Hào Môn Quyền Quý

Chương 119: Lưu ly dễ nát




Đối với sự nghi ngờ và không tin tưởng vào bản thân, cơ thể Tô Thiên Kiều vùi vào thật sâu, cô thống khổ dùng ngón tay cắm vào trong đầu tóc mình, ngồi ở bên cạnh Giang Thư Lan, giọng nói khàn khàn đem cuống họng ép xuống nói thật nhỏ: "Thím ơi, tất cả mọi chuyện đều không phải như cháu nghĩ... Cháu xin lỗi, mặc dù cháu vô tình nhưng chuyện này đều là bởi vì cháu dẫn tới, cháu xin lỗi... Cháu đúng là sao chổi, thật sự là một cái sao chổi, cháu xin lỗi, xin lỗi..."

Tô Thiên Kiều lẩm bẩm tự trách nên ở cổng có người đi vào cũng không phát hiện ra.

Hồi lâu sau mới cảm giác được có người đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm mới thu liễm tiếng khóc lại quay đầu nhìn sang thấy Kỷ Vân Huy cầm trong tay hoa bách hợp màu trắng đang sững sờ nhìn gương mặt tiều tụy đầy nước mắt của Tô Thiên Kiều, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.

Tô Thiên Kiều nhìn thấy ánh mắt thương tiếc thống khổ của anh ta, hai người cứ nhìn nhau chăm chú như vậy, rất lâu sau Tô Thiên Kiều giao chiến thất bại mới lau đi nước mắt, nhìn về phía Kỷ Vân Huy nói ra: "Sao anh lại tới đây?"

"Là... Thanh Thu gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến thăm bác gái, tôi cũng sợ một mình cô ở đây sẽ bối rối cho nên mới vội vàng tới đây xem một chút!" Giọng nói của anh ta so với quá khứ đều dịu dàng hơn bất cứ lúc nào giống như Tô Thiên Kiều là lưu ly dễ nát, chỉ cần anh ta nói hơi lớn tiếng một chút là Tô Thiên Kiều sẽ bị vỡ nát.

"Cám ơn anh!" Tô Thiên Kiều cúi đầu che giấu thần sắc trong mắt.

"Cô... Sao rồi?" Kỷ Vân Huy để hoa xuống, lo lắng nhìn Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều vội vàng lắc đầu: "Nhìn thấy thím bị bệnh nên hơi sợ hãi mà thôi!"

"Đừng lo lắng, tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, chỉ cần bác gái tỉnh lại là không sao nữa!" Kỷ Vân Huy an ủi nói.

Tô Thiên Kiều gật đầu, không nói gì. Tỉnh lại là sẽ không sao nhưng lại không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại được!

"Cô... Còn có chuyện gì không?" Người thông minh như Kỷ Vân Huy đương nhiên có thể nhìn ra được Tô Thiên Kiều còn đang lo lắng chuyện khác nữa.

"Tôi..." Tô Thiên Kiều dừng lại một chút, không nói gì nữa.

Kỷ Vân Huy đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Tô Thiên Kiều nói gì, suy tư một chút, thử hỏi: "Là bởi vì... Chuyện của Thẩm thị à?"

Tô Thiên Kiều sững sờ, lập tức gật đầu.

Kỷ Vân Huy thở dài một cái, nói ra: "Ảnh chụp tôi cũng đã nhìn thấy rồi, lần này... Khó khăn của Thẩm thị quả thực là khá nan giải đấy!"

Ai mà không biết Thẩm thị khó khăn chứ? Anh ta thì lại càng muốn nói ra nhưng anh ta vừa nói ra, nước mắt của Tô Thiên Kiều lại càng chảy mãnh liệt hơn!

Biết mình nói sai khiến cho Tô Thiên Kiều khóc lớn, anh ta liền áy náy nhìn về phía Tô Thiên Kiều nói: "Cái kia... Tôi giúp cô đi nhờ vả Hạo Thiên nhé? Hoặc là... Tôi để cho anh trai tôi đi nhờ?"

"Sáng nay tôi đã tới nhờ vả anh ấy rồi!" Tô Thiên Kiều thu lại nước mắt, nhìn Kỷ Vân Huy nói: "Thế nhưng là..."

