Đối với với sự khó hiểu của cô, Kỷ Vân Huy lại ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nói: "Chỉ có người rất mệt mỏi, mới nghĩ bước theo bước chân của người khác một chút, để cho mình nghỉ ngơi một chút!"
Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều thật sâu: "Ừm, rất mệt mỏi..."
Tô Thiên Kiều nhìn thoáng qua bốn phía, dứt khoát ngồi xuống bờ cát ngay dưới chân, nói: “Nếu như anh có điều gì khó nói, tôi có thể là một người biết lắng nghe!”
Kỷ Vân Huy cũng theo Tô Thiên Kiều, từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Cô nói đúng, tôi… Thật sự rất mệt mỏi, bình thường mặc dù tôi cười đùa cợt nhả, nhưng không ai biết trong lòng tôi rất áp lực.”
Anh ta dừng lại một chút, nhìn Tô Thiên Kiều một cái, tiếp tục nói: "Trong gia tộc của tôi, từ trước đến nay đều là giữa quan trường và thương trường hỗ trợ phát triển lẫn nhau, bây giờ anh trai tôi đang làm rất tốt, tôi cũng nhận được rất nhiều thuận lợi, tôi… đương nhiên là bị áp lực rất lớn, tôi tuyệt đối không thể để trong nhà xảy ra bất cứ chuyện nhỏ nào, mỗi một bước… Cũng không thể thích làm gì thì làm, nhất định phải lo trước lo sau, nghĩ kỹ mới có thể đi bước tiếp theo!”
Tô Thiên Kiều nhìn bọt nước trắng tung bay bên ngoài, khẽ nói: “Vậy nên… Anh thích ong bướm đủ đường, vì chỉ có ở trong cảm xúc riêng của chính mình, anh mới có thể tự mình làm chủ, mới có thể du hí nhân gian, đúng không?”
"Cô nói đúng, nhưng cũng không đúng.”
Tô Thiên Kiều không nói gì, chờ Kỷ Vân Huy tiếp tục.
Kỷ Vân Huy nói: "Tôi có thể đùa bỡn rất nhiều người phụ nữ, nhưng người phụ nữ làm bạn với tôi cả đời… Tôi lại không thể nào làm chủ!”
"Ồ?"
"Nhất định phải theo quy định trong gia tộc, sau đó chọn lựa một người tôi thích, nếu người tôi thích kia… Không phù hợp với yêu cầu của gia tộc, vậy tôi đương nhiên là không thể làm chủ!” Giọng điệu của Kỷ Vân Huy rất thành khẩn, hoàn toàn khác xa với hình tượng thường ngày của anh ta.
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, không thể không hỏi: "Như vậy... Người anh thích, không phù hợp với yêu cầu của gia tộc?”
"Phù hợp!" Kỷ Vân Huy bỗng nhiên quay đầu đối mặt với Tô Thiên Kiều, con mắt lóe sáng kinh người: "Chỉ là không biết, cô ấy có thích tôi hay không!”
Thứ phát ra trong ánh mắt anh quá nóng bỏng và rõ ràng, trong lúc nhất thời Tô Thiên Kiều kinh ngạc không thôi, nhưng chỉ có thể giả vờ như không hiểu, lập tức rời mắt đi chỗ khác, chuyển chủ đề: “Thật ra… Bên cạnh anh sở dĩ có nhiều người phụ nữ vây quanh như vậy, có phải vì anh quá cô đơn, căn bản không có ai hiểu rõ anh, nên… anh thà để mình khóc vui vẻ, cũng không muốn cười cô đơn?”
Kỷ Vân Huy biết cô cố ý chuyển chủ đề, cũng không dây dưa quá nhiều, chỉ cười nói: “Cô nói đúng, đúng là như thế!”
Tô Thiên Kiều nói: "Không ai hiểu rõ anh, bọn họ đều cho rằng anh là người trăng hoa, vậy nên… Anh mới càng thêm cô độc, thật ra, anh rất quan tâm đến vấn đề tình cảm, anh càng sợ bị tổn thương, đúng không?”
