Hào Môn Quyền Quý

Chương 131: Nước mắt rơi như mưa




Tô Thiên Kiều gắt gao cắn chặt bờ môi của mình, cảnh tượng bi thảm đó lần lượt thoáng qua trước mắt của cô: “Tôi bò ra ngoài, trốn ở trong bụi cỏ không dám lên tiếng, dần dần hôn mê... đợi đến khi tỉnh lại thì tôi gặp được Thẩm Minh Dương và Nghiêu Nghiêu đang đi tìm Bình Minh. Tôi dùng Bình Minh làm vật trao đổi, tôi mới có thể tiếp tục được sống...”

“Khó trách, khó trách Lý Tuệ Na lại có Bình Minh...” Nguyễn Hạo Thiên đã hiểu rõ.

Tô Thiên Kiều lại lùi về phía sau một bước: “Cái vòng tay này thật sự rất tốt... nó đã cứu tôi, nhưng mà cũng đã hại tôi. Còn anh... mặc dù là ngày hôm nay đã phát hiện ra thân phận của tôi, nếu như tôi lại có chuyện bất trắc gì đó ở trước mặt của biết bao nhiêu người, chỉ sợ là sẽ không trốn thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật đơn giản giống như là năm đó.”

“Cô cho rằng... là tôi muốn giết cô?” Vẻ đau đớn ở trên mặt của Nguyễn Hạo Thiên càng sâu sắc hơn, nhìn Tô Thiên Kiều, dường như người bị thương mới là anh.

Tô Thiên Kiều thậm chí không biết biểu cảm ở trên mặt của anh là có ý gì, chỉ là cười lạnh rồi nói: “Tuyệt đối không thể phủ nhận được, nếu nói ra như vậy thì căn bản cũng không có người nào tin tưởng.”

“Ồ, ha ha...” Nguyễn Hạo Thiên cũng liên tục cười lạnh mấy tiếng, nói: “Nếu như tôi muốn lấy mạng của cô, sao cô lại có thể sống đến ngày hôm nay?”

Tô Thiên Kiều phản bác lại: “Chẳng lẽ là Bạch Như mất trí đến nỗi muốn thiêu chết tôi? Tôi với cô ta không có thù không có oán, căn bản không thể nói được, giải thích duy nhất chính là do chỉ thị của anh. Trước lúc hỏa hoạn Bạch Như đã gọi điện thoại cho anh, rõ ràng chính là anh đã ra lệnh cho cô ta.”

Chuyện cũ năm đó nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, Tô Thiên Kiều thật sự không muốn nhớ đến nó. Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thiên lại không hề có biểu cảm tự trách, cô thật sự hận không thể muốn chém ăn ngàn lần: “Tôi chỉ là không hiểu rõ, anh đã dốc lòng muốn đưa tôi vào chỗ chết, lại vì sao phải hứa hẹn cưới tôi, vì sao phải đồng ý chỉ cần tôi bình yên sinh đứa bé ra thì sẽ... thì sẽ...”

Giọng nói của Tô Thiên Kiều nghẹn ngào, thật sự không thể nói tiếp được nữa.

Nhớ đến hai lần hứa hẹn vào năm đó, cô càng cảm thấy hận người này đến tận xương tủy: “Rõ ràng là tôi không có một tia hy vọng nào, nhưng anh lại cứ cho tôi hi vọng, sau đó lại tự tay bóp tắt tia hi vọng đó. Anh... anh có biết là anh tàn nhẫn đến cỡ nào không?”

Tô Thiên Kiều khóc không thành tiếng, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, đau đớn như vậy, khó trải qua như vậy, hận... như vậy.

Nguyễn Hạo Thiên đau lòng nhìn Tô Thiên Kiều, không biết là do quá mức phẫn nộ hay là còn bởi vì Tô Thiên Kiều mà tự trách.

“Năm đó tôi sở dĩ sẽ như vậy là bởi vì, bởi vì...”

“Bởi vì cái gì hả?” Tô Thiên Kiều hùng hổ dọa người nhìn anh, gần như quên đi cả hoàn cảnh của mình.

Cô mãi mãi cũng nhớ kỹ Nguyễn Hạo Thiên chính là ác ma đến từ địa ngục, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy đi tính mạng của Tô Thiên Kiều. Tô Thiên Kiều căn bản cũng không có chỗ để phản kháng, cô cũng chỉ có thể ngồi đó mà chờ chết.

