Không có ai ngờ rằng Thẩm Văn Nhã lại nói ra những lời như vậy, cô ta bình thường tuy luôn ôn nhu hoà thiện, nhưng không thể nói chuyện với Thẩm Thanh Thu như vậy được. Tuy nhiên, mặc dù lời nói của cô ta là đang giúp đỡ Tô Thiên Kiều, nhưng mà nghe cái này, cứ luôn cảm thấy giống như là có gì không đúng vậy.
Thẩm Thanh Thu tức giận hậm hực mà trừng Thẩm Văn Nhã một cái: “Chị điên rồi? Có biết là mình đang nói gì không vậy?”
Thẩm Văn Nhã không có chút ý nhượng bộ nào: “Thanh Thu, đủ rồi, đừng làm loạn nữa, em và Vân Huy đã hết rồi, em như vậy…là có ý gì chứ?”
“Em, em…” Thẩm Thanh Thu nhất thời không đáp thành lời, thấy Giang Thư Lan cũng không có ý giúp đỡ mình, khoé mắt cô ta đỏ bừng, hậm hực đi lên lầu, không quan tâm đến đám người nữa.
Tô Thiên Kiều không có tâm trạng đi đối phó với Thẩm Văn Nhã, cô nói với Giang Thư Lan: “Thím, chuyện hôm nay cháu thật sự là có miệng cũng khó biện giải, chỉ sợ là càng đậy càng hôi thôi, nhưng xin thím tin cháu, cho dù thế nào đi nữa, cháu cũng sẽ không làm hại người nhà họ Thẩm đâu, cháu…cháu sẽ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Minh Dương biết, mong thím lượng thứ cho cháu không thể nói toàn bộ sự việc cho thím biết, nhưng…cháu tự vấn lương tâm không hổ thẹn!”
Giang Thư Lan thấy lời nói của cô thành khẩn, giống như là có áy náy, bà thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, cháu đi nghỉ trước đi!”
Bà ta nói xong thì kéo theo Thẩm Văn Nhã cùng lên lầu!
Đợi đại sảnh nhà họ Thẩm yên tĩnh trở lại, Tô Thiên Kiều mới ngồi xuống bên cạnh của Thẩm Minh Dương!
Thẩm Minh Dương xị mặt ngồi ở đó, thần sắc băng lãnh, không có chút xíu ý định muốn mở miệng nói nào.
“Minh Dương…” Tô Thiên Kiều lặng lẽ đánh giá thần sắc của anh, ép giọng thấp xuống kêu anh một tiếng.
Thẩm Minh Dương không có nói chuyện, chỉ thở dài một tiếng.
Tô Thiên Kiều biết anh ta lần này là thật sự tức giận rồi, cô do dự một lát rồi giải thích: “Em biết…em biết anh đã nói với em, những người phụ nữ tiếp cận Kỷ Vân Huy đều không có tương lai, em biết anh không có nghĩ em là không biết liêm sỉ mà cướp đi bạn trai của chị hai giống như bọn họ, chỉ là tức giận em không nghe lời khuyên của anh, đến lúc đó sẽ chỉ tự khiến em tổn thương thôi…”
“Nếu em đã biết rõ là như vậy, tại sao lại còn thiêu thân lao vào lửa nữa?” Vẻ mặt Thẩm Minh Dương khó hiểu mà nhìn Tô Thiên Kiều, nói với hàm ý sâu xa, sự nộ khí trong mắt bớt đi một chút mà thêm một chút bất lực.
“Minh Dương, nếu như em nói chuyện không giống như anh nghĩ, anh có tin em không?” Tô Thiên Kiều ép giọng thấp xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Minh Dương nói.
“Không giống như anh nghĩ? Vậy thì là thế nào?” Thẩm Minh Dương hỏi.
Tô Thiên Kiều nhìn xung quanh một vòng, lúc này, người nhà họ Thẩm đều đi nghỉ ngơi hết rồi, trong phòng khách rộng lớn chỉ có hai người ngồi ở đó, bầu không khí có chút cổ quái, yên tĩnh đến nỗi tiếng lá rơi cũng nghe được!