Tô Thiên Kiều nói xong, hồi lâu sau cũng không nghe thấy Kỷ Vân Huy trả lời. Tô Thiên Kiều có chút kỳ quái, cô rời ánh mắt khỏi biển, chuyển hướng nhìn sang Kỷ Vân Huy, thấy ánh mắt Kỷ Vân Huy đáng chăm chú nhìn mình thật sâu.
Trong mắt anh ta, có ba phần kinh ngạc, ba phần kinh hỉ, ba phần hưng phấn, giống như một người cô độc gặp được một người tri kỷ hiểu rõ mình!
"Vật nhỏ, không ngờ người hiểu rõ tôi nhất, lại là cô….” Kỷ Vân Huy nói: "Chỉ là có một chuyện, tôi không hiểu rõ!”
"Chuyện gì?" Tô Thiên Kiều hỏi.
Kỷ Vân Huy do dự một chút, nói: "Tôi luôn cảm thấy... Cô có tình cảm rất khác với Hạo Thiên, không giống như thích, nhưng lại vô cùng tò mò, mặc dù tôi biết cô muốn ‘Bình Minh’ trong tay anh ta, nhưng tôi luôn cảm thấy, trừ cái đó ra, cô còn có lý do khác, có một chút… Cố gắng muốn tiếp cận anh ta!” Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Vân Huy, anh ta là người tùy tiện như vậy cũng có thể nhận ra, vậy... Nguyễn Hạo Thiên thì sao?
"Nếu như không muốn nói thì quên đi!" Kỷ Vân Huy thấy Tô Thiên Kiều hồi lâu không có lên tiếng, nói.
Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, nhìn về phía Kỷ Vân Huy nói: "Cũng không phải là tôi không muốn nói, chỉ là... Thời cơ chưa tới!"
Kỷ Vân Huy đang chuẩn bị nói chuyện, Thiên Kiều mở miệng ngắt lời anh ta, nói: “Cám ơn anh đã nói những lời chân thành với tôi, coi tôi là tri kỷ, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đem tất cả những bí mật của mình nói cho anh biết!”
Kỷ Vân Huy không hỏi, gật đầu, nói: "Nói đến chuyện bí mật... Chuyện đêm nay có chút phiền phức, cô đừng hành động, để tôi giúp cô giải quyết.”
Nhớ tới những chuyện không vui đã trải qua kia, Tô Thiên Kiều rất cảm kích Kỷ Vân Huy, lại có chút kinh ngạc.
Anh ta đã nghe toàn bộ nội dung câu chuyện, chẳng lẽ sẽ không vì vậy mà coi thường mình sao? Mặc dù đoạn quá khứ đó không phải cô, nhưng Kỷ Vân Huy cũng không biết, ngoại trừ Thẩm Minh Dương, căn bản không người nào biết thân phận của cô!
"Cám ơn anh, Vân Huy!” Tô Thiên Kiều chân thành nhìn về phía Kỷ Vân Huy nói.
Hai người trầm mặc một lát, Tô Thiên Kiều liếm bờ môi khô khốc, nhìn về phía Kỷ Vân Huy, chật vật nói: "Vân Huy, anh… Đã nghe được, có thể vì như vậy mà coi thường tôi không?”
"Coi thường cô?" Kỷ Vân Huy nhìn về phía Tô Thiên Kiều với ánh mắt khó hiểu, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải coi thường cô?”
Bị anh ta hỏi lại như vậy, trong lúc nhất thời Tô Thiên Kiều không trả lời được!
Kỷ Vân Huy nói: "Trước sự sống chết cho dù cô làm ra bất cứ chuyện gì, về tình cũng có thể hiểu được, huống chi cô trốn, cũng là hợp tình lý, tại sao tôi phải coi thường cô, đổi lại thành tôi dưới tình huống như vậy, nói không chừng... Sẽ càng không có tiền đồ hơn!"
Tô Thiên Kiều mặc dù không biết tình huống lúc đó rốt cuộc là thế nào, nhưng cũng có cảm giác giống với Kỷ Vân Huy.
Nghe Kỷ Vân Huy nói như vậy, trong lòng không khỏi được an ủi, giữa hai người, lại có loại cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, cảm giác cùng chung chí hướng…
"Vật nhỏ, nhớ kỹ những lời cô đã nói, không thể quên, nếu không… Tôi sẽ rất thương tâm!" Kỷ Vân Huy bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu nói như vậy.