Nhưng mà ngày hôm nay cô may mắn, Nguyễn Hạo Thiên bởi vì lời nói của cô mà di chuyển tầm mắt, giọng nói lạnh lùng: “Những chuyện này tôi không cần thiết phải giải thích với cô, nhưng mà... mặc dù năm đó chuyện xảy ra là có nguyên nhân, nhưng mà tôi cũng cũng không muốn Bạch Như lấy tính mạng của cô, tất cả đều là do một mình Bạch Như... tự đưa ra quyết định.”

“Ha ha ha...” Tô Thiên Kiều liên tục cười to, nước mắt không ngừng rơi xuống như mưa: “Đây quả thật là một câu chuyện cười buồn cười nhất mà tôi nghe được.”

Cô nhanh chóng thu lại ý cười: “Nhưng mà một chút cũng không mắc cười, một chút cũng không có sức thuyết phục.”

“Tôi đã nói rồi... là Bạch Như...” Nguyễn Hạo Thiên còn chưa nói xong, lại giống như chợt nhớ đến cái gì đó: “Cô chờ một lát đi, để tôi cho cô xem một tin nhắn.”

“Tin nhắn, tin nhắn gì?” Sau khi Tô Thiên Kiều hỏi xong thì lại mang theo vẻ mặt châm chọc mà nói: “Anh không cần phải tìm tin nhắn gì đâu, cho dù anh có dùng cái cớ gì nữa thì tôi cũng sẽ không tin tưởng anh...

Cô cũng chỉ rơi nước mắt điên cuồng: “Có lẽ là Bạch Như cam tâm tình nguyện, nhưng mà cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ giết chết tôi, Bạch Như không phải là một người độc ác...”

Giọng nói cứng rắn của Tô Thiên Kiều vừa mới dứt, Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên lại bước về phía trước một bước, một tay ngăn eo của Tô Thiên Kiều lại, một tay bóp lấy cằm của cô nâng lên, khiến cho Tô Thiên Kiều phải ngước mắt lên nhìn vào mắt của anh, chỉ nghe thấy anh nói ra từng chữ: “Rốt cuộc là cô có nhìn hay là không?”

Tô Thiên Kiều có thể cảm giác được trong ánh mắt của anh có sự tức giận và sát khí to lớn không hiểu được, nhưng mà đến lúc này rồi, biết rõ là Tô Thiên Kiều nguy hiểm như vậy, Tô Thiên Kiều lại càng không sợ hãi.

Cũng không biết là dũng khí cường đại sinh ra từ đâu, cô lạnh lùng nhìn Nguyễn Hạo Thiên, cũng không hề yếu thế, học theo giọng điệu của anh mà trả lời từng chữ: “Tôi không xem!”

Sức lực trên cánh tay của Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên tăng mạnh lên, con ngươi màu đen như muốn nhìn thẳng vào trong lòng của Tô Thiên Kiều, anh nói: “Nếu như cô đã biết tôi là ác ma đến từ địa ngục, vậy thì phải biết cho đến bây giờ chỉ có tôi làm chủ vận mệnh của người khác, cho đến bây giờ chỉ có tôi quyết định. Cho nên... cô không thể phản bác, cô chỉ có thể đồng ý, tôi kêu cô xem thì cô nhất định phải xem.”

Anh vừa mới dứt lời, bàn tay đang bóp lấy cằm của Tô Thiên Kiều đột ngột thu hồi lại, tay đang ôm chặt eo của Tô Thiên Kiều lại dùng sức nhấc lên, ôm Tô Thiên Kiều lên trên không.

“A, anh muốn làm cái gì vậy hả?” Tô Thiên Kiều quá sợ hãi, dũng khí lúc nãy lập tức biến mất không còn gì nữa, cô thầm nghĩ không phải là lúc này anh muốn giết người diệt khẩu đó chứ?

Dường như là cảm thấy Tô Thiên Kiều đã yên tĩnh, khóe môi của Nguyễn Hạo Thiên không tự chủ cong lên, nở một nụ cười hỏi: “Sao vậy? Lúc này đã biết sợ rồi à?”