“Hôm nay vốn không phải là em muốn, cũng không phải là Kỷ Vân Huy muốn làm như vậy mà em không có phản kháng, chuyện là có nguyên nhân, Kỷ Vân Huy đang giúp em, nếu không…thì em toi rồi!” Tô Thiên Kiều ép giọng xuống cực thấp, nhẹ giọng nói.
“Ý gì?” Thẩm Minh Dương có chút lo lắng mà nhìn Tô Thiên Kiều một cái, sự giận dữ khi nãy đã dần dần bị sự tò mò và lo lắng thay thế đi rồi!
Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, nơm nớp lo sợ mà nói: “Hôm nay em…gặp phải người quen của Nghiêng Thành!”
“Người quen của Nghiêng Thành?” Thẩm Minh Dương quả nhiên là kinh ngạc: “Em nói…người quen thật sự của Nghiêng Thành?”
“Đúng!” Tô Thiên Kiều gật đầu.
“Làm sao mà nhận ra em? Hơn nữa…nó lại có liên quan gì đến Kỷ Vân Huy?” Thẩm Minh Dương càng thêm hiếu kỳ.
Tô Thiên Kiều kể chuyện đã xảy ra không sót chữ nào cho Thẩm Minh Dương nghe: “Cho nên…Kỷ Vân Huy mới làm như vậy, thực ra anh ta cũng lấy thanh danh của mình ra để giúp em bảo toàn scandals lần này!”
“Anh ta có thể có thanh danh gì chứ?” Thẩm Minh Dương tuy vẫn khinh thường Kỷ Vân Huy, nhưng thái độ rõ ràng đã có một chút chuyển biến tốt: “Nếu thật sự theo như những lời mà em nói…Kỷ Vân Huy làm như vậy không có gì đáng trách, chỉ là thủ đoạn cũng quá…cực đoan một chút rồi, khó mà bảo đảm anh ta không có tư lợi gì!” Tô Thiên Kiều nhất thời có chút không nói nên lời, dù sao thành kiến của Thẩm Minh Dương đối với Kỷ Vân Huy không phải là ngày một ngày hai, anh nghĩ như vậy cũng có thể tha thứ được.
“Không nói những cái khác, chỉ cần anh có thể hiểu em là được rồi!” Tô Thiên Kiều nghiêm túc mà nhìn Thẩm Minh Dương nói: “Em không thích…anh nghĩ về em giống như những người khác, em rất để ý đến cách nhìn của anh đối với em!”
Ánh mắt Thẩm Minh Dương dịu lại: “Vô Tình, em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em, anh chính là người thân thân nhất của em!”
Tô Thiên Kiều cảm động, gật đầu cười nói: “Cảm ơn anh, Minh Dương!”
“Ngày mai anh sẽ giải thích với mẹ và chị hai, em đừng quan tâm nữa, thuận tiện….em phải kịp thời hỏi xem Kỷ Vân Huy có xử lý chuyện tốt chưa, ngàn vạn lần đừng để xảy ra những sơ hở khác, biết chưa?” Thẩm Minh Dương dặn dò.
Giải thích rõ hiểu lầm với Thẩm Minh Dương rồi, trong lòng Tô Thiên Kiều nhẹ nhõm hơn không ít, nhanh chóng gật đầu nói: “Em biết rồi, chỉ cần anh không trách em, thì em yên tâm rồi, những chuyện khác em sẽ tự mình xử lý tốt!”
Thẩm Minh Dương gật đầu nói: “Hơn nữa…bên Nguyễn Hạo Thiên, nếu như em vẫn còn muốn dùng cách tiếp cận anh ta để điều tra chân tướng sự việc, chỉ e là chuyện lần này, em phải phí thêm nhiều thời gian mới có thể tiêu trừ đi sự băn khoăn của anh ta rồi!”
Tô Thiên Kiều gật đầu, thở dài một tiếng: “Đây mới là vấn đề lớn nhất của em, em thật không biết…phải nên nói thế nào mới có thể khiến anh ta không đến nỗi xem thường em nữa!”
Thẩm Minh Dương trầm mặc một hồi, giống như là có chuyện gì đó muốn nói nhưng lại ngừng.
Tô Thiên Kiều nói: “Không lẽ giữa chúng ta, còn có chuyện gì là không thể nói sao?”
