Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 43




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

----------------

《Nhật ký phiêu lưu của công chúa và hoàng tử 》 còn có cảnh cuối cùng, đó chính là công chúa một lần nữa trở về lâu đài muốn tham gia vũ hội, nàng nhận lệnh của phụ thân, phải ở trong khách mời chọn ra một vị làm chồng, nơi này có một đoạn độc thoại nội tâm của nàng, sau đó hoàng tử liền đột nhiên xuất hiện tại vũ hội cầu hôn nàng.

Thu Bạch Bạch đã thay một bộ quần áo khác, Hứa Thiến vội vội vàng vàng giữ chặt cô, "Giày còn chưa đổi! Nhanh lên đi!"

Thu Bạch Bạch bi thảm một tiếng, đạp giày đế phẳng ra, không tình nguyện mang đôi giày thủy tinh cao gót này, cô cũng không phải diễn Lọ Lem, mang giày thủy tinh gì a!

Thừa dịp màn che còn chưa kéo lên, Thu Bạch Bạch đi lên giữa sân khấu, chỉ là cô vừa mới đứng xong, chân kiều diễm, cứng rắn ngã trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Những người đứng sau màn nhất thời kinh hô.

“Bạch Bạch” Mạt Lị từ hậu trường chạy đến bên cạnh cô,

"Thế nào? ”

"Chân tớ..."

Mạt Lị  vừa nhìn, mắt cá chân Thu Bạch Bạch đã sưng lên, bất quá lúc này tình không thể hình dung mà suy nghĩ nhiều, màn vải đã kéo ra.

Công chúa ngồi trên mặt đất, vua hải tặc đã rời khỏi sân khấu một lần nữa xuất hiện... Cốt truyện này không đúng, khán giả dưới đài bàn tán sôi nổi.

Chu Lạc ngơ ngác hỏi, "Lớp trưởng, tớ phải làm gì đây?"

Hứa Thiến trong lòng mệt mỏi thở dài, rất là thần côn nói một câu, "Xem thiên mệnh sắp đặt như thế nào..."

"Mạt Lị ..." Giọng nói của khán giả dưới đài khiến Thu Bạch Bạch như lâm đại địch, thân thể cô cứng ngắc, ngay cả đau đớn cũng không để ý, nắm chặt tay Mạt Lị , nhỏ giọng nói một câu "Chúng ta làm sao bây giờ..."

"Còn đứng dậy được không?"

"Được..." Cô cắn răng nặn ra một chữ.

Mạt Lị nhìn bộ dạng đau đớn của cô như vậy cũng biết không được, cô rất nhanh nói với cô: "Đừng khẩn trương, tớ diễn như thế nào, cậu diễn theo tớ ”

"Được."

Mạt Lị ôn hòa cười, trấn an tâm tình khẩn trương của cô.

Minh Lại chạm vào tay Đường Nhiễm Mặc, "Này này, đây là đang nháo gì vậy?"

Đường Nhiễm Mặc chính mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng cảnh cáo, "Im lặng."

Minh Lại uất ức nhún vai.

Phương Dữ cũng không vui liếc mắt nhìn Minh Lại một cái, tình huống trên đài không thích hợp, hắn khó có được cùng Đường Nhiễm Mặc đứng ở mặt trận thống nhất, chỉ ở điểm ghét bỏ Minh Lại ồn ào này.

"Công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt."

Người trên sân khấu bỗng nhiên lên tiếng, người dưới sân khấu bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh, đây đã không còn là chuyện bọn họ biết lúc trước nữa, tò mò làm cho bọn họ chờ mong một vở kịch trước mắt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Thu Bạch Bạch run rẩy hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người: “Vua hải tặc, ngươi không chết sao?"