“Anh... anh buông tôi ra đi! Ở trước mắt của bao người, tất cả mọi người đều nhìn thấy anh dẫn tôi rời đi, cho dù anh có quyền có thế thì cũng không thể làm xằng làm bậy được, anh đã giết tôi một lần rồi, lần thứ hai... sẽ không dễ dàng như vậy đâu, Thẩm Minh Dương sẽ không bỏ qua cho anh, Vân Huy... cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Hừ! Nguyễn Hạo Thiên tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng biết phải e ngại người khác, cho đến bây giờ cũng chỉ có người khác e ngại tôi!”

“Cạch...”

Anh vừa nói xong liền bước vào trong phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh lại, sau đó ném Tô Thiên Kiều lên trên giường.

Chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu ở chỗ này, chặt xác ra mấy mảnh hả?

Tô Thiên Kiều bị suy nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng muốn mở cửa phòng ra.

Nguyễn Hạo Thiên lại không hề hoang mang chút nào, ngồi xuống ở bên giường nhìn Tô Thiên Kiều chật vật muốn mở cửa ra nhưng mà lại không có kết quả, khẽ mỉm cười một tiếng rồi nói: “Mỗi ngày người muốn vào chỗ của tôi hoặc là muốn rời đi cũng không biết là có bao nhiêu, nếu như ngay cả cô mà cũng có thể mở cánh cửa này ra, vậy thì không phải tôi đã sớm chết rồi à?”

Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn lại, nhìn thấy anh từ từ đứng dậy đi đến ngăn tủ ở đầu giường tìm kiếm, không biết là đang tìm kiếm cái gì.

Tô Thiên Kiều nhíu mày lại, không đúng, anh ta muốn mình xem tin nhắn, lúc này chắc không phải là đang tìm mấy loại vũ khí như là súng ống hay là con dao găm đâu ha?

Cô dựa vào cửa, trái tim đập rộn lên nhìn hành động của Nguyễn Hạo Thiên.

Khoảng thời gian dài dằng dặc trôi qua, ở trong tay của Nguyễn Hạo Thiên có cầm theo một cái điện thoại bằng kim loại.

Anh mở điện thoại ra tìm kiếm một chút, đột nhiên lại nhét điện thoại di động vào trên giường, nói: “Đến đây xem cho rõ.”

Tô Thiên Kiều đứng ở đó bất động.

Ánh mắt của anh lướt qua, vô tình và lạnh lùng nhìn về phía Tô Thiên Kiều: “Nếu như muốn tôi đi đến đó mời cô, tôi cũng không ngại phiền phức đâu.”

Tô Thiên Kiều hung hăng trừng nhìn, cô biết rằng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô do dự một chút, vẫn là đi tới.

Cầm điện thoại di động lên, lại cẩn thận lui về phía sau một bước, nhìn tin nhắn ở trong điện thoại.

“Cậu chủ, phiền phức của cậu Bạch Như nhất định sẽ giải quyết thay cho cậu, cậu đừng có trách tôi. Ân tình của cậu đối với tôi chỉ có kiếp sau Bạch Như mới có thể báo đáp lại cho cậu, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cậu chủ, đều là quyết định của một mình tôi, cô Tô sẽ không còn trở thành phiền phức của cậu nữa.”

Người gửi tin nhắn - Bạch Như.

Bạch Như?

Cô lại nhìn thời gian, đây chẳng phải là ngày xảy ra hỏa hoạn vào năm đó à?

Bạch Như... gửi tin nhắn này cho Nguyễn Hạo Thiên.

Sẽ không, không thể nào đâu...

Bạch Như sao lại có thể tự quyết định, cô ta... cô ta cũng không khỏi quá mức trung thành với Nguyễn Hạo Thiên đó chứ.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ không thể là do thủ đoạn của Nguyễn Hạo Thiên, làm ra làm chứng cứ giả?

Tô Thiên Kiều vừa nghĩ thì liền nhìn thời gian một chút, thời gian cũng ăn khớp với thời điểm xảy ra vụ hỏa hoạn...

Tất cả chuyện này nhìn trùng hợp như vậy, chẳng lẽ thật sự là như vậy...

“Không có khả năng, không thể nào...” Tô Thiên Kiều không dám tim ném điện thoại ở trong tay thật mạnh, giọng nói run rẩy: “Không thể nào đâu, đây đều là do anh tự biên tự diễn, cũng chỉ là vì để che tay giấu mắt người mà thôi...”