"Để tôi gọi điện thoại cho anh ấy!" Kỷ Vân Huy mới vừa nói ra, không đợi Tô Thiên Kiều nói chuyện thì Kỷ Vân Huy đã bấm số rồi.

"Cho tôi gặp Tổng giám đốc Nguyễn của các cô..." Điện thoại vừa bắt máy Kỷ Vân Huy liền dùng giọng điệu không tốt nói ra, ngừng một hồi, anh ta lại đen mặt lại nói tiếp: "Cái gì mà không rảnh chứ, đừng có giở giọng với tôi, cứ nói với anh ấy là cậu hai của Kỷ thị gọi điện thoại tới,..."

Lại đợi một hồi, thấy Kỷ Vân Huy không nhịn được nói ra: "Chờ đợi cái gì chứ, kết nối ngay bây giờ đi, nhanh lên..."

Vẫn phải chờ trong chốc lát, có lẽ người bên kia không biết đã phải chịu bao nhiêu cái liếc mắt rồi mới có người nghe máy.

"Hạo Thiên à, chuyện của Thẩm thị kia anh thấy thế nào? Muốn giúp hay là không giúp thì sảng khoái nói một câu đi?" Giọng điệu của Kỷ Vân Huy đã tốt lên rất nhiều, Nguyễn Hạo Thiên thế mà thật sự lại nghe điện thoại, sau đó lại nghe anh ta ấp úng nói ra: "Không có, là tự tôi muốn giúp một tay thôi, đúng đúng... Tôi đang ở đó, tôi ở bệnh viện rồi, ừ, hả? Được!"

Sau mấy câu ừ à, Kỷ Vân Huy bỗng nhiên đem điện thoại đưa cho Tô Thiên Kiều, che microphone lại hạ giọng nói: "Anh ấy nói muốn cô nghe máy, nói không chừng là đồng ý!"

"Thật sao?" Trái tim Tô Thiên Kiều không khỏi nhảy lên hai lần vội vàng nhận lấy điện thoại nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ không thôi, Nguyễn Hạo Thiên... Lại dễ nói chuyện như vậy sao?

Còn đang nghi ngờ alo một tiếng, đầu kia điện thoại lại truyền tới giọng nói chậm rãi lạnh như băng kia: "Đây chính là thái độ nhờ vả người khác của cô sao? Tôi bảo cô học xong thì tới tìm tôi cô lại học được chiêu này à? Tìm bất kỳ người nào cũng vô dụng, cô chỉ có dựa vào chính mình thôi!" Đôi mắt Tô Thiên Kiều nhìn vào ánh mắt mong chờ của Kỷ Vân Huy, một chữ cũng không nói được ra.

"Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng nữa, nhớ rõ, đừng hi vọng xa vời vào người khác!" Nguyễn Hạo Thiên giống như cũng không muốn nói chuyện với cô, vừa nói hết lời thì đầu điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng "Tút tút tút" báo máy bận.

"Sao cô lại không nói gì?" Kỷ Vân Huy thấy cô rất lâu vẫn không có phản ứng nên thấp giọng hỏi.

Lúc này Tô Thiên Kiều mới hồi phục lại tinh thần, ngây ngốc nhìn Kỷ Vân Huy: "Điện thoại tắt rồi!"

"Điện thoại tắt rồi?" Kỷ Vân Huy không hiểu: "Vậy anh ấy nói như thế nào rồi?"

"Anh ấy nói... Còn phải suy tính một chút!" Ánh mắt Tô Thiên Kiều hơi né tránh ngồi xuống một lần nữa, nói: "Vân Huy anh đừng lo, chuyện của Thẩm thị... Minh Dương sẽ xử lý được!"

Kỷ Vân Huy có chút không vui ngồi xuống, gật đầu nói: "Tôi cũng chỉ muốn giúp đỡ một chút, không muốn thấy cô lo lắng mà thôi!"

Tô Thiên Kiều cố gắng hết sức biến khuôn mặt mình thành tươi cười, nói ra: "Không sao nữa rồi, anh yên tâm đi!"

Kỷ Vân Huy muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới thấp giọng nói ra: "Nếu cần tôi giúp đỡ cái gì thì cứ mở miệng nhé, đừng ngại."

