Căn phòng là một mảng yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi chỉ cần một cây kim rơi xuống có thể nghe thấy, Lâm Tĩnh mím môi trước sau im lặng không nói khiến Cố Duật Hành lo lắng ôm chặt cô hơn.
Mấy chục giây trôi qua, Lâm Tĩnh hiện mới có phản ứng, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mang theo hơi ấm đặt lên mu bàn tay của người đàn ông nơi eo mình, Lâm Tĩnh một bộ vẫn ung dung nhàn nhạt như thế, thân thể khẽ động xoay người đối diện với Cố Duật Hành.
Cố Duật Hành: "Tĩnh Tĩnh... "
Cô biết anh lo lắng, sợ hãi khi lo cho gia đình này, cô cũng biết anh áp lực, mà bản thân lại không thể làm gì.
Nhưng ý định trước đó của anh thật sự quá lộ liễu, mẹ nói đúng, đây là hắc đạo, chúng sẽ có tình người ư? Một khi Cố Duật Hành rút khỏi giới hắc đạo để bảo vệ gia đình, bọn chúng sẽ dễ dàng bỏ qua cho họ ư? Sẽ để họ sống một cuộc sống bình yên ư?
Không, bọn chúng sẽ không tốt đẹp như thế, vì thế Cố Duật Hành càng không thể rút khỏi giới hắc đạo, làm như thế chẳng khác gì anh đã đẩy gia đình mình vào nguy hiểm như thế?
Gia nghiệp của cha chẳng những mất, mà gia đình nhỏ này cũng sẽ càng nguy hiểm hơn, cho nên mẹ mới không cho Cố Duật Hành cái ý định đó.
Lâm Tĩnh: "Duật Hành, em biết anh lo lắng cho gia đình chúng ta, cũng muốn chúng ta sẽ như bao gia đình khác sống một cuộc sống bình an và hạnh phúc, bọn trẻ cũng sẽ như những đứa bạn cùng trang lứa, nhưng là, Duật Hành, anh không thể cứ nghĩ theo một hướng như thế được, nơi đây là hắc đạo, chúng ta quyết định từ bỏ, bọn chúng sẽ tha và để chúng ta yên ư? Người này không làm nhưng không có nghĩa là tất cả bọn họ sẽ tha cho chúng ta một đường. "
Cố Duật Hành: "Xin lỗi, là do anh nông cạn. "
Lâm Tĩnh nâng bàn tay nhẹ nhàng áp lên gương mặt người đàn ông, cô dịu dàng khẽ nói: "Anh không nông cạn, cũng không ngốc, anh vốn chỉ muốn tốt cho gia đình chúng ta, em cũng muốn gia đình chúng ta sẽ như bao gia đình bình thường khác, nhưng là không thể, chúng ta sống là để sinh tồn, không thể vì muốn trở lại về cuộc sống trước kia mà lại vứt đi sự an toàn của chính mình như thế, anh cũng vì gia đình chúng ta, vậy thì tại sao lại không tin tưởng vào bản thân mà bảo vệ cho gia đình nhỏ này? "
Nói đến đây, cô ngừng một chút sau đó lại nói: "Khổng Sát là gia nghiệp của cha cùng Cố gia, nếu anh từ bỏ như thế, chẳng những đánh mất Khổng Sát, mà tính mạng mọi người... " Lâm Tĩnh chỉ nói đến đó cũng ngừng không nói thêm.
Cố Duật Hành cảm thấy cô cũng có tâm sự, chắc chắn là cũng lo về chuyện này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt mà anh thấy đau lòng, là chính anh đã làm liên lụy đến cô.
Cố Duật Hành nắm trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Tĩnh Tĩnh thật xin lỗi, để em ủy khuất như thế, là do anh nên mới khiến em bị kéo vào vòng xoáy đen tối này. "
Nghe Cố Duật Hành mở miệng, Lâm Tĩnh vốn có chút âu lo thì có chút tức cười, nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhịn không được đùa giỡn vài câu: "Này, đừng nói là anh đã hối hận khi kết hôn cùng em? "
Quả nhiên, Cố Duật Hành nghe xong liền hấp ta hấp tấp giải thích: "Không, ý anh không phải như thế, tức là, anh là người trong hắc đạo như thế, lại không thể cho em và gia đình chúng ta có được một cuộc sống bình thường như bao người, em----có hối hận khi lấy anh không? "
Lâm Tĩnh mím môi, nhìn người đàn ông trước mắt với dáng vẻ khôi hài thật khiến cô dở khóc dở cười, cô đã phải vất vả lắm mới có thể nhịn lại không cười: "Nếu nói hối hận vậy thì có thể trả lại hàng hay không? "
Cố Duật Hành nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt có dáng vẻ tinh ranh của một con cáo nhỏ cười trộm khiến tim anh xao xuyến, anh khẽ cười yêu thương nhìn cô, dịu dàng lại có phần bá đạo nói: "Hàng đã sử dụng, không thể hoàn trả lại. "
Cánh tay vòng qua phía sau dễ dàng bao trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô, một lực kéo cô về phía mình, Lâm Tĩnh nhất thời không phòng bị bị kéo về phía trước nhào vào lòng ngực của người đàn ông, chỉ là khi gương mặt chưa chạm đến lòng ngực người nọ, Cố Duật Hành đã nhanh chóng cúi đầu, chuẩn xác đem môi mình phủ lên đôi môi của con cáo nhỏ nhẹ nhàng nhấm nháp yêu thương.
