Hào Môn Quyền Quý

Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?




Lúc này cô tao nhã rời đi, không cần chờ kết quả, vì ngày mai đương nhiên sẽ đưa tin mới.

“Cô giỏi, giỏi lắm… vậy mà cô lại là Tô Thiên Kiều, tốt lắm…” Nguyễn Hạo Thiên vừa nói vừa ngừng, giọng nói lạnh lùng như tiếng đòi mạng vọng tới từ địa ngục: “Vì sao mặt cô lại thành thế này? Vì sao lại biến mất 7 năm? Quay lại bên cạnh tôi lần nữa, cô muốn làm gì…”

Anh túm lấy Tô Thiên Kiều rất chặt, dường như muốn bóp nát cô.

Thẩm Văn Nhã ở bên cạnh, mỉm cười gật đầu với Lý Tuệ Na đang định rời đi, người nghe trộm kia, người cùng nhau vạch trần Tô Thiên Kiều với Lý Tuệ Na, lại là cô ta… Cô ta xoay người quát to: “Mau báo cảnh sát, ở đây có tội phạm lừa đảo, lập tức tới bắt người, mau báo cảnh sát…”

“Ai dám…” Có người đang định gọi điện, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Nguyễn Hạo Thiên bắn tới, lạnh lùng quát hai chữ, không ai dám nói thêm nửa chữ.

“Hạo Thiên, đây… đây là có chuyện gì thế? Cô ta… Cô ta là mẹ đẻ của đứa nhỏ?” Bà cụ Nguyễn nước mắt tèm nhem, thất vọng nhìn Tô Thiên Kiều, hỏi.

“Bà nội, bà về trước đi.” Nguyễn Hạo Thiên nói, bà cụ Nguyễn còn muốn nói gì, nhưng biết Nguyễn Hạo Thiên thật sự đã tức giận rồi, liền không nói gì nữa, để bà Nguyễn đỡ lấy, xoay người rời đi.

Tô Thiên Kiều ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kìm cặp của Nguyễn Hạo Thiên.

Cô tìm khắp nơi, muốn tìm đồng mưu Thẩm Minh Dương của mình, hoặc là người biết sự thật – Nghiêu Nghiêu cũng được.

Nhưng bọn họ đều không ở đây, vì Giang Thư Lan ngất xỉu, toàn hộ bọn họ đều đã đến bệnh viện.

Kỷ Vân Huy cũng không biết đã đi đâu, tất cả… đều đã được bọn họ sắp xếp ổn thỏa, đều là do Thẩm Văn Nhã và Lý Tuệ Na sắp xếp, lúc này, không có ai sẽ giúp cô.

“Đi, đi theo tôi, giải thích rõ ràng cho tôi!” Nguyễn Hạo Thiên kéo cô, gần như là kéo lê cô.

“Tôi không đi… Tôi không muốn đi.” Tô Thiên Kiều cực kỳ sợ hãi, lúc này mới biết đùa với lửa nguy hiểm đến thế nào.

Cõ lẽ lúc này Nguyễn Hạo Thiên sẽ đưa cô đi, giam cầm cô, hoặc là… trực tiếp giết người diệt khẩu?

Không được, khó khăn lắm mới thoát chết, không thể để Nguyễn Hạo Thiên hại mình nữa.

“Nếu cô muốn người của Thẩm thị và Tô Minh Triết chết theo cô, cô có thể không đi!” Nguyễn Hạo Thiên hất mạnh Tô Thiên Kiều đang vùng vẫy ra, không chút lưu luyến, đầu cũng không ngoảnh lại, xoay người rời đi…

Tô Thiên Kiều lảo đảo một bước, ngã bò trên mặt đất.

Người ở bên cạnh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ.

Ngã từ thiên đường xuống địa ngục, thì ra chính là cảm giác như này…

Nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của Nguyễn Hạo Thiên, Tô Thiên Kiều sợ hãi.