Tô Thiên Kiều lau nước mắt vừa chảy ra khỏi khóe mắt mình thật nhanh không cho Kỷ Vân Huy nhìn thấy, cười nói ra: "Được!"

Trong phòng bệnh lần nữa lại trầm mặc xuống, chỉ còn lại giọng nói khàn khàn của Tô Thiên Kiều thỉnh thoảng lại cất lên, vô cùng nhàm chán.

Tô Thiên Kiều nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu Kỷ Vân Huy mới đứng lên, nói: "Đã muộn như vậy rồi, tôi đi mua một ít cơm về ăn nhé!"

Tô Thiên Kiều nhìn thời gian, đã hơn năm giờ chiều rồi.

Trong lòng chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, anh tới phòng của chị cả chăm sóc chị ấy giúp tôi, bệnh tình của thím chúng tôi vẫn đang giấu diếm chị ấy, để Nghiêu Nghiêu tới trông coi, tôi... Phải đi ra ngoài một chuyến!"

"Ra ngoài? Cô muốn đi đâu?" Kỷ Vân Huy khẩn trương nhìn về phía Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều cúi đầu xuống, che giấu thần sắc trong mắt nói ra: "Tôi... Anh không cần quan tâm, rốt cuộc là anh có muốn giúp hay không?"

Kỷ Vân Huy đành phải thỏa hiệp, thật sâu nhìn Tô Thiên Kiều một chút, nói: "Cô bảo tôi đi thì tôi sẽ đi, chỉ có điều... Chính cô cũng phải cẩn thận đấy."

Tô Thiên Kiều chỉ biết cúi gằm mặt xuống hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Đợi một lát tới khi tiếng bước chân của Kỷ Vân Huy biến mất ở trên hành lang, Tô Thiên Kiều mới thoáng thở dài một hơi, lại đợi một hồi nữa Nghiêu Nghiêu mới đi tới!

Tô Thiên Kiều liền vội vã hỏi Nghiêu Nghiêu: "Chị cả đã biết bệnh tình của thím chưa?"

Nghiêu Nghiêu nói: "Chỉ không biết là thím bị hôn mê thôi còn những cái khác có lẽ cũng đã biết rồi..."

Tô Thiên Kiều gật đầu, chỉ cần không biết chuyện nghiêm trọng nhất là được rồi, cô nhìn thoáng qua Giang Thư Lan trên giường bệnh nói: "Tôi đã gọi điện thoại dặn dò người giúp việc ở nhà đưa đồ ăn tới, tôi có việc phải đi ra ngoài một lát, cô... Ở đây trông nhé, nếu như Minh Dương trở về thì nói cho anh ấy biết, tôi đi tìm Hạo Thiên!"

"Cô muốn đi tìm anh ấy à?" Nghiêu Nghiêu kinh ngạc nhìn về phía Tô Thiên Kiều: "Nhưng... Sáng nay không phải cô đã bị từ chối rồi à?"

Tô Thiên Kiều gật đầu, lúng túng nở nụ cười: "Nhưng vẫn phải tới đó, bây giờ... Chỉ có anh ấy mới có thể giúp được Thẩm thị!"

"Nhưng... Anh ấy có chịu không?" Nghiêu Nghiêu lo lắng nhìn về phía Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng: "Tôi vẫn phải đến đó một chuyến."

Vẻ mặt Nghiêu Nghiêu càng thêm lo lắng không thôi: "Tự bản thân cô nhất định phải cẩn thận một chút nhé..."

Tô Thiên Kiều gật đầu: "Cô ở đây chăm sóc cho thím thật tốt, có việc gì thì phải gọi điện thoại ngay cho tôi nhé!"

Thông minh như Nghiêu Nghiêu đương nhiên là hiểu ý của Tô Thiên Kiều nên vội vàng gật đầu nói: "Được, lúc không có chuyện gì làm... Tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô đâu!"

Tô Thiên Kiều thở dài, lại liếc mắt nhìn Giang Thư Lan trên giường bệnh: "Vậy tôi đi trước..."

Sau khi Tô Thiên Kiều rời khỏi bệnh viện, do dự một lát liền gọi điện thoại tới cho bà cụ Nguyễn.

