Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 9: Thu Bạch Bạch




Editor: Phong Quang

Ngày Mạt Lị quay trở lại trường học, Đường Nhiễm Mặc cũng đến công ty làm việc, anh vì cô gái nhỏ lãng phí không ít thời gian, vì vậy anh phải nhanh chóng hoàn thành công việc còn bỏ dở.

Tính cách cuồng công việc của Đường Nhiễm Mặc làm Mạt Lị tràn đầy không hiểu, cô thay váy đồng phục kẻ ô vuông, sau khi tạm biệt Đường Nhiễm Mặc, ngồi trên xe được tài xế đưa trên trường.

Theo như lời Đường Nhiễm Mặc, nguyên nhân chuyển trường bởi vì cô mất trí nhớ cần một khởi đầu mới tránh xa đám hồ bằng cẩu hữu mới tốt, cô không có ý kiến, dù không cho cô học lại cao trung cô càng không ý kiến.

Phòng học cô chuẩn bị bước vào là cao nhị ban nhất, lớp khoa văn, tỉ lệ nam nữ trong lớp không chênh lệch nhiều lắm, nữ sinh quá nhiều sẽ dễ dàng phát sinh bát quái, nam sinh quá nhiều sẽ ồn ào nhốn nháo, như vậy xem như cân bằng, chủ nhiệm lớp cũng hòa ái dễ gần, cô khá vừa lòng với không khí thế này.

"Xin chào mọi người, tôi họ Tiêu, tên Tiêu Mạt Lị, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn." Cô đứng trên bục giảng, mỉm cười hào phóng mê người tự giới thiệu.

Sớm biết rằng sẽ có học sinh mới chuyển trường nhưng không nghĩ tới người đến là một đại mỹ nữ, phía dưới đã có mấy nam sinh không an phận ngo ngoe rục rịch.

Có nữ sinh không phải rất thân thiện hỏi: "Cậu chính là Đại tiểu thư xí nghiệp Tiêu thị Tiêu Mạt Lị?"

"Đúng." Người hỏi loại vấn đề này không có ý tốt, cô vẫn ôn hòa tươi cười đáp.

Học sinh phía dưới nháy mắt kinh ngạc nhìn cô, phần lớn bọn họ không phải con của gia đình bình thường, danh tiếng xí nghiệp Tiêu thị lớn như thế, dù bọn họ không phải thường xuyên nghe từ trong miệng ba mẹ nhắc đến, cũng xem qua trên báo chí, từng có bài báo nói Tiêu Mạt Lị lớn lên kiêu ngạo ương ngạnh, là thiếu nữ điêu ngoa hư hỏng không để ai vào mắt, nhưng bây giờ xem ra... Cô thoạt nhìn tươi cười ôn hòa, thần thái an tĩnh, nhất cử nhất động có thể nói đúng tiêu chuẩn thục nữ dịu dàng, nơi nào có dáng vẻ như trong lời đồn kia!?

Tuy họ Tiêu không nhiều lắm nhưng cũng không phải ít, quan trọng là cô chình là Đại tiểu thư xí nghiệp Tiêu thị kia.

"Nghe nói trước kia cô nháo ra chuyện không tốt ở trường Anh Lý mới chạy đến Bạch Tuân của chúng ta, là thật không?" Nữ sinh tươi cười ác liệt, khuôn mặt mỹ lệ bởi vì cố ý làm khó dễ mà có vẻ chua ngoa.

"Thu Bạch Bạch!" Chủ nhiệm lớp Chương Vân cau mày nhẹ giọng cảnh cáo.

Thiếu nữ tên Thu Bạch Bạch vẻ mặt không sao cả nhún vai nói: "Xảy ra chuyện gì, em quan tâm tân đồng học không được sao?"

"Không sao, tôi có thể trả lời." Thanh âm Mạt Lị nhu hòa đến bình tĩnh, vô cùng bao dung với hành động cố tình gây sự của Thu Bạch Bạch nói: "Trước kia tôi đúng là học ở trung học Anh Lý, ở trường học... Đái khái không thể nói là nháo, từ sau khi tôi bị tai nạn giao thông đã quên mất rất nhiều chuyện, cho nên không thể nói cho cậu nha... Ừ, là chú của tôi cảm thấy bắt đầu lại trong hoàn cảnh mới sẽ càng tốt, tôi mới đến đây đã cảm thấy hoàn cảnh rất tốt, người cũng rất "đáng yêu", tôi rất thích."