Nụ hôn triền miên nóng bỏng, Cố Duật Hành cũng không có kéo dài, bởi vì có cái chướng ngại phía trước là thời gian, nếu như không nhanh ra, các con sẽ đợi lâu, anh luyến tiếc rời môi cô, yêu thương hôn lên trán cô một cái, anh nói: "Tĩnh Tĩnh, anh quyết định rồi, anh sẽ bảo vệ cho mẹ con em, sẽ không để kẻ nào làm tổn thương đến nhà ta, còn về phần của ba đứa nhỏ, anh sẽ sắp xếp một chút sau đó gửi bọn nhỏ cho bác Lưu đến Ý. "
Lâm Tĩnh giật mình nhìn anh, hiển nhiên là ngạc nhiên không biết anh làm như thế là có ý định gì: "Đến Ý? Chỉ có ba đứa nhỏ thôi sao, như vậy có ổn hay không? "
Cố Duật Hành cười khẽ: "Đừng lo lắng, khi bọn nhỏ đến Ý anh mới an tâm, chúng sẽ phải ở đó một thời gian để rèn luyện, đã bước vào giới hắc đạo, bọn nhỏ cần biết những điều nên biết, chúng không thể nào sẽ núp dưới áo anh được. "
Lâm Tĩnh muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, phải, Cố Duật Hành nói đúng, đây là hắc đạo, không phải một nơi bình thường như cuộc sống này, bọn nhỏ cũng không thể cứ mãi để anh bảo vệ, cô vốn biết chắc sẽ có điều này, nhưng thật không ngờ anh lại sớm đưa ra quyết định như thế.
Cố Duật Hành: "Lưu Hàn là thân tín của cha anh, ông luôn chiếu cố Cố gia cùng Khổng Sát khi cha mất, nếu em lo lắng, có thể để mẹ đi cùng. "
Cô khẽ gật đầu, nếu để bà đi nữa, cô chắc chắn sẽ an tâm, hơn nữa thời gian hiện tại cũng đang căng thẳng nên để bà đi cùng bọn nhỏ sang Ý cùng bác Lưu cũng tốt.
Cố Duật Hành nhìn cô suy tư mà khẽ cười, ngón tay vuốt ve gò má cô, nâng gương mặt nhỏ nhắn lên đối diện, anh nói: "Còn em nữa, anh sẽ chính tay bồi em. "
Bồi cô? Lâm Tĩnh giật mình, phải rồi nhỉ, chồng cô là người trong hắc đạo, tự nhiên bản thân cô cũng phải giống anh chứ nhỉ?
Lâm Tĩnh cười nhìn anh: "Bồi em? Bồi là bồi như thế nào? "
Cố Duật Hành ra vẻ suy suy nghĩ nghĩ, một lát sau lại cười vô lại hỏi: "Em muốn bồi trên giường hay dưới đất? "
Lâm Tĩnh cứng mặt, lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một tầng hồng phấn, cô tức giận đánh vào ngực người nọ mắng: "Vô sỉ! "
Cố Duật Hành không tránh, cứ thế để vợ đánh cho một cái rồi lại kêu một tiếng "Ai ui" một cách thương tâm nhầm muốn lấy sự đồng cảm từ vợ, nhưng Lâm Tĩnh nào mắc lừa, cô khinh bỉ nhìn người đàn ông nào đó vô sỉ không thôi diễn trò.
