Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 17: Lần sau tái ngộ chuẩn bị thành thái giám đi




Vân Tịch nhíu mày, tên này đẹp thì đẹp thật, nhưng hắn lại phạm phải một sai lầm lớn đó chính là dám cướp đi lần đầu tiên của cô, hơn nữa đêm qua lại bắt nạt cô không ít, có lầm hay không, đêm qua rõ ràng bà đây đã giúp ngươi giải dược, lí nào lại có người không mang ơn mà còn cho ân nhân mình ăn không ít khổ sở như tên này chứ?

Hừ, xin lỗi nhé, dù ngươi có đẹp trai đến đâu cũng không thể chối bỏ được sự thật của đêm hôm qua, nếu đêm qua không có chuyện đó phát sinh, có lẽ cô đã bị dáng vẻ yêu nghiệt này câu hồn đoạt phách, nhưng mà bây giờ á? Xin lỗi nha, không có cửa đâu.

Trong đầu bỗng xẹt qua một ý định, Vân Tịch chớp mi, mắt sáng lên, khóe môi khẽ cười giảo hoạt như một con hồ ly nhỏ, vừa nhìn liền biết cô không có ý tốt, Vân Tịch nhìn xung quanh trong căn phòng muốn tìm xem ở đây có cái gì có thể dùng được, đôi mắt chợt dừng tại thứ đồ được đặt trên mặt bàn trước mặt cách mấy bước chân

Vân Tịch quay đầu nhìn Cố Duật Phi, theo bản năng môi khẽ mím lại sau đó cẩn thận xuống giường bước đến chiếc bàn gỗ cách mình không xa

Hắc hắc, Vân Tịch cười thích thú cầm thứ đồ mình cần trên tay, chợt nhớ đến quần áo của mình liền lập tức nhìn lại, ánh mắt dời xuống mặt đất, dưới sàn nhà là một mảng lộn xộn của quần áo nam nữ trộn lẫn, nhưng lại không khó để tìm ra quần áo của cô trong mớ lộn xộn đó, bộ váy sườn xám tao nhã xinh đẹp đêm hôm qua giờ phút này không thấy đâu mà Vân Tịch chỉ nhìn thấy mấy mảnh vải lớn nhỏ thưa thớt nằm lung tung rất nhiều dưới sàn

Khóe môi giật giật hai cái, rất nhanh trong mắt hiện lên hai đốm lửa nhỏ, Vân Tịch hung hăng trừng mắt nhìn tên thủ phạm vẫn còn đang ngủ trên giường, nhìn thấy hắn ngủ yên lành như thế, trong khi cô cái gì cũng bị chịu thiệt thòi, người mất mà quần áo thì không còn.

Mẹ nó! Quá đáng vậy, đêm qua tên khốn nạn này, chính hắn đã xé rách quần áo của cô, đó là hãng LE đó có được hay không? Là một trong những bộ siêu tập của nhà thiết kế LE, cô lại rất thích những hãng quần áo của LE, khổ nổi nó lại khó mua nên cô đã rất lâu mới có thể mua được một cái đẹp như thế, mặc được có một lần thế méo nào qua tay tên này liền trở thành những mảnh vải kia rồi?

Tức chết bà rồi!

Vân Tịch nhìn xung quanh tìm kiếm thêm một thứ, đôi mắt rất nhanh tìm được thứ mình cần, nhanh chân tới lấy sau đó trở về phía giường

Cố Duật Phi vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say nên không phòng bị, hiếm khi anh có được một giấc ngủ ngon như thế trong hai mươi mấy năm qua, anh là một người có tính cảnh giác rất cao, mẫn cảm với sự nguy hiểm, nhưng chẳng hiểu tại sao giờ phút này anh lại ngủ say như chết không phát giác được chuyện gì xung quanh cả, kể từ lúc lên mười tuổi anh đã không còn là một người bình thường nên anh rất ít khi có được một giấc ngủ an lành ngon giấc như thế

Ngọ nguậy trên gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt vài đường nét, Vân Tịch nhanh chóng vứt bút trong tay, nhìn tác phẩm mình để lại cho Cố Duật Phi, hài lòng cười xấu xa hai tiếng như một con cáo nhỏ sau tiếp tục công việc thứ hai...

