Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 107: tình thương của cha như núi ~






Chẳng bao lâu sau, nghe được bên kia Phương Dự trầm giọng nói: "Mạng của Trình Nhân tôi còn giữ đây, cậu muốn xử lý thế nào?"

"Tôi sẽ tự mình đi nói chuyện với hắn." Ánh mắt Đường Nhiễm Mặc tối sầm lại, cuối cùng nói ra thêm một câu, "Nhưng không phải hiện tại, Mạt Lị còn cần tôi ở bên cô ấy."

"Cũng đúng... Lúc này Mạt Lị khẳng định đã chịu không ít chấn động, tôi sẽ qua thăm ngay."

"Không cần."

Phương Dự vừa nghe được trở ngốc, "Cái gì kêu không cần?"

"Mạt Lị có tôi là đủ rồi."

Phương Dự vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, "Đường Nhiễm Mặc ý tứ cậu là gì? Tôi chính là cậu của Mạt Lị, tôi đi gặp cháu tôi còn cần cậu đồng ý sao?"

"Tôi là người giám hộ của Mạt Lị, nhớ kỹ giữ lại mạng của Trình Nhân, hắn còn hữu dụng." Nói xong không để ý tới Phương Dự đang tức hộc máu, hắn kết thúc cuộc gọi.

Đường Nhiễm Mặc ở nhà liên tiếp ba ngày, nơi nào cũng không đi, toàn thời gian chính là bồi tiếp Mạt Lị. Công việc gì hắn cũng đều mặc kệ, để cho Thẩm Thiên Thu xử lý, chẳng quan tâm bạn học cũ, là chị của Tống Lan về nước, Minh Lại kêu hắn đi tụ họp ở quán bar hắn cũng không đi, hiện tại mọi tâm tư của hắn đều trên người Mạt Lị.

Mạt Lị rất hưởng thụ hắn dính người như thế, nhưng dì Vương đầu bếp nhìn bọn họ bằng ánh mắt càng ngày càng kỳ quái. Cũng khó trách, trước mắt mọi người quan hệ bọn họ là thúc thúc cùng cháu gái, nhưng hiện tại hai người lại thường xuyên ấp ấp ôm ôm, hành động này có hơi quá mức thân mật một chút. Mạt Lị rốt cuộc không phải là con nít mấy tuổi, cô đã là một thiếu nữ, lại nói tiếp, bọn họ hai người cũng không có quan hệ huyết thống... Dì Vương đột nhiên bị ý tưởng trong lòng mình làm kinh ngạc, nhưng bà cũng không phải thích nghị luận sau lưng chủ nhà, chỉ có thể đè nặng ý tưởng khinh khủng này, không lo chuyện bao đồng, cố gắng làm tốt công việc của mình là được.

Dì Vương rửa chén xong xuôi liền đi rất nhanh. Đường Nhiễm Mặc ngồi trên sô pha, mà Mạt Lị lại làm tổ trong ngực của hắn, hắn nghe được cô thở dài, hôn lên đỉnh đầu, "Xảy ra chuyện gì?"


"Chúng ta trắng trợn táo bạo ân ân ái ái như vậy có phải không tốt lắm, phải không?" Mạt Lị một mặt nhìn chằm chằm TV, một bên buồn buồn nói.

Dường Nhiễm Mặc hỏi tùy ý, "Có cái gì không tốt?"

"Chúng ta hiện tại chính là quan hệ thúc thúc cùng cháu gái, người khác bây giờ nhìn vào còn không phải là loạn luân hay sao?"

"Vậy, cho nên?"

Cô cuối cùng ngẩng đầu, nhìn hắn, nhìn chằm chằm một hồi lâu, tươi sáng cười, "Cho nên cảm thấy thực kích thích, thiếu nữ cùng đại thúc tình yêu cấm kỵ, a ~ đây chính là chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể nhìn thấy cốt truyện này."

Đường Nhiễm Mặc mặt vô biểu tình nhìn cô, trầm mặc không nói.

"Thúc thúc không cần hiểu lầm! Cháu không phải là bởi vì muốn tìm kiếm cảm giác lạ gì mới ở cùng với thúc thúc, cháu là bởi vì thật thích thúc mới quyết định phải làm Đường phu nhân!" Cho dù hắn không nói lời nào, chỉ cần liếc mắt một cái, cô có thể minh bạch hắn suy nghĩ gì.

