Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 48




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

---------

"Thẹn thùng?" Đường Nhiễm Mặc tựa tiếu phi tiếu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, thật muốn cắn một miếng.

Mạt Lị nhìn cổ áo sơ mi của anh hơi lộ ra xương quai xanh, còn có yết hầu nhô ra từ cổ, đầu cô nóng lên càng lợi hại... Cuối cùng buồn bực vùi đầu vào lồng ngực hắn, mắt không thấy rõ.

Truyền đến thanh âm rầu rĩ của cô, "Cháu biết sai..."

"Cháu sai chỗ nào?"

"Cháu phải học tập chăm chỉ... Cháu không nên đọc những cuốn sách kì quái này. "Ngay cả khi cuốn sách này hoàn toàn không phải của cô.

Thái độ nhận sai của cô rất tốt, nhưng anh không có ý định dễ dàng buông tha cho cô, tiếp tục truy vấn: "Cuốn sách này kì quái ở đâu vậy?"

“...... Chỗ nào cũng kì quái, ah, chú không cần phải hỏi! "Cô ấy thẹn quá hóa giận, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiễm mây, cắn môi nói: "Cháu chỉ muốn điều chỉnh áp lực học tập, không phải muốn yêu sớm, cũng không có suy nghĩ không lành mạnh."

Hắn dường như trở thành giám đốc giáo dục chính trị.

Đường Nhiễm Mặc cúi đầu, kề sát mặt cô, ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn trầm mặc, Mạt Lị  không dời được ánh mắt, ngay khi cô miên man suy nghĩ xem hắn có muốn hôn mình hay không, hắn lại chợt cười khẽ, khóe môi khẽ nâng độ cong, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ tà mị càn rỡ để hình dung.

"Ta không phải phản đối cháu đọc những quyển sách này, chỉ là hiện tại còn chưa đúng lúc."

"Ừm... Cháu biết ưu tiên hàng đầu của cháu là học tập."

Không, cô không biết, hắn không ngại cô học tập những thủ đoạn dụ dỗ mê người này, chỉ là cô còn chưa tới mười tám tuổi, hắn sợ mình nhịn không được, Đường Nhiễm Mặc có khả năng tự chủ siêu cường một khi gặp được Tiêu Mạt Lị, tự chủ, đó là cái gì?

Anh khẽ gãi chóp mũi cô, "Thật là một cô gái ngoan đáng yêu."

Mạt Lị ôm hai má nóng bỏng, vùi vào lòng hắn không nói lời nào, cô không nghe được độc thoại nội tâm của hắn.

Thật đáng yêu, cô gái ngoan... Làm cho hắn khẩn cấp muốn nuốt một ngụm.

Anh lặng lẽ hôn lên đỉnh tóc cô, động tác rất nhẹ, không để cô phát hiện, giống như thở dài nói: "Mạt Lị , mau lớn lên đi."

"Ân..." Cô buồn bực đáp lại, trong lòng lại nghĩ, cô muốn nhanh chóng lớn lên cũng không làm được nha.

Kết quả của kỳ thi giữa kỳ đã sớm được công bố, danh sách xếp hạng đã được dán ở cột thông báo ở hành lang, Thu Thiên  đã được công nhận là đứng đầu rồi nên sau khi nhìn thấy danh sách xếp hạng, nhiều người vô cùng im lặng.

Đám người dần dần tản đi, cuối cùng chỉ còn lại một người Thu Thiên , nụ cười của cô chậm rãi lạnh xuống, nhìn bảng xếp hạng trên tường, hạng 2 đập vao mặt

Bất luận là nhập học hay là thi hàng tháng, cô vẫn luôn giữ hạng nhất, nhưng bây giờ không phải, trên đầu cô còn đè lên một người, tay cô nắm chặt thành quyền, trong lòng yên lặng niệm cái tên kia, Tiêu, Mạt, Lị!

"À, đứng vị trí thứ nhất nha."

Người đi tới chậm rãi nói, lại tựa hồ là đột nhiên phát hiện nơi này còn có một người, cô hướng về phía Thu Bạch Bạch cười một tiếng, "Bạn học Thu, chúc mừng cậu đã giành được vị trí thứ hai."

Được giải nhất chúc mừng lấy được vị trí thứ hai... Uất ức này, Thu Thiên vẫn là lần đầu tiên nếm thử.

Cô cười miễn cưỡng, "So với bạn học Tiêu, tớ còn kém xa."

"Không xa không xa, cậu cũng chỉ là ngữ văn so với tớ ít hơn năm điểm, toán thiếu ba điểm, tiếng Anh thiếu hai điểm mà thôi, còn có lịch sử.

