Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 18: Anh trai quả nhiên thương mình




"Tiện nam nhân, lần này bà đây rộng lượng bỏ qua cho ngươi chuyện tối qua, lần sau gặp lại nên tránh nếu không chuẩn bị thành thái giám đi! "

Cô chẳng những để lại cho anh một mảnh giấy với nét chữ xinh đẹp, anh còn tìm thấy bên trong giấy có một tờ tiền mệnh giá năm tệ, đi kèm với tờ tiền chính là thêm một nét chữ ngắn gọn phía trên:

"Tiền thù lao"

Cố Duật Phi: "…"

Khóe môi co rút, Cố Duật Phi đột nhiên có cảm nghĩ muốn bóp chết cô gái này, chẳng những mắng anh lại còn khi dễ anh, đây chẳng phải Cố tư lệnh bị một cô gái bắt nạt xem anh như trai bao sao?

Còn nữa, lẽ nào anh trong mắt cô gái này chỉ đáng giá có năm tệ thôi sao? Anh cảm thấy lòng tự tôn của mình đã bị cô gái này hung hăng bóp vụn không chút lưu tình

Hít một hơi thật sâu, Cố Duật Phi xem tờ giấy cầm trên tay chính là cô hung hăng đem lòng bàn tay bóp chặt lại khiến mảnh giấy trở nên nhăng nhúm, ngón tay nhấn vài cái trên màn hình, rất nhanh điện thoại đã kết nối gọi đến một người ở đầu dây bên kia

Trong một căn phòng của một nơi nào đó, trên chiếc giường lớn giữa căn phòng đang có một người vẫn còn say giấc nồng, người đàn ông với mái tóc anh đào cùng với thân thể trần nửa thân trên vùi mình vào trong chăn lười biếng ngủ

Chiếc điện thoại để đầu giường đột nhiên mở sáng, theo đó là âm thanh bắt tai ngươi nghe vang lên không ngừng trong căn phòng

Người trên giường đang ngủ bỗng bị âm thanh của chiếc điện thoại làm cho phiền nhiễu, lông mày nhíu lại có chút bực bội nhưng lại không có ý định nghe máy, điện thoại đổ chuông hồi lâu không thấy ai bắt máy cũng đúng thời gian tự động tắt, gương mặt nhăn nhó cũng từ từ giãn ra với vẻ hài lòng, anh ta đang muốn chìm vào giấc ngủ tiếp thì chiếc điện thoại một lần nữa đổ chuông, căn phòng một lần nữa vang lên đạo âm thanh khiến người nằm trên giường bực bội buộc phải nghe máy

Cố Duật Phi nhẫn nại chờ điện thoại, đến cuộc gọi thứ hai cuối cùng cũng thấy có người bắt máy, nhưng anh còn chưa mở miệng bên kia đã hung hăng mắng một lượt, "Mẹ kiếp biết bây giờ là mấy giờ hay không? Gọi gọi cái rắm, dám làm phiền giấc ngủ của ông cứ đợi nhà ngươi sáng nhất đêm nay đi! "

Cố Duật Phi: "…"

Cố Khải Trạch tức giận mắng người không chút ngắt quãng, nhưng lại không nghe thấy bên kia có người đáp, anh ta không nhẫn nại đang muốn mắng thêm thì bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng, đưa điện thoại ra trước mặt, ánh mắt vừa chạm phải người gọi đến trên màn hình thì chết lặng, "…"

Hai phút trôi qua điện thoại của Cố Duật Phi sau khi truyền đến giọng nói hùng hồn mắng người thì chính là nịnh nọt mềm mại

Cố Khải Trạch: "Anh, anh gọi em sao? Anh gọi có chuyện gì thế? "

Cố Duật Phi cũng không để ý đến chuyện vừa rồi em trai mắng người, không giải thích câu hỏi của Cố Khải Trạch mà nói những gì cần nói, "Hai mươi phút, khách sạn Almo, quần áo của anh, phòng cũ ". Nói xong còn đang định cúp máy thì Cố Khải Trạch ở bên kia đầu dây vội hét lên ngăn lại, "Anh, khoan đã, cho em thời gian ba mươi phút, là ba mươi! Hai mươi không đủ đâu, vậy nha. "

Cố Khải Trạch không để cho Cố Duật Phi đồng ý, nói nhanh xong cũng tự động ngắt máy, anh nuốt một ngụm nước bọt, tay vuốt ngực nhẹ nhàng thở ra

Cũng may, cũng may vừa nãy Cố Duật Phi dặn dò Cố Khải Trạch cũng chỉ để ý mỗi câu hai mươi phút cho nên có thể vội vàng ngăn cản sửa lại cho thêm mười phút, anh trai cũng không thể làm gì hơn nên chắc chắn sẽ cho anh ba mươi phút, có trời, có Cố gia mới biết Cố Duật Phi là người một khi đã quy định ra thời gian rất ít khi cho người khác đàm phán sửa lại nên anh cũng chỉ có thể liều mình làm như thế.