“Tự biên tự diễn? Cô cho rằng trong tình huống lúc đó một cái mạng ở trong tay của tôi mà còn không giải quyết được à, cần phải dùng thủ đoạn như vậy sao?” Nguyễn Hạo Thiên nhìn về phía Tô Thiên Kiều rồi nói.

Tô Thiên Kiều không chớp mắt nhìn vào biểu cảm của anh, muốn phân biệt xem anh có đang nói dối từ trong biểu cảm của anh hay không.

Nhưng mà cho dù Tô Thiên Kiều có nghiêm túc như thế nào thì cô cũng không thể nhìn thấu được, cô không thể nhìn thấu được rốt cuộc là anh có nói dối hay không.

Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên một lần nữa, nói: “Vậy... vậy tại sao anh phải lưu tin nhắn này đến tận bây giờ vậy? Vì cái gì?”

“Tôi...” Nguyễn Hạo Thiên nói không ra lời, anh giữ lại tin nhắn này cũng chỉ là bởi vì để cho áy náy ở trong lòng mình giảm bớt một chút mà thôi, mặc dù cái chết năm đó của Tô Thiên Kiều không phải là do tự tay anh tạo thành, nhưng mà... ta không giết bách nhân, bách nhân lại bởi vì ta mà chết.

Cho nên... mới giữ tin nhắn này đến hiện tại.

Nhưng mà Tô Thiên Kiều biến mất bảy năm, bây giờ lại thay đổi thành một gương mặt khác xuất hiện ở trước mắt của anh một lần nữa, vạch ra kế hoạch báo thù anh rất cẩn thận...

Tất cả những chuyện này, tất cả những chuyện này kêu anh làm sao có thể nói ra là mình có tình cảm với Tô Thiên Kiều?

“Tôi không tin anh, tôi không tin anh, anh thả tôi ra đi, tôi muốn ra khỏi nơi này...” Tô Thiên Kiều lại chạy đến cửa một lần nữa, liều mạng đấm đá nắm kéo nhưng mà nó căn bản cũng không phải là cánh cửa cô có thể mở ra được.

Nguyễn Hạo Thiên ở phía sau của cô nhìn hành động của cô, đau đớn ở trong mắt càng sâu hơn.

Anh chỉ ở sau lưng của Tô Thiên Kiều, lẩm bẩm nói: “Trận hỏa hoạn vào năm đó tôi thề là tôi không hề ám chỉ hoặc là có ý chỉ rõ cho Bạch Như, đó hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, tại sao em lại không tin tôi chứ?”

Anh không thể làm cho Tô Thiên Kiều bình tĩnh trở lại, cứ để mặc cho cô đấm đá, hai chân cũng đã tê dại, đều sưng hết cả lên. Nhưng mà cô vẫn không chịu dừng lại, một chút ý tứ dừng lại cũng không có.

“Đừng đá nữa...” Sau lưng truyền đến một tiếng quát rất lớn, thân thể của cô bỗng nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ có lực ôm chầm lấy, nhấc lên trên không.

Nguyễn Hạo Thiên vươn một tay ra nắm lại hai tay đang vùng vẫy của cô, kéo ra phía sau lưng cô, lớn tiếng nói: “Nếu như thật sự là tôi, tại sao tôi lại không chịu thừa nhận, tại sao tôi phải giấu diếm chứ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ em còn có thể báo thù không thành?” Tô Thiên Kiều bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Không nói gì, cũng không có giận dữ mắng mỏ, càng không có đấm đá và vùng vẫy.

Lời nói của Nguyễn Hạo Thiên giống như là một mũi kim đâm vào nơi đau đớn nhất của cô, đau đến nỗi cô không nói ra được lời nào.

Đúng vậy đó, nếu như thật sự là Nguyễn Hạo Thiên mà không phải là do Bạch Như tự quyết định, tại sao anh lại không chịu thừa nhận, bây giờ dưới tình huống như thế này Tô Thiên Kiều căn bản cũng không có năng lực để phản kháng báo thù, anh không thừa nhận đối với anh mà nói cũng không có lợi ích gì...

Tô Thiên Kiều không phải là không biết, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.

Mối hận mà mình đã kiên trì trong bảy năm qua đã bị người này phá quỷ trong phút chốc, giống như là bảy năm trước anh đã vô tình hủy hoại cuộc đời của mình.