Cố Duật Hành lần này không thành công lấy được sự đồng cảm từ vợ cũng không buồn, gương mặt nhanh chốc chuyển sang vẻ nghiêm túc của ngày thường cho đỡ bị nhục: "Khụ, bà xã, anh tất nhiên sẽ bồi em như võ thuật, bắn súng rồi, nếu em muốn nhiều hơn anh có thể chỉ em tất! "
Lâm Tĩnh nhướng mày: "Cố đại nhân, thời gian ở Cố thị anh chẳng phải bận lắm sao? Có thể trích thời gian bồi em ư? "
Cố Duật Hành: "Dĩ nhiên, bà xã là tất cả, em muốn gì anh cũng có thể đáp ứng, cho nên việc này có anh sắp xếp chu toàn là được, em không tin ông xã ư? "
Lâm Tĩnh nhếch lông mày, cười một tiếng cô đưa tay vòng lên cổ anh ôm: "Dĩ nhiên là tin rồi. "
Cố Duật Hành thuận tay luồn ra phía sau ôm lấy eo cô, cô nói: "Em nghĩ anh nên gọi Đông Hoa về? "
Từ sau khi Đông Hoa cùng Tô Hoan kết hôn, một khoảng thời gian sau họ cùng nhau sang New York định cư, mà tự nhiên Đông Hoa cũng không bị mất việc, Cố Duật Hành đem công ty con bên đó giao cho Đông Hoa phụ trách, mấy năm qua bên đó rất có tiến triển, trừ phi là những ngày đặc biệt của Cố gia như sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới gì đó bọn họ mới quay trở về.
Hiện tại đây là thời gian căng thẳng, chẳng những phải lo cho Cố gia, mà còn có Khổng Sát bên kia, Cố Duật Hành cũng cần phải bảo đảm an toàn cho gia đình anh nên hiện tại anh bận rộn không ít, Lâm Tĩnh trước kia là thư kí của anh nên có thể ở bên cạnh anh giúp đỡ không ít, nhưng ngày ngày thấy anh như thế cô cũng rất đau lòng nên mới hỏi anh có thể gọi Đông Hoa về nước hay không.
Trước kia không có Đông Hoa, một mình anh vẫn là bình thường, nhưng bây giờ nhiều chuyện phát sinh, vẫn là nên có thêm người bên cạnh giúp đỡ, chia sẻ một ít với anh thì sẽ tốt hơn.
Cố Duật Hành thật ra cũng nghĩ đến điều này, bất quá Đông Hoa cũng xem như một tri kỷ của mình, anh cũng không muốn Đông Hoa sẽ bị lôi kéo vào chuyện này, vạn nhất thật sự gọi cậu ta trở về, lại vô tình để cậu ta hay gia đình Đông Hoa gặp chuyện gì anh cũng cảm thấy áy náy, nên khi Lâm Tĩnh đề cập đến chuyện này anh cũng không chấp nhận, vì dù sao anh cũng đã tìm được người giúp mình.
Cố Duật Hành lắc đầu: "Vạn nhất không nên, anh chỉ sợ sẽ vô tình làm luyên lụy đến những người khác. "
Lâm Tĩnh cũng im lặng không nói, cô cũng biết chắc anh sẽ nói như vậy, bất quá cô cũng lo lắng cho anh như thế, có một mình cô ở bên quả thật giúp anh cũng chẳng được bao nhiêu nên mới phải cần thêm một người nữa bên cạnh anh, giả dụ như Đông Hoa chẳng hạn.
Cố Duật Hành biết cô lo lắng cho anh, anh cười khẽ nói: "Đừng lo lắng, anh đã tìm được người thích hợp, bác Lưu còn có hai người con trai, người am hiểu về thương nghiệp cũng cùng tuổi với em tên Lưu Triết, cậu ta chỉ sợ sẽ giống Đông Hoa năng lực. " Khoảng thời gian trước cách đây mấy ngày anh lo lắng đã nói với Lưu Hàn, Lưu Hàn nói rằng mình có người con trai hiểu biết về thương nghiệp, không biết sẽ giúp được cho anh hay không nên Cố Duật Hành đã thử đem Lưu Triết đến Cố thị làm việc một thời gian sẵn để anh quan sát, qua những gì thấy trong mấy ngày qua anh cảm thấy cậu ta rất có năng lực, cách làm việc cũng tương đối lại giống với Đông Hoa nên Cố Duật Hành hài lòng đã để cậu ta đảm đương ghế ngồi trước đó của Đông Hoa
Lâm Tĩnh như đang suy nghĩ cái gì đó sau đó nhìn anh nói: "A, vậy nếu bác Lưu đến Ý với các con cùng mẹ, Khổng Sát sẽ do anh và người con trai còn lại của ông quản lý hay sao? "
Khổng Sát là bang hội lớn dĩ nhiên cũng sẽ có những trụ sở nhỏ nằm rải rác khắp cả nước, và một trong số đó có cả Ý.
Cố Duật Hành: "Anh nhớ người quản lý trụ sở bên đó là con trai của bác Lưu tên Lưu Cơ, mà Khổng Sát bên này anh lại không thể thiếu bác Lưu nên bác Lưu sau khi đưa các con cùng mẹ sang Ý, ba ngày sau sẽ phải trở về. Em đừng lo lắng, Lưu Cơ chắc chắn sẽ chiếu cố tốt cho bọn họ. "