Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 77: Có một đối thủ sẽ rất thú vị






"Tớ đang trên đường tới nhà cậu." Mạt Lị cầm di động, tò mò nhìn ngoài cửa sổ mấy chiếc xe cảnh sát gào thét chạy ngang qua.

"Cậu tới làm gì?" Cách di động cũng có thể cảm nhận được Thu Bạch Bạch bên kia lộ ra kinh ngạc, "Không... Tớ không phải ý nói cậu không thể tới, chỉ là buổi tiệc hôm nay không quan hệ gì tới tớ, cậu đến... sẽ thật nhàm chán."

"Nguyên nhân chính là vì không có quan hệ gì tới cậu, cho nên tớ mới muốn đi."

"Mạt Lị...... Buổi tiệc này..."


"Được, tớ sẽ tới thật mau, chúng ta gặp mặt rồi nói." Cô kết thúc điện thoại, mắt đầy ánh cười, tâm tình thật không tồi.

Đường Nhiễm Mặc lái xe, nhưng vẫn chú ý tới cô, "Chuẩn bị làm lớn một trận sao?"

"A, chỉ là ngẫm lại, cảm thấy thực hưng phấn." Mạt Lị ngón tay điểm môi trên, giảo hoạt đáng yêu.

Đường Nhiễm Mặc nhẹ nhàng nhấc lên khóe môi, độ cong chọc người thật si mê, tuy rằng phải hy sinh thời gian làm việc của hắn, nhưng có thể làm Mạt Lị vui vẻ như thế, hắn cảm thấy thật đáng giá.

"Bất quá...... Thật sự không có gì sao?" Cô do dự nhìn hắn, ngữ khí có chút lo lắng, "Cháu có xem tư liệu, cha của Bạch Bạch cũng là một nhân vật rất có thủ đoạn, nếu chúng ta phá ủy yến hội của ông ấy, ông ta nhất định sẽ nhằm vào thúc thúc."

"Chính xác, Thu Phong là một đối thủ khó."

"Cho nên?"

Đường Nhiễm Mặc đôi mắt híp lại, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, nhàn nhạt ý cười, thanh âm hắn tràn ngập sung sướng, "Có một đối thủ khó là một việc rất thú vị."


"A......" Mạt Lị bĩu môi không hề nhìn hắn, nghĩ thầm hắn khẳng định là mỗi ngày làm việc đều quá nhàm chán nên trong lòng muốn tìm việc vui, khó trách cô vừa đi tìm hắn hỗ trợ, hắn liền đáp ứng ngay, khẳng định là chuyện này Thu Phong cũng là vai chính.

Mười phút sau, bọn họ đã đến nơi, ở cửa ngừng không ít xe, còn có không ít người đang đi vào bên trong, cho nên thêm một chiếc xe tới nữa cũng không ai bất ngờ gì. Nhưng sau đó người xem thấy người xuống xe là Đường Nhiễm Mặc thì ai nấy cơ hồ hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, bởi vì từ khi Đường Nhiễm Mặc vào thương trường, hắn chưa bao giờ tham gia loại yến hội này, ý hắn là không cần đến những yến hội này để mượn sức người...

Cái còn đáng kinh ngạc hơn ở phía sau.

Đường Nhiễm Mặc xuống xe không lập tức rời đi, mà là vòng tới bên kia xe, đỡ trong xe ra một cánh tay trắng nõn vươn ra, rồi sau đó đỡ một cô gái nhỏ xinh lả lướt, mặc một chiếc váy lễ hội màu đỏ mà không chói mắt, tay áo thiết kế làm cô nhìn thập phần thanh tân thoải mái, nhưng không kém phần đoan trang ưu nhã. Đây là một cô gái trẻ, nhưng đồng thời cũng là một người con gái thật xinh đẹp mê người.

Mọi người đều kinh ngạc, bắt đầu lục lọi trong trí nhớ, phát hiện trong quá khứ hắn chưa bao giờ mang phụ nữ đi cùng, trong lòng mọi người càng nghi hoặc cùng kinh ngạc lớn hơn, bắt đầu suy đoán thân phận cô gái này, cô khẳng định không phải là bạn gái đơn giản như vậy, nếu không Đường Nhiễm Mặc như thế nào lại biểu hiện đầy sủng nịch cùng tri kỷ như vậy, nhưng không ai đoán được kỳ thật người con gái này là cháu trên danh nghĩa của hắn – Tiêu Mạt Lị.

Đường Nhiễm Mặc nắm tay Mạt Lị, hai người cầm tay đi vào, giống như minh tinh tỏa sáng, đơn giản mỗi động tác đều là vạn người chú ý, nhưng Mạt Lị cũng không luống cuống, ngược lại đoan trang khéo léo mỉm cười, mặc cho ai cũng không thấy sai lầm gì. Kỳ thật Mạt Lị chưa tham gia loại yến hội này, bất quá tính cách cô là như vậy, tâm lý càng khẩn trương, biểu hiện cô càng cường đại, quan trọng hơn nữa, cô ở bên cạnh Đường Nhiễm Mặc, không thể làm hỏng mặt mũi của hắn.

Đường Nhiễm Mặc rũ mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh, tiểu cô nương của hắn cao quý ưu nhã như công chúa, trong mắt hắn toát ra toàn ý cười ôn nhu, lại trong nháy mắt cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt chiếu vào mình, hắn liền liếc về một người đứng trong góc.

An Phong Nhã lười nhác dựa lưng vào tường, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, ánh mắt hắn dừng ở chỗ Đường Nhiễm Mặc và Mạt Lị đang nắm lấy tay nhau, cảm giác đó thật khiêu khích tầm mắt hắn.

"Thúc thúc, xảy ra chuyện gì?"


"Không có việc gì." Đường Nhiễm Mặc cúi đầu cười khẽ, không biết mìn làm lay động bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ, hắn hơi hơi nghiêng thân mình, chặn tầm mắt Mạt Lị, nắm tay cô đi vào đại sảnh.

An Phong Nhã tùy tay đem ly rượu đặt vào trong khay một nhân viên phục vụ đi ngang qua, lạnh mặt rời đi. Hôm nay hắn chỉ tới một mình, mục đích của hắn vốn dĩ muốn giữ thể diện cho cô em họ ngu xuẩn đến đáng thương kia của hắn, để đến lúc đó cô trông không quá đáng thương, hiện tại quỷ biết cô trốn chạy đi đâu, chẳng thấy bóng dáng ở chỗ nào.

Quản gia ở cách đó không xa nói: "Tiểu Thi, phòng bếp còn cần hỗ trợ, con mau đi."

"Đã biết." Thi Ứng Thanh đạm nhiên trả lời, cầm ly rượu đi hướng phòng bếp.