Cầm trên tay chiếc quần tây sau đó vứt xuống đất, Vân Tịch nhanh chóng trả vật chứng "phạm tội" lại chỗ cũ, cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc lại quần áo vào, cũng may phòng đối diện, mà giờ này hành lang yên tĩnh không có ai nên cô chỉ có thể tạm mặc chiếc áo sơ mi của tên này nhanh chân chạy về là được, nghĩ nghĩ một lát sau đó quay mặt nhìn người vẫn còn đang ngủ say, Vân Tịch nhấc chân đến bàn lấy bút và giấy, cô muốn để lại cho tên tiện nhân nam nhân này vài chữ sau đó xách đồ lặng lẽ rời đi

Bảy giờ, đồng hồ sinh học của Cố Duật Phi thường ngày dậy rất sớm, nhưng hôm nay lại xem như một ngoại lệ khiến anh dậy muộn, Cố Duật Phi nhíu mày chậm rãi ngồi dậy, bộ dáng mới tỉnh ngủ chính là một hình ảnh khác so với thường ngày của Cố tư lệnh, dáng người lười nhác, khuôn mặt yêu nghiệt tinh xảo cùng với cơ thể trần nửa thân trên thập phần quyến rũ khiến người ta có thể vô tình bị anh câu hồn đoạt phách

Hình ảnh của Cố tư lệnh thường ngày chính là một quân nhân chính trực vạn phần nghiêm túc, anh cao lãnh lạnh lùng khiến người người e dè kính cẩn, hình ảnh cấm dục của Cố tư lệnh đã làm biết bao thiếu nữ ở thành phố S này say đắm, nếu nói Cố Duật Hành ngày xưa là một người đàn ông hoàng kim của Trung Quốc, thì người đàn ông này chính là một vương giả yêu nghiệt, anh đứng thứ hai không ai lại dám xưng thứ nhất

Trong số ba anh em Cố gia, đại thiếu gia Cố Duật Phi có sự ảnh hưởng gen từ cha nhiều nhất, khi nhỏ tuấn dật ngạo kiều, nay lớn lại trở thành một vương giả yêu nghiệt - Rồng trong biển người, Cố Duật Phi đã mạnh mẽ đánh bại thành tựu của người cha trước nay chưa ai có thể vượt qua khiến những thiếu nữ trong và ngoài thành phố đều ao ước đến anh, Cố Duật Phi chính là chỉ cần xuất hiện một nơi anh liền có thể vô tình nắm bắt lấy trái tim của các cô gái

Mắt phượng híp lại đầy vẻ lười biếng, đêm hôm qua quả thật là một giấc ngủ ngon giấc nhất anh từng có, Cố Duật Phi không bao giờ luyến tiếc giấc ngủ, nhưng giờ đây anh thật sự muốn ngủ, đây cũng là lần đầu tiên trong đầu xẹt qua một ý nghĩa ham muốn được ngủ nướng như thế.

Chợt nhớ đến đêm hôm qua, cô gái ngọt ngào ương ngạnh như con mèo con, trong lòng bỗng dâng lên một xúc cảm, khóe môi khẽ nâng lên cười ấm áp, tay theo bản năng sờ bên cạnh, khi cảm nhận được bên cạnh là một mảng trống không, nụ cười chớp mắt tắt ngủm, trên gương mặt lập tức phủ một lớp mây đen, Cố Duật Phi quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên người không thấy, nhưng trên giường lại còn chút hơi ấm chứng tỏ cô chỉ vừa rời đi không lâu lắm

Đôi con ngươi lập tức chạm phải một vết máu nhỏ trên giường, khóe môi nâng nhẹ, Cố Duật Phi nhớ đến đây hôm qua chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, lại còn rất vui vẻ, mặc dù không hiểu vì sao nhưng anh biết cô gái kia quả nhiên làm anh rất hài lòng, không phải hài lòng vì chuyện kia mà là chính cô làm anh hài lòng và khơi dậy chút sự hứng thú trong anh

Cố Duật Phi anh chưa từng có hứng thú với phụ nữ, một chút cũng không chứ đừng nói đến việc có tiếp xúc đụng chạm qua với họ, nhưng bây giờ trong đời anh đột nhiên lại nhảy vào một con mèo hoang nhỏ như thế, không, phải nói là cuộc sống của anh đã để hở một lỗ nhỏ nên mới khiến con mèo nghịch ngợm ấy chạy đến đây và bước vào cuộc đời của anh mới đúng

Ngón tay chậm rãi chạm vào đôi môi bạc mỏng, anh đột nhiên lại nhớ đến nụ hôn ấy, một nụ hôn ngọt ngào như được ăn một viên kẹo khiến anh lưu luyến khó quên, khẽ lắc đầu, môi mỏng kéo nhẹ một đường, đôi mắt màu hổ phách dời từ giường đến mớ lộn xộn dưới sàn nhà

Sàn nhà là một mảng quần áo, nhìn đến mớ vải xinh đẹp không ra quần áo kia, vừa liếc mắt anh liền nhận ra đó là quần áo của cô, chỉ là nó đã bị anh xé vào đêm hôm qua mà thôi, hôm qua anh quả thật nhận mình đã thất thố thô lỗ với cô không ít, thay vì phải cởi bỏ quần áo ra một cách đàng hoàng trên người nhưng anh lại xé đồ cô ra như thế...