Rốt cuộc cô có nên đi theo không? Đi theo, có lẽ cô sẽ chết, không đi theo thì Thẩm thị và anh cô sẽ chết.

Cô không còn lựa chọn nào khác, cô đã liên lụy quá nhiều người, cô chỉ có thể chọn cách đối mặt, không phải sao?

Dường như đã ra quyết định quan trọng nào đó, lại giống như không còn sợ hãi trước thứ gì đó cực kỳ đáng sợ nữa, cô quyết định đứng dậy, lau khô nước mắt trên mặt, nở nụ cười hoàn mỹ nhất với mọi người, rảo bước đi theo Nguyễn Hạo Thiên.

Cho dù đã thua, cũng phải mỉm cười hoàn mỹ. Không thể để những người kia cười nhạo mình, càng không thể để kẻ địch quá vui vẻ.

Khi Nguyễn Hạo Thiên vừa chui vào xe, cô liền đuổi kịp.

Cô giữ lấy cánh cửa xe còn chưa đóng lại, giọng nói sợ sệt vang lên: “Tôi… đi cùng anh, tôi giải thích với anh.”

Nguyễn Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn cô, nhích vào trong xe.

Tô Thiên Kiều nhìn vẻ mặt lạnh như tảng băng ngàn năm của anh, hít sâu một hơi, cũng trèo lên xe.

Có lẽ là đã ôm quyết tâm sẽ chết chắc, cô không sợ như thế nữa.

Sau khi xe khởi động, cô nhìn Nguyễn Hạo Thiên, hít sâu một hơi, hỏi: “Đi đâu?”

Nguyễn Hạo Thiên không để ý đến cô, nhắm mắt lại, qua hồi lâu, khi Tô Thiên Kiều cho rằng anh sẽ không trả lời, anh mới lạnh lùng mở miệng: “Cô có biết tôi phải dùng bao sức mới có thể nhịn không bóp chết cô tại chỗ không?”

“Anh bóp chết đi.” Giọng nói của Tô Thiên Kiều cũng lạnh lùng như thế, mặc dù cô sợ, sợ đến mức cả người run lên, nhưng cô có thể làm gì chứ? Hơn nữa… Nguyễn Hạo Thiên cướp đi mạng sống của cô, đã không phải là lần đầu.

Nguyễn Hạo Thiên từ từ mở mắt ra, vẻ mặt giống như thứ vũ khí mạnh nhất: “7 năm nay… cô đã đi đâu?”

Trong thành phố A, tòa nhà này là khu căn hộ xa hoa nhất.

Nghe nói, ở tầng trên cùng là người đàn ông độc thân giàu có nhất thành phố A, là một căn hộ thông tầng.

Tất cả phụ nữ chưa kết hôn ở thành phố A đều muốn đến nhìn qua phong thái xa hoa của căn hộ này, hoặc là nói, bọn họ càng muốn nhìn xem người đàn ông ưu tú trong căn hộ này là thu hút ánh nhìn như nào.

Lúc này, trong phòng toàn là khí lạnh, rèm cửa sổ sát đất được kéo ra, liếc mắt liền thấy trọn vẻ xa hoa và ánh đèn nê-ông trong thành phố A.

Một người đàn ông tuyệt đẹp mặc bộ vest trắng đứng trước giường, ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ mà thất thần, vẻ mặt anh lạnh lùng, thậm chí còn lạnh hơn khí lạnh trong phòng.

Anh nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, hai tay nhét vào trong túi quần âu, trên mặt và trong ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận, không biết là có chuyện gì buồn phiền.

Trên chiếc ghế sofa da thật kiểu châu Âu phía sau anh, Tô Thiên Kiều mặc lễ phục màu trắng ngồi ở đó, vai cô lộ ra ngoài, bị điều hòa làm cho run cầm cập.

Khiến cô càng lạnh hơn, là không khí trong phòng, chứ không phải là điều hòa.

