “Người khác có lẽ sẽ đối xử với tôi rất tàn nhẫn, nhưng mà... nhưng mà người khác với anh không giống nhau. Người khác có lẽ cũng chỉ vì ngoại hình và làn da của tôi, nhưng mà anh thì không phải như vậy... anh đã có âm mưu sẵn, anh là đặc biệt nhầm về phía tôi. Nói cho tôi biết đi, tại sao, tại sao hả...”

Người đứng ở đằng sau không có âm thanh, một chữ cũng không nói ra.

“Tại sao lại không nói chuyện?” Tô Thiên Kiều hơi vùng vẫy một chút, cô liền tránh thoát từ trong ngực của anh: “Nói cho tôi biết đi, tất cả những chuyện này là vì cái gì hả, tại sao hả?”

“Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn giống y như là năm đó, vẫn chưa học được cái gì hết.”

Dưới cái nhìn lạnh lùng của Tô Thiên Kiều, chút thống khổ và tự trách trên gương mặt của anh đã biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, lại trở nên vô tình và lạnh lùng như cũ, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Thiên Kiều rồi nói: “Chắc là cô vẫn nhớ kỹ cô không có quyền hỏi tôi, ở trước mặt của tôi, cô hoàn toàn không có.”

“Anh...” Tô Thiên Kiều khó thở, đúng vậy đó, năm đó anh cũng đã nói như vậy, không nên hỏi mà chỉ cần cởi quần áo ra rồi ngoan ngoãn hưởng sự cưng chiều của anh, sinh cho một đứa bé trai, Tô Thiên Kiều mới có thể được giải thoát.

“Nhưng mà phải làm như thế nào bây giờ? Chẳng những tôi không học được, ngược lại còn trầm trọng hơn nữa, nhìn thấy gương mặt của anh, đều tra nguyên nhân của chuyện đó, thậm chí còn tiếp xúc với người nhà của anh, trở thành vợ sắp cưới, người nổi tiếng ở thành phố A.” Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu: “Bây giờ anh đã không thể giúp tôi rồi có đúng không, nói cho tôi biết đi... anh lại muốn làm cái gì nữa.”

Ánh mắt của anh âm trầm, cười nói: “Ai nói... vợ sắp cưới của tôi là cô?”

“Một tiếng đồng hồ trước anh vừa mới công bố với mọi người, anh đã quên rồi à?” Tô Thiên Kiều hỏi.

Nụ cười của anh lại tự tin: “Vợ sắp cưới của tôi... là Thẩm Nghiêng Thành.”

“Ầm ầm...” Giống như là sấm sét giữa trời quang, Tô Thiên Kiều lảo đảo mấy bước đứng không vững.

“Cho dù là mười phần trăm cổ phần của Thẩm thị hay là tài sản của cô, thậm chí là chứng minh nhân dân của cô... đều là của Thẩm Nghiêng Thành, cùng với Tô Thiên Kiều cô không có một chút quan hệ nào, cô đã hiểu chưa?” Nguyễn Hạo Thiên nói.

“Anh...” Tô Thiên Kiều tức giận đến phát run, phát hiện mình giống như là một người đang đi đến bên cạnh vách núi, không còn đường có thể đi nữa.

“Anh... có phải là đối với nhà họ Thẩm...” Tô Thiên Kiều chợt nhớ đến cái gì đó, dựa vào trình độ hành hạ của người này mà quan sát, nói không chừng anh ta sẽ làm khó nhà họ Thẩm.

“Nhà họ Thẩm? Vợ sắp cưới của tôi chính là thiên kim nhà họ Thẩm, làm sao tôi lại có ý gì với nhà họ Thẩm được chứ? Cô suy nghĩ nhiều rồi...” Nụ cười của Nguyễn Hạo Thiên từ từ xuất hiện, cười không có một kẽ hở nào.

“Anh trai, anh trai của tôi đâu rồi?” Tô Thiên Kiều chợt nhớ đến cái gì đó, bước lên hung hăng nắm lấy quần áo của Nguyễn Hạo Thiên: “Anh đã làm gì với anh ấy?”