Thẩm Minh Dương nhìn sâu vào Tô Thiên Kiều một cái, nói: “Anh nghe ý của mẹ anh, ấn tượng của bà cụ Nguyễn đối với em vô cùng tốt, ở nhà họ Nguyễn…người duy nhất mà Nguyễn Hạo Thiên phục tùng, chỉ có bà cụ Nguyễn, bởi vì, đa số cổ phần của nhà họ Nguyễn, đều ở trên tay của bà cụ Nguyễn!”
Trái tim của Tô Thiên Kiều đột nhiên nhảy một cái: “Em biết rồi.”
Lại do dự một hồi, Tô Thiên Kiều giống như là nghĩ ra cái gì đó, tò mò mà hỏi Thẩm Minh Dương: “Chị cả…có phải là cũng muốn…”
Cô hỏi đến đây, thực sự là khó mà mở miệng, bởi vì nhìn thấy ý tứ của Thẩm Văn Nhã, cô ta hẳn cũng đã nhìn trúng vị trí mợ chủ nhà họ Nguyễn rồi!
“Bỏ đi, chúng ta hay là….”
“Xoảng---” Một thanh âm giòn giã vang lên làm ngắt lời của Tô Thiên Kiều, hai người nhìn qua đầu cầu thang nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy có một bóng người vụt qua.
Tô Thiên Kiều sợ hãi tột độ, tức giận quát: “Ai nghe lén ở đó?”
Nói đến đây, lại nhanh chóng đuổi theo, nhưng không có nhìn thấy một bóng người nào, chỉ nhìn thấy một chiếc ly thủy tinh trong suốt bị đập thành từng mảnh!
Vậy mà lại có người nghe trộm cô và Thẩm Minh Dương nói chuyện? Ở nhà họ Thẩm, ai sẽ làm chuyện như vậy chứ? Người nghe trộm, đã nghe được bao nhiêu rồi?
Trong lòng Tô Thiên Kiều lo lắng…tìm kiếm khắp nơi một vòng, lại lên lầu xem một cái, nhưng không có phát hiện manh mối nào.
Rốt cuộc là ai chứ?
Giang Thư Lan đương nhiên là không thể nào, sức khoẻ Thẩm Văn Nhã tuy nói đã khỏe rồi, nhưng không thể chạy nhanh như vậy được, nếu như là Thẩm Thanh Thu…chắc hẳn là có khả năng nhất, nhưng mà với tính khí của cô ta, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện hèn hạ như vậy đâu, không lẽ là ảo giác của mình?
“Có thể là mèo hoang đó, chỗ này ít người, mèo hoang thỉnh thoảng sẽ vào tìm thức ăn!” Thẩm Minh Dương giống như cũng đã nhìn ra sự lo lắng của Tô Thiên Kiều, nên giải thích.
Tô Thiên Kiều không yên tâm mà nhìn xung quanh một vòng, quả thực không có phát hiện bất kỳ manh mối và sơ hở nào, trong lòng tuy cảnh giác, nhưng cũng không tiện truy cứu, cô miễn cưỡng cười với Thẩm Minh Dương một cái, nói: “Nếu đã không có gì nữa thì em đi nghỉ ngơi trước đây!”
Thẩm Minh Dương gật gật đầu: “Được, anh cũng đi nghỉ ngơi!”
Đợi đến khi hai người tắt đèn, đại sảnh nhà họ Thẩm yên tĩnh lại, thì bên dưới cầu thang, trong một góc tối đen, từ từ bước ra một bóng ảnh thon dài….
Chỉ thấy làn da cô ta trắng như tuyết, đôi mắt giống như một làn nước mát, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười tàn nhẫn đắc ý.
Cô ta nhìn lên lầu, sau đó từ từ đẩy cửa rời khỏi cửa lớn nhà họ Thẩm, đi đến chiếc ghế đan bằng mây trong vườn hoa rồi ngồi xuống, nghiêng đầu qua, đang suy nghĩ gì đó giống như là bị thần kinh vậy.
Đợi một lúc lâu sau, cô ta mới chậm rãi móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số, sau khi đổ chuông một hồi lâu, bên kia điện thoại mới nhấc máy lên bằng một giọng phụ nữ quyến rũ và lười biếng: “Alo, muộn như vậy rồi, còn có chuyện gì nữa vậy?”