Trong phòng, ngoài tiếng điều hòa “vù vù” ra, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Tô Thiên Kiều không ngừng bẻ tay, bất an như thế, thỉnh thoảng lại nhìn Nguyễn Hạo Thiên đang đứng trước tấm thủy tinh sát đất. Nguyễn Hạo Thiên có thể nhìn thấy vẻ sợ hãi và bất an của cô phản chiếu trên tấm kính, nhưng anh không hề nói gì.

Cứ căng thẳng như vậy khoảng hơn nửa tiếng, Nguyễn Hạo Thiên bỗng thở dài.

Tô Thiên Kiều mặt mày căng thẳng, vội vàng ngẩng mặt lên nhìn.

Nguyễn Hạo Thiên không quay đầu lại, nhắc lại câu hỏi vừa rồi anh hỏi trên xe: “Nói cho tôi biết, bảy năm nay, cô chạy đi đâu?”

“Tôi…” Tô Thiên Kiều do dự, dừng một lúc lâu, không biết nên nói từ đâu.

Nguyễn Hạo Thiên từ từ quay đầu lại, sau cơn tức giận, còn lại chỉ là sự bình tĩnh đến đáng sợ, giống như sự bình yên trước cơn bão khiến người khác bất an, anh nhìn Tô Thiên Kiều, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: “Vì sao mặt cô lại thay đổi thành thế này, vì sao cô lại trở thành cô ba nhà họ Thẩm, vì sao… Cô không bị thiêu chết sao?”

Đầu óc Tô Thiên Kiều đang trống rỗng, vì câu hỏi cuối cùng kia mà sục sôi.

Trận hỏa hoạn đáng sợ 7 năm trước ùa về trong tiềm thức, giống như một cơn ác mộng đáng sợ, giờ tỉnh lại, tên hung thủ giết người này lại đứng trước mặt cô chất vấn vì sao cô còn chưa chết.

Sự sợ hãi của Tô Thiên Kiều triệt để biến mất, trên mặt từ từ xuất hiện nụ cười lạnh lùng đầy châm biếm, cô cứ thế nhìn Nguyễn Hạo Thiên, giọng nói cũng lạnh lùng giống hệt anh: “Bạch Như không thiêu chết tôi, có phải anh rất thất vọng không?”

Trong mắt Nguyễn Hạo Thiên, ý tức giận nồng đậm biến thành vẻ khó hiểu: “Có ý gì?”

Tô Thiên Kiều bỗng bật cười haha, dường như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian, mãi cho tới khi cười chảy cả nước mắt.

Nguyễn Hạo Thiên không nói năng gì, đôi mắt như bầu trời sao khó hiểu nhìn Tô Thiên Kiều, ngày càng tức giận.

Trước khi anh bùng nổ 1 giây, Tô Thiên Kiều bỗng ngừng không cười nữa, lau đi nước mắt trên mặt, đứng lên, đi tới trước mặt anh, nghiến răng nói: “Lẽ nào không phải sao? Vốn anh cho rằng tôi chết rồi, vốn cho rằng đã thu dọn sạch sẽ, không để lại bất kỳ vết tích nào, đáng tiếc nha… Tiếc là tôi lại còn sống, còn sống rất khỏe mạnh, hôm nay, sau 7 năm, lại xuất hiện trước mặt anh, còn suýt chút nữa trở thành vợ sắp cưới của anh, có phải rất ngoài ý muốn không?”

Nguyễn Hạo Thiên nhìn sự căm hận trên mặt cô, có chút thất thần, lát sau liền phản ứng lại, hiểu rõ, nói: “Đây chính là lý do cô tiếp cận tôi? Muốn tiếp cận tôi, khiến tôi yêu cô, sau đó lại báo thù tôi sao?”

Tô Thiên Kiều bị vạch trần suy tính, nhưng không hề thấy ngại, ngược lại nói rất thản nhiên: “So với tất cả những gì anh làm với tôi, chẳng lẽ đây không phải là trò con hay sao? Bị người khác trêu đùa, có phải rất không vui không?”