Tô Thiên Kiều không hiểu nhíu mày một lúc, nhìn về phía Kỷ Vân Huy hỏi: "Lời nào?"
Kỷ Vân Huy nói: "Cô đã nói với tôi, cô… Không thích Hạo Thiên!”
Tô Thiên Kiều nở nụ cười, nói: "Anh yên tâm, tôi... Mãi mãi cũng sẽ không thích Nguyễn Hạo Thiên!"
Nguyễn Hạo Thiên, anh đã gây quá nhiều đau khổ trên người Tô Thiên Kiều, anh thậm chí còn giết Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều sao có thể thích anh?
Bây giờ tiếp cận, cũng chỉ là vì để báo thù mà thôi, nếu như chờ đến ngày cô báo thù thành công, nếu như Kỷ Vân Huy vẫn còn bằng lòng muốn nghe, Tô Thiên Kiều nhất định, nhất định sẽ đem tất cả mọi chuyện tiền căn hậu quả nói cho Kỷ Vân Huy, không giữ lại chút nào, coi anh ta trở thành một người bạn tri kỷ thật sự…
Đêm nay, hai người ở bên bờ biển tán gẫu rất nhiều chuyện.
Từ các nguyên tắc sống cho đến quan điểm của tứ đại gia tộc bây giờ, kỳ quái là, mặc dù Tô Thiên Kiều đối với mấy thứ này không phải hiểu biết quá nhiều, một chút góc nhìn và suy nghĩ lại rất đồng quan điểm với Kỷ Vân Huy, hai người càng trò chuyện càng ăn ý, tình cảm lại thêm gần một bước.
Mãi cho đến lúc rạng sáng, hai ngươi cảm nhận được một chút hơi lạnh mới giật mình nhận ra rằng thời gian trôi qua thật nhanh, đã muộn như vậy rồi!
"Tôi phải trở về, có lẽ trở về nhà họ Thẩm… Còn có một trận chiến phải đánh!” Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, cười khổ nhìn về phía Kỷ Vân Huy: "Không nói người khác, chị hai sợ rằng sẽ khiến tôi phải tốn rất nhiều sức lực để giải thích!”
Cô chạy ra ngoài cùng Kỷ Vân Huy như vậy, náo ra tin tức lớn như vậy, nếu Thẩm Thanh Thu chịu buông tha cho cô một cách đơn giản, thật đúng là có quỷ!
"Hay là... Tôi đưa cô về, tôi tới giúp cô giải thích!” Kỷ Vân Huy do dự nói.
"Đừng!" Tô Thiên Kiều liền vội vàng lắc đầu: "Anh đi, chỉ sợ chị hai sẽ càng là lửa cháy đổ thêm dầu, huống chi... anh đã giúp tôi quá nhiều!” Tô Thiên Kiều chân thành nói.
Kỷ Vân Huy suy nghĩ một chút, quả thực cảm thấy việc mình đi chẳng những không giúp đỡ được gì, chỉ sợ sẽ càng khiến người nhà họ Thẩm thêm kích động, nhân tiện nói: “Vậy tôi đưa cô đến cửa nhà, nếu có chuyện gì…gọi điện thoại cho tôi!”
“Được!” Tô Thiên Kiều gật đầu.
Hai người cùng nhau trở lại xe, Tô Thiên Kiều cầm điện thoại di động lên xem xét, phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ, trong đó đa số là Thẩm Minh Dương gọi, còn có Thẩm Thanh Thu gọi, cuối cùng... Lại là Nguyễn Hạo Thiên gọi!
Tô Thiên Kiều do dự một chút, nhìn vào ánh mắt lo lắng của Kỷ Vân Huy, cô khép điện thoại di động lại, nói: “Bọn họ quả nhiên giục tôi trở về, anh mau đưa tôi về nhà thôi!”
Kỷ Vân Huy thấy sắc mặt cô không có gì khác lạ, cũng không nói gì thêm, hai người cùng rời đi!
Trong khu nhà họ Thẩm, đúng như Tô Thiên Kiều đoán, khắp nơi đều là ánh đèn sáng chói.
