Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 19: Bị thương




Editor: Phong Quang

Thu Bạch Bạch: "Cho nên nói, cậu vậy mà từ chối cơ hội có thể biết trước kết cục phim?"

"Ừ, biết trước không có gì tốt."

"Tôi thật đúng là khâm phục cậu, chẳng lẽ xem phim truyền hình phải đoán tới đoán lui mới vui?"

"Đúng vậy, có thể xem như lạc thú khi xem phim."

Hiện tại đang là giờ hoạt động tự do của khóa thể dục, Mạt Lị và Thu Bạch Bạch ngồi nghỉ mát dưới bóng cây, hai thiếu nữ buộc đuối ngựa sau đầu, mặc đồng phục vận động thoải mái, tỏa ra sức sống thanh xuân tươi đẹp.

Nghiêm túc mà xem xét, Mạt Lị cũng được xem như xinh đẹp, từng có ngưởi bầu cô thành hoa khôi ban lớp họ, dù có nữ sinh không phục nhưng thật đúng là không tìm ra người nào xinh đẹp hơn cô, Thu Bạch Bạch ngồi ở bên cạnh cô lại có phong cảnh khác, không lóa mắt nhưng ai cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của cô.

Thu Bạch Bạch cũng rất đẹp, thuộc loại hoa hồng có gai có tính công kích, mang màu sắc tự vệ độc đáo.

Thu Bạch Bạch nhớ tới chuyện phát sinh ở nhà hàng lần trước, trở về nhà cô khó khăn lắm mới tiêu hóa được bữa cơm phong ba đó, cô đánh rùng mình một cái, "Tôi thật khó có thể tưởng tượng, mỗi ngày cậu đều cùng người đàn ông lạnh như băng đó ở bên nhau, cũng không sợ bị đông lạnh."

"Kỳ thật chú rất tốt, mỗi tuần đều cho tôi tiền tiêu vặt tiêu không hết, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho tôi, tuy rằng chú thường xuyên không cho tôi ăn quá nhiều nhưng từ trước đến giờ chưa từng đánh mắng tôi."

"Các người không hổ là chú cháu... " Thu Bạch Bạch trợn trắng mắt, hai người bọn họ kẻ muốn cho người muốn nhận, mệt cô còn nghĩ chú của cô thoạt nhìn lãnh khốc dọa người như thế nếu thật sự đối xử với cô thì làm sao bây giờ?

Lão sư thể dục thổi còi vang bên tai, "Tập hợp!"

Mạt Lị nhìn Thu Bạch Bạch, đối phương nhún nhún vai không có cách nào khác từ từ đứng lên, hai người cùng bạn học khác cùng nhau đứng lên đi đến chỗ tập hợp.

Nhiệm vụ của khóa học hôm nay là nữ phải hoàn thành chạy 800 mét, nam chạy 1000 mét, trong nháy mắt tiếng học sinh nghị luận oán giận thành một đoàn.

Nhóm nữ sinh và nam sinh chia làm hai đội, Thu Bạch Bạch dẫn đầu đội chạy thứ nhất, Mạt Lị được phân vào đội thứ hai.

Tuy rằng thành tích học tập của Thu Bạch Bạch không có gì đặc biệt, nhưng thể dục có thể nói chỉ cần cố gắng nhanh chân chạy lên ai cũng đuổi không kịp, cô đạt thành tích đầu tiên tới vạch kết thúc mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Bạn tốt chạy hạng nhất, Mạt Lị còn vui vẻ như người đạt hạng nhất là chính mình, chăm sóc đưa nước qua cho cô, "Thu Bạch Bạch, cậu thật lợi hại."

"Giọng cậu ở trong một đám người kêu cố lên cố lên là lớn nhất, có mất mặt không chứ." Lời nói tuy là như thế, nhưng Thu Bạch Bạch vẫn đưa tay tiếp nhận nước cô đưa tới.

"Vậy cậu cũng phải cổ vũ cố lên cho tôi nha." Mạt Lị chạy chậm đến điểm xuất phát, hướng về cô phất phất tay.

Thu Bạch Bạch trực tiếp xoay người, ngại mất mặt.