Ngay khi cô nói ra hai từ "đáng yêu", Thu Bạch Bạch nhìn cô đôi mắt ngậm cười, không nói gì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm mắng một câu cô gái này có phải bị ngốc hay không.

Một đám người không nghĩ tới đơn giản như thế Thu Bạch Bạch liền không gây khó dễ nữa, vốn đang ôm tâm tình xem kịch vui liền biến thành kinh ngạc.

Có thể nói Thu Bạch Bạch là người không hòa hợp nhất, mỗi lần không có việc gì sẽ gây ra không ít chuyện, gặp ai cũng trưng ra sắc mặt không tốt, tuy rằng cô lớn lên xinh đẹp nhưng không ai muốn cùng cô làm bạn, thậm chí bài xích đến gần cô.

Chương Vân không giống như những người khác, cô biết ba mẹ Mạt Lị vừa mới qua đời, cho nên trong lòng không khỏi đồng tình đáng thương liền cố ý giúp đỡ Mạt Lị, vì thế lấy ra uy nghiêm chủ nhiệm nói: "Tốt, hoan nghênh tân đồng học đến lớp chúng ta, Mạt Lị, đó là vị trí của em, qua đó đi." 

"Vâng, cảm ơn lão sư."

Cô mang cặp sách đi đến phương hướng chủ nhiệm lớp chỉ, vị trí dựa cửa số, ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng, hấp dẫn tầm mắt người ta nhất đến từ bên phải truyền đến.

Cô quay đầu qua, hướng về phía đối phương cười cười.

Thu Bạch Bạch sửng sốt, hừ một tiếng thật mạnh quay đầu qua.

Mạt Lị tất nhiên không để ý dù sao cũng chỉ là một đám trẻ con mà thôi, yêu thích hoặc chán ghét đều không để ở trong lòng, không nghĩ tới thời điểm tan học liền có chút... Phiền toái! Chình là cô còn phải nghĩ cách đối phó với những nam sinh muốn trao đổi phương thức liên lạc.

Cô bây giờ thoạt nhìn không khó tiếp cận, hơn nữa bằng thân phận thiên kim Tiêu thị thêm bộ dáng lớn lên xinh đẹp, ai cũng muốn biểu hiện thật tốt trước mặt cô.

Thu Bạch Bạch nhìn bên cửa sổ đứng một đống người, lại nhìn các nữ sinh vây ở một bên lộ ra thần sắc ghen ghét, cô phát ra một tiếng cười nhạo, lười biếng ghé vào trên bàn, tâm tình rất tốt, ha hả, sau này có trò hay để xem rồi!

Không mất bao lâu, tin tức thiên kim xí nghiệp Tiêu thị đến học ở cao nhị ban nhất truyền ra khắp Bạch Tuân.

Thẳng đến khi Mạt Lị ngồi lên xe tài xế riêng tới đón, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, làm học sinh đã khó khăn, còn làm một học sinh tốt gia thế hiển hách càng khó.

Thời điểm trở lại chung cư, Đường Nhiễm Mặc còn chưa trở về, bổng nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên, là dì giúp việc nấu cơm gọi đến.

"Tiêu tiểu thư, con dâu của tôi sắp sinh, tôi phải về quê một chuyến, mấy ngày này sợ là không thể tới nấu cơm."

Mạt Lị vội cười nói: "Không sao, chúc mừng dì Vương sắp làm bà nội."

"Ai, cảm ơn Tiêu tiểu thư, vỗn dĩ dự tính đến tháng sau mới sinh, nào biết đến sớm, còn phiền tiểu thư nói với Đường tiên sinh một câu, thật đúng là ngượng ngùng."

"Không có việc gì, tôi sẽ nói với chú."

"Được, được, cảm ơn."

Dì Vương đầu dây bên kia sau khi kết thúc trò chuyện thầm cảm thấy may mắn người tiếp điện thoại là Mạt Lị, nếu là Đường Nhiễm Mặc, chỉ sợ bà vừa mới mở miệng đã bị khí thế cường đại của anh chế trụ nói không ra lời.

Mạt Lị chuẩn bị gọi điện thoại cho Đường Nhiễm Mặc, mới vừa ấn một dãy số liền thả điện thoại trong tay xuống, cô mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong có một ít nguyên liệu nấu ăn.

"Ừ, cũng không tệ lắm... " Cô gật gật đầu, đã biết nên làm như thế nào.