Cố Khải Trạch cẩn thận suy nghĩ lại những gì vừa nãy Cố Duật Phi nói, Cố Duật Phi vừa nãy căn dặn chính là đến khách sạn Almo đưa quần áo cho anh ấy, quần áo sao, được thôi, em sẽ đến nhanh nhất có thể.

Đưa mắt quét qua nhìn thời gian trên màn hình, bây giờ là bảy giờ mười một, từ nhà đến khách sạn Almo chỉ mất mười phút, hai mươi phút còn lại Cố Khải Trạch vừa vặn chuẩn bị xong, nghĩ vậy Cố Khải Trạch liền vui vẻ, đang định xuống giường, điện thoại bỗng vang lên một tiếng thông báo có tin nhắn, Cố Khải Trạch hết ấn lại lướt trên màn hình nhìn tin nhắn gửi đến

Người gửi tin nhắn đến không ai khác chính là Cố Duật Phi, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn nhưng lại đối với Cố Khải Trạch chính là mệnh lệnh, là cảnh cáo không cho anh đàm phán thời gian

[Cố Duật Phi: Hai mươi hoặc ít hơn!]

Cố Khải Trạch sợ hãi đổ mồ hôi hột, vội vàng nhấn một nhãn dán khóc lóc gửi đi sau đó nhấn ngón tay lên bàn phím nhanh chóng viết mấy chữ trên màn hình

[Cố Khải Trạch: Anh, cho em tắm rửa nữa, hai mươi phút căn bản không đủ]

Bên kia im lặng không đáp, ba phút sau điện thoại lại thông báo có tin nhắn đến

[Cố Duật Phi: Hai mươi lăm không hơn]

Cố Khải Trạch xem xong cũng thở phào nhẹ nhõm, hai mươi lăm cũng được, còn đỡ hơn hai mươi phút kia, nhưng Cố Khải Trạch chỉ vừa vui vẻ không lâu lại nhận thêm được một tin nhắn từ Cố Duật Phi

[Cố Duật Phi: Hai mươi ba]

Cố Khải Trạch trợn to mắt nhìn dòng chữ trên màn hình, hai mươi ba, có lầm hay không, đã cho người ta thêm năm phút vậy mà còn cắt xét thêm hai phút, Cố Khải Trạch nhấn vài chữ trên màn hình, nhưng chữ chưa nhấn hết lại nhận thêm tin nhắn

[Cố Duật Phi: Hai phút trừ ra chính là việc em dám cùng anh đàm phán!]

Cố Khải Trạch giật mình, cân nhắc mình một lát cũng vội xóa tin nhắn đang viết dở đi, hai phút trừ ra chính là do anh đàm phán cùng anh trai khi nãy, vậy có phải anh muốn đàm phán thêm sẽ trừ thêm hai phút thành hai mươi mốt hay không? Nghĩ vậy Cố Khải Trạch quyết định chọn im lặng chấp nhận hai mươi ba phút còn lại

Nhìn thời gian trên màn hình, bây giờ là bảy giờ mười ba, vậy anh chỉ còn hai mươi thôi sao? Oh shit! Như vậy có khác gì ban đầu đâu chứ.

Ngay lúc Cố Khải Trạch vừa đau lòng vừa quấn quán lên với thời gian thì Cố Duật Phi bên này vẫn thong dong bình tĩnh như thường, nghĩ nghĩ có lẽ mình nên nhân từ chút, anh khẳng định Cố Khải Trạch sẽ phóng xe đến đây, dù tay lái của thằng bé tốt nhưng gần đây anh thấy giao thông trong nước có chút không ổn, lông mày khẽ nhíu lại, gần đây tình hình giao thông quả thật không tốt, mà điểm này lại chính là do bộ phận quản lý an toàn giao thông bên đó chưa được chặt chẽ

Ngoài mặt tuy Cố Duật Phi làm như không có chuyện gì, nhưng Cố Khải Trạch là em trai anh, nói không quan tâm tức là không có lương tâm, cho nên sau khi nghĩ lại Cố Duật Phi cũng gửi lại vài dòng tin nhắn

[Cố Duật Phi: Hai mươi ba phút của em bắt đầu]

Vốn Cố Khải Trạch đang rầu rĩ, đang định xuống giường lại nhận được tin nhắn, mặt mày ủ rũ liếc mắt nhìn sang thì thấy tin nhắn gửi đến hiển thị trên màn hình, đọc được dòng chữ này Cố Khải Trạch vốn đang ủ rũ mặt chau mày ụ liền vui vẻ lên nhiều

Hắc hắc, anh trai quả nhiên vẫn là thương mình.