Đội thứ hai nhanh chóng bắt đầu chạy, Thu Bạch Bạch nhìn một đám nữ sinh nối tiếp nhau chạy một vòng, nhàm chán bĩu môi, đang định tìm nơi nào đó vắng vẻ nghỉ ngơi, lại nghe được tiếng kinh hô hoảng loạn, cô quay đầu lại nhìn thấy trên đường chạy vậy thành một đoàn người.

Người ngã xuống đất không ai khác, chính là Mạt Lị.

Thu Bạch Bạch lập tức chạy qua, đẩy đám người ra chen đi vào, thậm chí còn đẩy lão sư thể dục qua một bên, cô đi đến gần mới phát hiện mắt cá chân của Mạt Lị sưng đỏ dọa người, ngồi xổm xuống nhìn Mạt Lị hỏi: "Chuyện như thế nào?"

"Vừa mới té ngã, không cẩn thận bị trật chân rồi." Mạt Lị hiện tại rất đau, lại gắng gượng nở nụ cười nói.

Như thế nào đang yên đang lành lại đột nhiên té ngã chứ?

Thu Bạch Bạch nhìn về phía sau lưng cô, nhìn chăm chú Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ, cô còn nhớ rõ hai người bọn họ vừa rồi chạy sau lưng Mạt Lị, cô lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, ngày thường Mạt Lị vốn dĩ chạy rất chậm, nhưng thành tích thể dục của Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ luôn luôn không tồi, hôm nay sao lại chạy phía sau Mạt Lị?

Thu Bạch Bạch đứng lên, nhìn hai nữ sinh kia ánh mắt dần tối lại.

Ngô Phi trong lòng phát lạnh, "Thu Bạch Bạch, cậu làm gì nhìn chúng tôi như thế? Cậu ta té ngã lại không phải chúng tôi sai!"

Trần Tiểu Vũ nhanh chóng nói: "Đúng vậy, thể lực của cậu ta không tốt, ai biết cậu ta chạy như thế nào, chạy vài bước cũng có thể té ngã."

"A." Thu Bạch Bạch cười lạnh một tiếng, duỗi tay nhấc lên ống tay áo mới nhận ra hôm nay cô mặc trên người là đồ vận động ngắn tay, "Muốn đánh nhau, phải không?"

Đại tiểu thư vừa mở miệng chính là mười phần khí thế.

Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ cảnh giác lui về sau một bước, các cô không quên các lời đồn có quan hệ với Thu Bạch Bạch, "Cậu... Cậu có ý gì? Chúng tôi lại không đắc tội cậu?"

"Thu Bạch Bạch tôi đánh nhau còn cần lý do sao?"

Lão sư đen mặt quát to, "Thu Bạch Bạch!"

Thu Bạch Bạch giống như không nghe thấy, vừa muốn tiến lên lại bị một bàn tay kéo lại.

Mạt Lị nhìn lão sư mỉm cười, "Lão sư, hiện tại chân em rất đâu, có thể để bạn học Thu đưa em đến phòng y tế không?"

"Này, Tiêu Mạt Lị, tôi bây giờ muốn giáo huấn... "

Mắt cô rưng rưng nước mắt chực khóc nói: "Chân tôi thật sự rất đau."

"..... "

"Nếu như vậy, Thu Bạch Bạch, em mau đưa bạn học Tiêu đến phòng y tế." Lão sư ước gì Thu Bạch Bạch chạy nhanh rời đi, có học sinh trong giờ của ông đánh nhau, rốt cuộc để lại hậu quả không phải là chuyện tốt.

Một nam sinh đứng ra nói: "Bạn học Thu đợi một chút, không bằng để cho tôi đưa đi."

Ngô Phi kêu to, "Chu Lạc!"

Người lên tiếng này, đúng là Chu Lạc.

Thu Bạch Bạch chắn trước người Chu Lạc, cô lôi kéo tay Mạt Lị đứng lên, quét mắt nhìn các nam sinh nóng lòng muốn thử, bao gồm Chu Lạc, cô nhếch miệng cười, "Loại chuyện này, đương nhiên là tôi đi."

Nghĩ muốn chiếm tiện nghi à, không có cửa đâu!

Mạt Lị phát ra một tiếng cười khẽ, nhìn Thu Bạch Bạch trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.