Vừa đi vào trong phòng khách, tất cả mọi người đều giống như trong dự đoán của Tô Thiên Kiều, đều là sắc mặt lạnh lùng, ngồi trong phòng khách chờ Tô Thiên Kiều.
Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, giống như hết sức căng thẳng!
Tô Thiên Kiều rón rén đi vào, đầu tiên chính là đối diện với đôi mắt độc ác của Thẩm Thanh Thu: “Cô còn biết trở về? Cùng Vân Huy chạy đi đâu?”
Tô Thiên Kiều cẩn thận nhìn Giang Thư Lan một cái, phát hiện sắc mặt Giang Thư Lan cũng không tốt, sắc mặt Thẩm Minh Dương cũng không khá hơn chút nào, biết lần này thất lễ quả thật rất nghiêm trọng, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cô do dự một chút, nhìn về phía Thẩm Minh Dương nói: "Minh Dương, em muốn nói chuyện riêng với anh một chút!”
Thẩm Minh Dương nhíu mày, vẻ thất vọng trên mặt chợt lóe lên, vừa định nói chuyện lại bị Thẩm Thanh Thu cắt đứt: "Cô có phải biết Minh Dương mềm lòng sẽ giúp cô? Cô thật đúng là thông minh, chọn quả hồng mềm để bóp? Có lời gì mà chúng tôi không thể nghe? Cô nói nghe một chút, cô một mực không thừa nhận, không thừa nhận, nhưng hôm nay có quá nhiều thứ để chứng minh rằng cô và Kỷ Vân Huy là sớm có quan hệ bất chính với nhau ở sau lưng tôi, cô để tôi cắm mặt vào đâu? Để mặt mũi nhà họ Thẩm đặt ở đâu? Bây giờ cô không phải trẻ mồ côi không có cha mẹ, những gì cô làm chính là mượn danh nghĩa của nhà họ Thẩm chúng tôi!”
Bản thân Tô Thiên Kiều cảm thấy mình đuối lý, muốn để Thẩm Thanh Thu mắng coi như trút giận, nhưng cô ta nói chuyện quá ác độc, lại lôi cả cha mẹ đã chết của mình, đây là điều Tô Thiên Kiều không thể chạm đến nhất, cũng là điểm yếu và sự yếu đuối nhất của cô, ngay lập tức sắc mặt cô thay đổi, nói: “Chị nói chuyện nhất định phải cay nghiệt như vậy sao? Ba mẹ tôi đã chết, tôi đến nhà họ Thẩm nhận tổ quy tông, nhưng chẳng lẽ ngay cả quyền kết giao bình thường tôi cũng không có? Cho dù tôi có quan hệ thế nào với Kỷ Vân Huy, bên trên còn có thím Thẩm, không đến lượt chị nói chuyện!”
“Cô, cô…” Thẩm Thanh Thu có lẽ không ngờ Tô Thiên Kiều đang đuối lý mà trước mặt mọi người trong nhà họ Thẩm vẫn có thể cây ngay không sợ chết đứng như vậy, trong lúc nhất thời bị Tô Thiên Kiều nói đến nghẹn họng, tức giận mặt đỏ lên, giận dữ nhìn về phía Tô Thiên Kiều, con mắt lườm đến sắp phát ra lửa!
“Thanh Thu, cô đừng kích động như vậy, xem Nghiêng Thành nói thế nào!” Thẩm Văn Nhã thấp giọng nói, cô vẫn mặc một trang phục xinh đẹp chưa thay, sắc mặt dù không tệ lắm, nhưng rõ ràng cảm giác mặt mày rạng rỡ lúc ở bữa tiệc đã không còn nữa.
Cô không phải khỏi bệnh rồi sao? Tại sao lại thấy sắc mặt thay đổi thế này rồi?
Còn đang nghi ngờ, lại nghe Thẩm Văn Nhã khó tin nói: “Hơn nữa Nghiêng Thành nói rất đúng, Văn Huy mặc dù là bạn trai cũ của cô, nhưng con gái nhà họ Thẩm cũng có quyền kết giao bình thường, cô nói lời khó nghe như vậy, truyền ra ngoài, người khác sẽ càng chê cười nhà họ Thẩm chúng ta!”