“Lý Tuệ Na, tiếp tục điều tra đi, có lẽ…phán đoán của cô là đúng!” Cô ta khẽ mấp máy môi, nhẹ giọng nói câu này rồi cúp điện thoại mà không đợi đối phương trả lời…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Thu gõ cửa phòng của Tô Thiên Kiều, cô ta không nói không rằng mà ném tất cả những tờ báo và tạp chí bát quái sáng nay xuống trước mặt Tô Thiên Kiều, sau đó yên lặng mà quay người rời đi.
Tô Thiên Kiều biết dụng ý của cô ta, nhưng cũng đúng lúc miễn được sự ngượng ngùng và rắc rối khi tự đi mua tạp chí.
Cô đưa tay mở tạp chí ra xem, tất cả các tiêu đề ngày hôm nay quả nhiên đều là ảnh cô và Kỷ Vân Huy đang khiêu vũ má kề má. Tiêu đề lớn không phải là viết ‘Em vợ hào môn câu dẫn anh rể tương lai’, thì cũng là ‘Công tử Kỷ Thị đa tình, hai chị em cũng không bỏ qua’, hoặc là ‘Hai chị em trở mặt thành thù vì ông trùm thương nghiệp’, đủ kiểu tiêu đề.
Tô Thiên Kiều đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không có gì tức giận, chỉ là cảm thấy mấy tờ báo này quả thực là rất biết nói khoác, nhưng mà cũng tốt, tránh một tin tức khác tung ra, chỉ sợ càng thảm hơn thôi!
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại chợt reo lên, Tô Thiên Kiều nhìn một cái, là Kỷ Vân Huy.
Nhấc điện thoại, còn không đợi Kỷ Vân Huy lên tiếng thì đã hỏi: “Xem báo hôm nay rồi chứ?”
“Xem rồi, có một số chụp góc nghiêng của anh không được hoàn mỹ lắm!” Bên kia là thanh âm lười biếng của Kỷ Vân Huy, nghịch ngợm mà nói: “Nhưng mà chụp em cũng không tệ, góc độ rất đẹp, thích không?”
“Hả…” Tô Thiên Kiều thật sự không thể tưởng tượng Kỷ Vân Huy lại thoải mái như vậy, chỉ đành cười khổ nói: “Chị hai mới sáng sớm đã đích thân đem đến tận phòng của em, anh không biết chứ, cái ánh mắt đó giống như là muốn ăn thịt em luôn vậy đó!”
“Biểu thị đồng cảm với điều đó!” Kỷ Vân Huy nói.
“Cái…cái tấm ảnh đó anh tìm được chưa?” Tô Thiên Kiều hỏi, đương nhiên là hỏi những tấm ảnh bị chụp lén khác rồi.
Kỷ Vân Huy do dự một hồi rồi nói: “Anh chỉ tìm thấy tên phóng viên đó thôi, anh ta không chịu, lát nữa anh bảo thư ký liên hệ với giám đốc của toà soạn bọn họ, em yên tâm đi!”
Tuy ngữ khí của Kỷ Vân Huy thoải mái, nhưng nghe ra được, chắc hẳn là đã gặp một số phiền phức rồi, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, càng huống hồ là mình cũng không giúp được gì, nói: “Vậy làm phiền anh rồi!”
“Có tin tức gì anh sẽ thông báo cho em, hôm nay em…tốt nhất là ra ngoài sớm một chút, tránh ở nhà bị chị hai em…em hiểu mà!” Kỷ Vân Huy còn chưa nói xong thì cười rộn lên.
Nghe thấy thanh âm cười trên nỗi đau của người khác đó, Tô Thiên Kiều nghiến răng nói: “Thật cảm ơn anh đã nhắc nhở, em sẽ chú ý!”
Nói xong thì cúp điện thoại, vừa ra khỏi giường thay quần áo, thì điện thoại lại reo lên.
Vốn tưởng là Kỷ Vân Huy còn có chuyện gì đó, cầm điện thoại lên xem một cái, vậy mà lại là Nguyễn Hạo Thiên.
Tô Thiên Kiều do dự một hồi, cầm điện thoại chần chừ một lúc lâu rồi mới nhấc máy nghe: “Alo…”