Cô liên tục cười lạnh lùng, đầy vẻ châm chọc: “Cho dù tôi không thành công, thế nhưng… cuối cùng thì người vạch trần tôi cũng không phải là anh, mà là Lý Tuệ Na. Danh xưng ác ma địa ngục của anh, chẳng qua cũng chỉ có vậy.”

“Đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi!” Nguyễn Hạo Thiên bỗng ép sát Tô Thiên Kiều, hơi thở hòa vào nhau, lạnh lùng mở miệng.

“Giới hạn cuối cùng của anh, giới hạn cuối cùng của anh?” Tô Thiên Kiều học theo, sau khi hỏi vài lần, rồi cười lạnh: “Tôi thật sự không hiểu, một tên hung thủ giết người… vì sao nói chuyện lại hùng hồn như thế?”

“Hung thủ giết người?” Nguyễn Hạo Thiên nắm được trọng điểm trong lời nói của cô, không hiểu, hỏi.

“Sao? Không thừa nhận?” Khóe miệng Tô Thiên Kiều càng giương cao hơn: “Hiện giờ không có giới truyền thông, không có người ngoài, anh cần gì phải che giấu tội ác của mình chứ? Anh làm người như này…mệt không?”

Cặp mày tuấn tú của Nguyễn Hạo Thiên nhíu chặt lại: “Là ai nói với cô, tôi là hung thủ giết người? Năm đó…người phóng hỏa là Bạch Như, đó là sự cố ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?” Tô Thiên Kiều không còn gì để nói, nhìn người trước mặt không hề có chút át náy nào, sự căm hận trong cô càng thêm nồng đậm hơn: “Xa cách nhiều năm, vậy mà anh không hề có chút áy náy, ngược lại còn coi trận hỏa hoạn đó là sự cố ngoài ý muốn sao?”

Nguyễn Hạo Thiên không nói gì, Tô Thiên Kiều nói tiếp: “Nếu không có lệnh của anh, sao Bạch Như dám làm ra loại chuyện như thế?” Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, tiếp tục cười nói: “Tôi lại quên mất, anh rất giỏi thu mua lòng người, đương nhiên Bạch Như sẽ không đổ tội này lên đầu anh, đến chết Bạch Như vẫn nói, đó là cô ta nợ anh.” Nguyễn Hạo Thiên chăm chú nhìn Tô Thiên Kiều, không trả lời, cũng không phản bác.

Tô Thiên Kiều dùng ánh mắt đau thương nhìn vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thiên, trong đầu cô, từ từ hiện lên trận hỏa hoạn 7 năm trước.

Lửa nóng rực, đốt cô và Bạch Như, cô liều mình xin tha, Bạch Như lại không chịu từ bỏ.

Giây phút cuối cùng, Bạch Như bị đồ đốt lửa đập vào đùi, Tô Thiên Kiều lại không nhẫn tâm vứt bỏ cô ta một mình, thế nhưng Bạch Như lại sống chết túm lấy cô, không cho cô thoát ra.

May là vì lòng tốt của Tô Thiên Kiều, may là vì trước khi chết Bạch Như tỉnh ngộ.

Nhớ tới tình cảnh lúc đó, khóe miệng của Tô Thiên Kiều vẽ ra nụ cười tàn nhẫn mà đau đớn.

Cô nói: “Năm đó, vào thời khắc quan trọng, tôi đã nói một câu, tôi nói… Bạch Như, nếu tôi chết ở đây, nếu có một ngày sự thật được mọi người biết đến, vậy người cô yêu, cũng nhất định sẽ thất vọng vì những gì cô đã làm…”

Cô hít sâu một hơi, cố hết sức để bình tĩnh lại, để bản thân không rơi nước mắt, cô nói: “Chính vì câu này, cuối cùng Bạch Như không nhẫn tâm, buông tôi ra. Lúc đó… vừa khéo lửa cháy làm nổ đường ống nước, nước chảy từ trên tầng xuống, vòng tay của tôi rơi trước mặt tôi, tôi mới sống được…”