Ngày đó lúc ăn cơm ở quán cơm chay bà cụ thừa dịp Nguyễn Hạo Thiên không chú ý đã cho Tô Thiên Kiều số điện thoại của mình...

Hai tiếng sau.

Đèn nê ông trên đường phố vừa mới bật lên, trời tối xuống, lúc này chính là lúc ánh đèn trở nên rực rỡ hơn.

Nguyễn Hạo Thiên kéo lê bước chân mệt mỏi đi ra khỏi văn phòng, thư ký lập tức kéo anh lại, nói: "Tổng giám đốc Nguyễn, bà cụ Nguyễn bảo ngài hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút!"

"Trở về? Về chỗ nào?" Nguyễn Hạo Thiên hỏi.

Thư ký nói: "Bà cụ Nguyễn cũng không dặn dò gì chỉ nói là... Để ngài về nghỉ ngơi sớm một chút, nói là gần đây bận rộn dặn ngài không nên thức đêm!"

Nguyễn Hạo Thiên suy tư một chút, gật đầu nói: "Tôi biết rồi!"

Đi vào trong xe, anh do dự một lát sau đó gọi điện thoại cho Âm Uyển Uyển, hẹn cô ta gặp mặt ở căn hộ.

Lúc anh về đến dưới lầu, Âm Uyển Uyển đã đợi sẵn ở đó, anh dừng xe xong hai người mới cùng nhau đi lên lầu...

Cửa thang máy vừa mở ra liền có một mùi thức ăn thơm nức bay tới, Nguyễn Hạo Thiên nhướng mày nhăn lại một chút, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, nụ cười ở khóe môi không tự chủ vẽ ra.

Âm Uyển Uyển đi ở bên cạnh anh rất mẫn cảm, lập tức phát hiện ra nụ cười trên mặt anh, không khỏi mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Ai chuẩn bị đồ ăn thế?"

Nụ cười ở khóe môi Nguyễn Hạo Thiên không tự giác lại thu hồi lại, nhàn nhạt nói ra: "Có thể là bà nội đã dặn dò người chuẩn bị!"

"À!" Âm Uyển Uyển ý vị thâm trường "À" một tiếng sau đó hai người đi vào phòng.

Mở hết đèn trong phòng lên nhưng khắp nơi lại hoàn toàn trống rỗng, sạch sẽ chỉnh tề nhưng lại không có một bóng người, ngay cả phòng bếp cũng không có.

Không biết vì sao trong lòng Nguyễn Hạo Thiên lại hơi có chút thất vọng, anh đi vào phòng bếp thử xem một chút thấy bếp lò đều vẫn còn nóng.

"Hình như... Người nấu cơm đi rồi!" Âm Uyển Uyển nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn Nguyễn Hạo Thiên.

Nguyễn Hạo Thiên cười khổ một tiếng, lúc Âm Uyển Uyển giúp anh cởi áo khoác liền cười quay đầu lại nói với cô ta: "Em đi tắm trước đi!"

"Anh chắc chắn chứ?" Âm Uyển Uyển nhìn thoáng qua đồ ăn phong phú đầy trên bàn, mỉm cười hỏi.

"Sao em cũng biến thành dài dòng như vậy?" Nguyễn Hạo Thiên hỏi ngược lại, mặc dù anh nói chuyện vẫn lạnh lùng như vậy nhưng có thể nghe ra được lúc ở cùng với Âm Uyển Uyển sự kiên nhẫn và tính tình đã tốt hơn nhiều so với người khác!

Âm Uyển Uyển nở nụ cười, xoay người quen thuộc đi vào phòng, cầm một bộ quần áo lên hỏi: "Anh không để ý chứ?"

Nguyễn Hạo Thiên nhìn thoáng qua quần áo màu trắng trên tay cô ta, lắc đầu nói: "Không để ý!"

"Không biết trở về có kịp không..." Bên trong cầu thang máy, Tô Thiên Kiều đang cầm một chai rượu vang, trên người cô mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt đang nhìn đồng hồ, có chút lo lắng nhìn số tầng lầu đang nhảy lên.

Cô làm đồ ăn xong mới phát hiện ra mình quên mua rượu vang liền vội vội vàng vàng ra ngoài mua, cô chỉ hi vọng là Nguyễn Hạo Thiên đừng có trùng hợp trở về vào lúc này thôi.