Nụ cười ở trên mặt của Nguyễn Hạo Thiên càng dày thêm: “Anh trai hả? Cô nói là... Tô Minh Triết?”

Tô Thiên Kiều gật đầu thật mạnh: “Anh biết rồi mà còn cố hỏi!”

Nguyễn Hạo Thiên lại cười nói: “Anh ta căn bản cũng không cần tôi phải ra tay.”

“Cái gì chứ?” Tô Thiên Kiều muốn choáng váng.

“Có cần tôi phải nói lại lần nữa không?” Trong nụ cười của anh tràn đầy tàn nhẫn, làm cho người ta hận không thể hung hăng đánh một phát, đánh nát gương mặt và nụ cười của anh.

Tô Thiên Kiều anh... anh là một tên ác ma, anh chính là một tên ác ma chân chính...” Tô Thiên Kiều liên tục lui ra phía sau, dù không hiểu rõ trong lời nói của anh là không thèm ra tay với anh trai của mình hay là đã sớm có sắp xếp rồi, nhưng mà Tô Thiên Kiều biết tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương người vô tội đâu, bây giờ cô đối với tôi mà nói đá vô dụng rồi, cô cũng không tạo nên nổi sóng gió gì.”

Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên nhích lại gần Tô Thiên Kiều, kề sát bên tai của cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà cô phải nhớ kỹ tuyệt đối không nên lộ chuyện năm đó ra khỏi miệng, cũng không cần có ý đồ đến nhà họ Thẩm hoặc là đi tìm Tô Minh Triết, nếu không thì... tôi không bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì thương thiên hại lý đâu.”

“Anh, anh...” Tô Thiên Kiều nhìn anh, ý của anh là cái gì chứ? Muốn bỏ qua mình, bỏ qua nhà hỏi Thẩm và anh trai ư?

“Nhưng mà... đừng tưởng rằng cô có thể được giải thoát đơn giản như vậy.” Nụ cười bên khóe môi của Nguyễn Hạo Thiên vô cùng hoàn mỹ, giống như là nụ cười luôn nở trên môi của Âm Doãn Thụy, đẹp như vậy, nhưng mà đồ vật càng đẹp thì bình thường luôn có độc.

“Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày đều phải đến đây, đến chỗ này quét dọn vệ sinh cho tôi, giặt quần áo nấu cơm.” Nguyễn Hạo Thiên mỉm cười đưa ra đáp án.

Tô Thiên Kiều hung hăng lùi ra phía sau, chỉ muốn cố gắng cách xa một chút: “Tại sao lại muốn làm như vậy chứ?”

“Cô cho rằng là mình có thể thoát thân, có thể bỏ qua cho cô đơn giản như vậy à?” Anh cười lạnh một tiếng: “Suy nghĩ hảo huyền! Tôi muốn cô làm người giúp việc thấp nhất cho tôi, để cho tôi giám sát cô, không có bất cứ trò đùa gì, như thế này... tôi mới có thể yên tâm được, cũng chỉ có như thế này... mới có thể đảm bảo sự an toàn của những người mà cô quan tâm, có hiểu chưa?” Một chữ Tô Thiên Kiều cũng không thể nói nên lời, chẳng qua là cô cảm thấy mình đã ngã vào trong bóng tối vô tận, dường như là mãi mãi cũng không thể bước ra.

Anh ta sẽ không bỏ qua cho mình, anh ta muốn dùng thời gian lâu dài của sau này để tra tấn mình, như thế này... so với việc giết cô thì còn đau đớn hơn.

Đây chính là Nguyễn Hạo Thiên, sao anh ta có thể có lòng tốt được chứ.