Anh còn nhớ lúc bản thân xé đồ của cô, cô đã tức giận đến nhường nào, cô nói:

"Tên khốn kiếp! Có cái gì thì từ từ nói không được sao, xé rách đồ của người ta như thế anh có đền nổi hay không, có không? "

Lúc đó anh lơ đãng không để tâm, miệng nói sẽ đền quần áo cho cô nhưng cô lại khinh bỉ, xem anh như người không có tiền mà khoác lác, hung hăng mắng khiến anh giờ nghĩ lại lại cảm thấy bản thân rất uất ức

"Bộ đồ của hãng LE, làm ơn nhớ lời anh nói phải đền mười bộ cho tôi, là mười bộ đẳng cấp nhất! "

Anh biết cô nói đến đó trong lòng còn thầm khinh bỉ anh rất nhiều nhưng lại không nói, không nhớ thì thôi nhưng đã nhớ rồi thì khiến anh bây giờ thật hận không thể bóp chết cô gái đó, có lầm không, đường đường là đại thiếu gia Cố gia, là tư lệnh, là thượng tá mà lại bị người ta xem là kẻ không có tiền nói khoác? Bị một cô gái khinh bỉ cho không có tiền đồ như thế thì thử hỏi Cố tư lệnh chịu được ư, dĩ nhiên là không rồi, nghĩ sao vậy!

Hừ, nể tình vì đêm hôm qua giúp anh giải dược, Cố tư lệnh đành tạm tha cho Vân tiểu thư một lần.

Cố Duật Phi đang định xuống giường nhưng lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, mắt phượng nheo lại bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng một lượt, điểm cuối cùng khi dừng ánh mắt chính là mớ quần áo kia, anh phát hiện ngoài đồ của cô, áo sơ mi của anh đã bị mất, hơn nữa...

Cúi người nhặt chiếc quần tây lên, trên gương mặt lãnh bạc nhanh chóng xuất hiện một vết nứt khi đôi mắt vừa chạm phải điểm mới lạ trên chiếc quần

Cố Duật Phi trên trán nổi lên ba vạch đen: "..."

Hừ, khỏi nói cũng biết thủ phạm là ai, cô gái này quả thật to gan, lại dám làm hỏng quần áo anh như thế! Áo mất quần còn thì cũng đã hư.

Giỏi, giỏi lắm.

Mày kiếm nhíu lại xem xét xung quanh chiếc quần, anh muốn xem cô gái này ngoài để lại "tác phẩm " một chỗ trên đây không biết còn có chỗ nào nữa

Sau một lần kiểm tra, Cố Duật Phi phát hiện trên quần của anh tổng cộng có ba tác phẩm mới lạ do con mèo nhỏ tối qua để lại, khóe môi nâng nhẹ có chút bất đắc dĩ, trên gương mặt yêu nghiệt ngoài trừ vẻ lãnh đạm ra Cố Duật Phi cũng không bày ra chút biểu cảm dư thừa nào

Đem chiếc quần vứt dưới sàn, bước chân không nhanh không chậm thản nhiên đi về phía chiếc bàn gỗ trước mặt, ngay lúc nâng tay lấy chiếc điện thoại, khóe mắt nhìn thấy bên cạnh có một tờ giấy Cố Duật Phi cũng thuận tay cầm lên xem

Lông mày nhíu lại cũng chậm rãi giãn ra khi anh nhìn thấy những dòng chữ xinh đẹp uyển chuyển như chủ nhân của nó trên mặt giấy trắng, nhưng khi đọc chữ trên giấy sắc mặt anh khẽ biến tối lại:

"Tiện nam nhân, vô sỉ ti bỉ, đêm qua mặc dù ngươi cường bạo bà đây nhưng vì nể gương mặt của ngươi nên tạm tha lần này, lần sau tái ngộ nên tránh xa một tí vì nếu để bà đây bắt gặp chứng tỏ ngày đó chuẩn bị thành thái giám đi! "