"Ta đã chết, nhưng ta phải trở lại, vì muốn thấy công chúa điện hạ xinh đẹp, ta chính là từ trong địa ngục tìm ra." Khóe miệng Mạt Lị  gợi lên nụ cười tà tứ, vươn một bàn tay chạm vào mắt cá chân Thu Bạch Bạch đỏ bừng, Thu Bạch Bạch lập tức đau đớn phát ra tiếng kêu, "Nhìn xem, công chúa điện hạ cho dù trở lại thành, lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, vương tử của nàng đâu? Hắn ta không thể bảo vệ nàng sao?"

"Hoàng tử, chàng ấy... Chàng chỉ là muốn về nước xử lý chính vụ mà thôi, rất nhanh có thể trở về!"

"Lớn tiếng như thế, cũng không biết nàng vì ai biện giải?"

"Ngươi! Ngươi muốn gì??"

Mạt Lị cười khẽ, "Muốn 'ăn' nàng."

Dưới sân khấu nổ tung.

Minh Lại thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi, "Tiểu nha đầu có thể a."

Đường Nhiễm Mặc không có tình cảm nhìn về phía Phương Dữ, Phương Dữ từ trạng thái trợn tròn mắt trở về giận dữ kêu lên, "Chuyện này liên quan đến tôi là gì? Đây không phải tôi dạy nó!"

Đường Nhiễm Mặc nhìn lướt qua chỗ sưng đỏ trên mặt Phương Dữ, nói: "Ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố."

Cũng may Minh Lại lại ngăn cản, bằng không Phương Dữ muốn nhảy dựng lên đánh nhau với Đường Nhiễm Mặc!

Thu Bạch Bạch đã bị Mạt Lị  đưa vào tình huống, căn bản không rảnh để ý tới phản ứng của người trong khán giả như thế nào, cô bởi vì một câu nói của Mạt Lị  hoàn toàn đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp, "Ngươi, cậu... ngươi đang nói về cái gì vậy?"

"Chậc chậc, công chúa ngày xưa giống như hoa hồng kiều diễm, nàng sẽ cam chịu héo úa trong hoàng cung loạn lạc này sao? Ta rất tò mò, sự tò mò này không thể không làm cho ta nổi lên từ nước biển lạnh lẽo, số phận sắp đặt ta trôi dạt đến một hòn đảo, là để cho chúng ta gặp lại nàng một lần nữa, công chúa điện hạ thân mến."

Mạt Lị  hôn mu bàn tay Thu Bạch Bạch, thân sĩ tao nhã, chỉ là ánh mắt tà lệ làm cho người ta không rét mà run.

"Ngươi... Mục đích của ngươi là gì?"

Ánh mắt Mạt Lị  mê ly, "Mục đích? Không phải vì nàng sao? Ta muốn tự tay hái cho nàng những đoá hoa hồng tươi sáng, đặt bên môi ta, một mình chiếm lấy nàng."

“......”

"Hoàng tử đã không còn tới, phụ thân hắn đang chuẩn bị hôn sự cho hắn, thương tâm sao? Nàng có buồn không? Chỉ có dựa vào bên cạnh ta, nàng mới có thể thoát khỏi trói buộc của lâu đài, bay lượn trong thế giới tự do này, mà hoàng tử, bất quá chỉ có thể cho nàng đi đến một tòa lâu đài mới, nhưng ta, có thể làm cho nàng trở thành đại bàng bay trên bầu trời, nàng không suy nghĩ lại sao?"

Công chúa ngây thơ thành công bị vua hải tặc mê hoặc, "Ta muốn được tự do."

Trước tiên không đề cập tới hậu trường Chu Lạc nghĩ như thế nào, phân cảnh một hoàng tử của mình bị chém từng mảnh, nhưng cho dù là hắn, nhìn thấy một màn này cũng không khỏi bị Mạt Lị chấn động.

Hứa Thiến si mê nói: "Vua hải tặc sao đột nhiên đẹp trai như vậy?"

Hơn nữa Mạt Lị  còn là một nữ sinh a!

  ...