“Nguyễn Hạo Thiên, anh nhớ cho kỹ đi, bây giờ tôi không có năng lực phản kháng nữa rồi, nhưng mà không có nghĩa là cả một đời này tôi đều không có. Anh đã cướp đi mất cuộc sống của tôi, mang đến cho tôi nhiều đau đớn và thống khổ như vậy, để cho tôi không có tự do, không có vui vẻ. Tôi hận anh, tôi sẽ hận anh...” Tô Thiên Kiều không ngừng rơi nước mắt, cô chỉ thốt ra những lời nói không có ý nghĩa.

“Con người của cô lại không biết tốt xấu, tôi trả nợ thay cho cô bất quá cũng chỉ là muốn cô cô sinh ra một đứa bé trai mà thôi, cũng chỉ là muốn cô giữ bí mật mà thôi, vụ hỏa hoạn năm đó cũng xác định không có mối liên quan gì với tôi, rốt cuộc là ai nên hận ai hả?” Nguyễn Hạo Thiên nói.

Tô Thiên Kiều bị anh nói không thể phản bác được một chữ, cô chống lại ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên, cô lại hỏi một lần nữa: “Nói cho tôi biết tại sao tôi lại phải sinh con cho anh hả, vì cái gì?”

Nguyễn Hạo Thiên nhìn thẳng lại cô, nói: “Bởi vì... cô là con của ông ta.”

“Ba?” Tô Thiên Kiều kinh hãi: “Quả nhiên là anh có thù với ba của tôi?”

Nguyễn Hạo Thiên cười gật đầu: “Cô đã đoán đúng rồi, cả đời này người mà tôi hận nhất chính là ba của cô.”

Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu: “Tại sao là hận thù của bậc cha chú mà phải tính lên trên người của tôi chứ?”

“Nếu như cô là một đứa con hiếu thảo, ba nợ con trả, cô nên vui mừng mới đúng chứ.” Nguyễn Hạo Thiên nói.

“Ba của tôi... rốt cuộc là ông ấy có tội với anh ở chỗ nào?” Tô Thiên Kiều nhịn không được mà hỏi lần nữa.

Nguyễn Hạo Thiên nói: “Cô hỏi nhiều quá.”

Tô Thiên Kiều cắn chặt môi: “Buông tha cho tôi, buông tha cho tôi đi... ít nhất là ngày hôm nay tôi không cần phải làm người giúp việc cho anh, thả tôi rời đi đi...”

Tiếng hét của cô rất lớn, lớn đến nỗi có chút khó tin.

Giống như là một người phát điên muốn tẩu hỏa nhập ma, đau lòng như vậy, tất cả giống như là bị phá hủy trong nháy mắt, rất đau đớn.

Nguyễn Hạo Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đi đến bên cạnh cửa vặn hai ba cái liền mở cửa ra.

Tô Thiên Kiều đẩy cửa đi ra ngoài, nhanh chóng chạy như điên.

Tô Thiên Kiều rời khỏi, ở trong phòng chợt im lặng, bỗng nhiên một cảm giác cô đơn đánh úp về phía Nguyễn Hạo Thiên. Nguyễn Hạo Thiên từ từ đi đến phía cửa kính sát đất, nắm tay hung hăng nắm chặt lại đập lên trên cửa kính.

Qua một hồi lâu sau, cuối cùng vẫn không được mới gọi một cuộc điện thoại.

Ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của trợ lý Doãn: “Cậu chủ, có dặn dò gì ạ?”

“Cảm ơn cậu.”

Nguyễn Hạo Thiên nói một câu không đầu không đuôi, bỗng nhiên lại để cho trợ lý Doãn thấy bất an: “Cậu chủ, có phải là tôi đã làm sai cái gì rồi không?”

“Không, nếu như không phải là bởi vì cậu... Bạch Như sẽ không bỏ qua cho cô ấy.” Nguyễn Hạo Thiên nói khó hiểu, ai cũng không biết người ở trong lòng của Bạch Như chính là... trợ lý Doãn.

Ở bên kia im lặng một hồi lâu, Nguyễn Hạo Thiên tiếp tục nói: “Đuổi theo cô ấy đi, đừng để cô ấy làm ra chuyện điên rồ.”

“... vâng, cậu chủ.”