Này, bạn học Thu, địa lý của cậu cao hơn tớ bốn điểm, cậu thật lợi hại! "Cô ấy tìm kiếm tất cả các thành tựu của mình một lần nữa, cuối cùng chỉ tìm thấy một địa lý, Thu Thiên  có một môn học cao hơn cô nhưng cô  dường như thậm chí còn phấn khích hơn so với Thu Thiên .

Thu Thiên thiếu chút nữa ha hả cười lạnh đi ra, cô cũng không có một chút cảm thấy cao hứng! Nhưng bề ngoài vẫn thân thiết ôn hòa nói: "Bạn học Tiêu hạng nhất, cũng không nên khen tớ đi, tớ còn có rất nhiều chỗ cần học hỏi từ cậu."

"Chúng ta cũng không cần khiêm tốn nhường ai nữa, a, tớ có lễ vật muốn tặng cậu."

"Lễ vật?" Thu Thiên  nhìn vào hộp mà  Mạt Lị đưa cho cô, không rõ lý do tại sao.

"Bạn học Thu không phải là ở trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường đoạt giải nhất sao, tớ cũng không biết nên chúc mừng cậu như thế nào, cho nên liền muốn tặng cậu một món quà, hy vọng bạn học Thu có thể nhận lấy, đây là một phần tâm ý nho nhỏ của tớ, bạn Học Thu sẽ không cự tuyệt chứ?" Mạt Lị nhìn cô thật chặt, như thể cô sẽ khóc thành tiếng ngay khi cô ấy từ chối cô.

Đây là mánh khóe quen thuộc của cô ta, Thu Thiên  cứng ngắc cười, nói: "Cảm ơn cậu ... Vậy thì tớ sẽ nhận nó."

Mạt Lị  lúc này mới vui vẻ bật cười, "Tớ biết bạn học Thu rất tốt, không hổ là đại mỹ nhân được trường chúng ta công nhận, đúng rồi, tớ thiếu chút nữa đã quên, bạn học Thu, hiệu trưởng bảo tớ gọi cậu đến văn phòng một chuyến."

Thu Thiên trong lòng không có lý do bất an, "Hiệu trưởng gọi tớ, có chuyện gì không?"

"Không biết đâu, cậu mau đi xem một chút đi, tớ về lớp học trước đi, lần sau lại nói chuyện, bái bai." Mạt Lị phất phất tay, vui vẻ đi xa.

Trực giác Thu Thiên có gì đó không ổn, càng gần văn phòng hiệu trưởng lại càng có cảm giác không tốt, sự thật chứng minh, cảm giác không tốt của cô là chính xác.

"Bạn học Thu, biểu hiện của em vẫn rất ưu tú, nhưng nghĩ đến việc em đang ở vị trí quan trọng trong hội sinh viên, chỉ sợ quá nhiều chuyện bận rộn, bởi vậy các thầy cô khác quyết định để bạn Học Tiêu Mạt Lị tham gia cuộc thi toán học thành phố A."

Hiệu trưởng nói xong, Thu Thiên  liền sửng sốt, "Nhưng mà... Không phải để em tham gia sao? Chuyện này đã được quyết định mấy tuần trước rồi sao!"

"Em cũng biết, trường chúng ta vẫn lấy thành tích nói chuyện, lần này Tiêu Mạt Lỵ so với em thi tốt hơn, tôi cũng từng hỏi giáo viên toán của chúng em, em ấy đích thật là một học sinh ưu tú, chúng tôi sẽ quyết định đổi người, cũng là hợp tình hợp lý."

"Nhưng mà!"

"Được rồi." Hiệu trưởng phất phất tay, "Bây giờ vẫn là thời gian lên lớp, em cứ về phòng học trước đi."

“...... Vâng." Thu Thiên  nắm chặt cái hộp trong tay, bóp hộp biến dạng, cô ta cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cúi đầu rời khỏi văn phòng.

Bạch Tuân là một nơi lấy thành tích nói chuyện, cái này không tệ, nhưng cô cũng không tin người tham gia cuộc thi có thể nói là thay đổi liền thay đổi!

Tiêu Mạt Lị tặng nàng lễ vật, chỉ sợ là cố ý trào phúng nàng đi! Nghiến răng nghiến lợi, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, tùy ý mở hộp ra, bên trong rõ ràng là một đôi giày cao gót!

Đôi giày pha lê này, có một đôi giày bị gãy gót chân, là giày mang vào ngày biểu diễn Thu Bạch Bạch .

Tiêu Mạt Lị biết, biết gót giày sẽ đứt là do cô làm, nhưng... Cô ta biết điều đó thì sao??

Mùa Thu hung hăng ném giày xuống đất, thở dốc kịch liệt, chờ bình phục lại cảm xúc tức giận, cô ta gọi điện thoại cho một người.

Điện thoại được kết nối, cô đè nén tiếng khóc, khóc nức nở: "Phương ca ca, bây giờ em rất khổ sở..."

  ...