Cố Khải Trạch sau khi nhận được tin nhắn cũng không đáp lại, lật đật hất tung chăn nhảy xuống giường chạy vào trong phòng tắm, anh dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị, tuy nói cho thêm ba phút kỳ thực cũng không đủ lắm nhưng có còn hơn không

Chạy đua với thời gian, Cố Khải Trạch ôm đồ chạy ra khỏi nhà, tắm rửa mặc quần áo xong cũng không kịp để anh lau tóc khô chứ đừng nói đến việc chải tóc hay không

Trong khách sạn Almo, gian phòng số 3711, tuy bây giờ là buổi sáng, nhưng căn phòng lại chẳng khác gì canh ba của bình thường, gian phòng rộng lớn được tấm rèm to lớn sậm màu phía sau che khuất giấu đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài khiến căn phòng tĩnh mịch lạnh lẽo lạ thường, đối diện với cửa sổ chính là dãy ghế sofa, trên ghế, một người đàn ông với dáng hình to lớn cao 1m8 thản nhiên ngồi vắt chéo chân này lên chân kia, trên tay cầm ly rượu vang chậm rãi nhấm nháp chờ đợi người đến

*Một canh giờ = Hai tiếng

Mắt phượng âm trầm sâu thâm thúy tựa như mặt hồ không đáy nhìn chăm chú mảnh giấy trắng với những nét chữ xinh đẹp cùng tờ tiền mệnh giá năm tệ trên tay, không biết suy nghĩ đến cái gì, trên gương mặt yêu nghiệt nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười, thanh âm cười khẽ trầm thấp vang lên trong căn phòng tĩnh lặng khiến người nghe cảm thấy sự lạnh lẽo, không nhịn được nổi da gà

Cố Duật Phi không buồn xem thời gian, chậm rãi đặt đồ trong tay lên bàn, tay khẽ động tiếp tục thưởng thức rượu vang, thời gian từng phút cứ thấm thoát trôi qua cũng chỉ còn dưới năm phút, anh vẫn thong dong thản nhiên như thường, từng phút từng giây đi qua mắt thấy còn lại một phút thì cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa vọng từ ngoài vào trong

Cố Duật Phi mình không động, mặt không đổi trầm giọng nói với người bên ngoài: "Vào đi ".

Cố Khải Trạch hiển nhiên thật sự đã phóng xe đến đây, khi nãy đi trên đường không hiểu tại sao khi thường không thấy mà bây giờ lại có mấy anh cảnh sát đứng đó, Cố Khải Trạch xém tí nữa đã vượt đèn phóng đi, nhưng đầu óc nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ làm vậy cũng có chút không thích hợp. Không phải vì anh sợ tay lái của mình không cắt đuôi được bọn họ, mà điểm chính ở đây chính là anh phải dừng lại tại khách sạn Almo, nếu thật sự phóng đi, cảnh sát sẽ đuổi theo, như thế cũng có chút phiền phức lại chậm trễ thời gian, cho nên Cố Khải Trạch quyết định giảm tốc độ tuân thủ giao thông

Đến khi đổi đèn, Cố Khải Trạch làm như cũng không gấp gáp, chiếc xe thể thao cũng giảm xuống vẫn chạy với tốc độ bình thường, không phóng đi như bay khi thường, anh không muốn đến nước này rồi mà còn bị mấy tên cảnh sát kia ngoắc vào uống trà đâu a, nhìn bọn họ như sói rình mồi kia kìa, chỉ cần anh phạm chút lỗi liền bị tóm lập tức, mục đích cũng chỉ là tiền mà thôi, tuy là thiếu gia của Cố gia, nhưng cũng phải biết chừng biết mực, hơn nữa dạo gần đây thẻ tiền của anh vẫn bị cha đóng băng nên nên làm những gì tránh liên quan đến tiền ra, nếu không thì ngay cả tiền sinh hoạt cũng tiêu sạch.

May mắn là anh đến kịp, thời gian quá gấp gáp, một phút duy nhất anh đem mình vừa vặn đến tận cửa phòng anh trai là quá may mắn lắm rồi, phù, việc này cũng đồng nghĩa với việc anh đã thoát khỏi giới sinh tử.

Khách sạn Almo cũng thường được Cố Duật Phi đến đây, phòng riêng biệt của anh luôn là 3711 không đổi, nên cho dù anh có đến hay không họ vẫn giữ lại cho anh, vì không một ai ở đây dám động vào thái tử gia của thành phố S cả

Cố Khải Trạch ngoài cửa thở hổn hển, vừa đến cũng không chần chừ đã gõ cửa, được người bên trong lên tiếng cho phép cũng chậm rãi đẩy cửa đi vào