Tô Thiên Kiều chạy thật nhanh, chạy rất nhanh, không biết là cô chạy nhanh tới cỡ nào, cũng không biết là chạy bao lâu.

Cô chỉ muốn phải chạy nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, không muốn bị Nguyễn Hạo Thiên bắt được, chỉ muốn cách xa anh ra một chút.

Trong vòng một đêm, cô là một người nổi tiếng chạm bỏng tay nhất ở thành phố A lại trở thành cô bé lọ lem không đáng chú ý nhất, không còn hào quang và tên tuổi, thậm chí... ngay cả hận thù để cho cô chống chọi cuộc sống này cũng không còn nữa.

Cô hận Nguyễn Hạo Thiên, cô cũng hận tín ngưỡng lý tưởng sống đã bị vạch trần của mình.

Cô hận sai người... người giết cô căn bản cũng không phải là Nguyễn Hạo Thiên.

Mặc dù là cô không biết mục đích của Nguyễn Hạo Thiên muốn cô sinh con, nhưng mà đó quả thật chính là giao dịch của bọn họ.

Nguyễn Hạo Thiên trả nợ cho nhà họ Tô, cũng làm cho nhà họ Tô khởi sắc một lần nữa, sinh cho một đứa bé trai, dù thủ đoạn lúc đó của anh rất hèn hạ, nhưng mà đó đúng là một hiệp nghị đã đạt được nhận thức chung.

Mà mạng sống của Tô Thiên Kiều không có liên quan gì đến anh, anh cũng không đoạt lấy tính mạng của Tô Thiên Kiều.

Như vậy thì... sự đau khổ và tra tấn nhiều năm như vậy của cô là cái gì hả? Tự mình tìm?

Buồn cười như vậy, đáng thương như vậy.

Giờ phút này cô thậm chí không biết hận thù ở trong lòng của mình rốt cuộc đến từ nơi đâu, cô bỗng nhiên không hiểu rõ có phải là mình hận Nguyễn Hạo Thiên không.

Cô chỉ liều mạng chạy về phía trước, muốn rời xa tất cả chuyện này, tốt nhất là... chạy đến thiên đường, nơi đó có mẹ của cô...

Bóng dáng của cô chạy rất nhanh, lúc cô chạy đến chỗ ngoặc của tòa cao ốc rời khỏi nơi này, ánh mắt của một người đàn ông trung niên ở trên một chiếc xe bentley màu đen bỗng nhiên lại lạnh lùng, nói: “Trò hay vào tối ngày hôm nay... xem ra là vẫn còn chưa xem xong, đuổi theo đi.”

“Dạ!”

“Hộc hộc hộc...” Không biết là chạy bao lâu, Tô Thiên Kiều rốt cuộc cũng đã chạy không nổi nữa rồi, lúc này mới dừng lại, liều mạng thở hổn hển, cứ làm như nếu không thở dốc thì một giây sau cô cũng không kịp thở nữa.

Không biết từ lúc nào giày của cô đã mất rồi, cô đang chạy chân trần.

Cúi đầu nhìn lại chân đã đỏ bừng một mảnh, lòng bàn chân lại tê dại đến chết lặng, mu bàn chân cũng sưng phồng lên, trên bàn chân trắng nõn xinh đẹp mất hết vẻ đẹp thường ngày, giống như là một tên ăn mày...

Cô mờ mịt nhìn xung quanh, cô bất giác chạy đến lối vào của nhà máy thép bỏ hoang, nơi mà cô và Nguyễn Hạo Thiên bị bắt cóc...

Tại sao cô lại đến nơi này chứ?

Thân thể giống như bỗng nhiên bị rút mất sức lực, bất lực ngã xuống đất, không còn sức để chống chọi được nữa, cô không thể đứng vững, chậm rãi ngã xuống...

Cuộc đời này vẫn phải tiếp tục sống tiếp, nhưng mà tối ngày hôm nay hãy để cho cô mê mang một lần đi có được không? Để cho cô rời khỏi cậu chủ một lần đi cũng không được nữa à?