Khóe môi hắn giương lên một độ cong mê hồn, nhìn thấu tâm tư của cô, "Cái miệng nhỏ lại ngọt, tôi cũng sẽ không cho cháu ăn kem thêm."

"Dạ..." Cô thất vọng rũ vai xuống, nhấp miệng, tầm mắt quay trở lại xem TV.

Hắn không cho cô ăn đồ ngọt sau khi ăn cơm, hơn nữa một ngày cũng chỉ có thể ăn một phần kem mà thôi. Trước kia Mạt Lị có thể thừa dịp hắn ở thư phòng vụng trộm ăn, nhưng hiện tại tay cô bị thương, cái kem duy nhất kia còn phải nhờ hắn đút cô mới ăn được, cho dù muốn ăn vụng cũng không còn cách nào.

Đường Nhiễm Mặc kiềm chế nụ cười trong mắt, nhàn nhạt cười nói: "Nếu hôm nay người nào đó có thể ăn rau xanh thì có thể ăn hai hộp kem, nhưng cũng chỉ có hôm nay mà thôi."

"Cháu ăn!" Người vừa mới còn cảm thấy mất mát trong nháy mắt khôi phục nguyên khí, đôi mắt tinh anh trong veo, giống như đáy nước trượt qua một tia tinh quang, đáng yêu đến cực điểm, bất quá cô nói xong lại phản ứng thật nhanh, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn, "Thúc sẽ không gạt cháu ăn rau xanh xong lại không cho cháu ăn kem nha!"

"Tôi lúc nào đã lừa gạt cháu?"

"Thúc nói yêu sớm không tốt, chính là sau đó lại câu dẫn cháu yêu sớm."

A...... Chuyện này thật là vô pháp phản bác.

Đường Nhiễm Mặc ho nhẹ một tiếng, che dấu xấu hổ, "Cơ hội chỉ có một lần, tin hay không toàn quyền ở cháu."

Mạt Lị vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn vài giây, cuối cùng cũng chấp nhận nói: "Thôi đành vậy đi...... Lúc này cháu tin thúc, nếu thúc gạt cháu vậy thúc phải ăn một chén lớn cà rốt."

"Được." Khóe mắt hắn hơi hơi nhếch lên, ẩn ẩn sủng nịch không nói nên lời.

Mạt Lị dựa vào thân hình hắn, hoàn toàn xụi lơ trong lòng ngực, hơi hơi ngửa đầu nói: "Như thế nào mà cháu cảm thấy thúc nuôi cháu như con nít?"

"Cháu dĩ nhiên vẫn còn là con nít."

Cô híp mắt cười rộ lên, để lộ ra một chút tiểu đáng khinh, "A ~ Thúc thúc muốn chơi trò tình thương của cha như núi sao?"

"Nghĩ bậy bạ cái gì đấy." Đường Nhiễm Mặc nâng cằm cô lên, kéo lại gần uy hiếp, "Lặp lại lần nữa thử xem."


Hắn cảm thấy là Phương Dự dạy cái gì không tốt cho cô, Phương Dự người này vốn dĩ nói chuyện không đúng mực, cho dù ở nơi công cộng, trước mặt thiếu nữ chưa thành niên, hắn cũng không biết thu liễm.

"Cháu không nói, Đường ca ca......" Cô nghịch ngợm chớp mắt, bộ dáng hoạt bát động lòng người, cái miệng nhỏ hồng căng mọng đến dụ người.

Đường Nhiễm Mặc cái gì cũng không nghĩ, hôn lên.

Qua vài ngày, vết thương trên mặt Mạt Lị đã lành, khuôn mặt nhỏ lại khôi phục thành trắng nõn hồng hào, vết thương trên tay cũng gỡ bỏ khá nhiều băng gạt, chỉ còn chừa một lớp băng mỏng bọc mu bàn tay, mỗi lần thay thuốc, Đường Nhiễm Mặc còn muốn khẩn trương hơn so với cô. Lúc xác định Lý Phi nói là sự thật, cô sẽ không bị lưu sẹo, hắn mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm.

Mạt Lị đối với việc này có chút nho nhỏ bất mãn, "Thúc thúc, có phải hay không cháu có sẹo thì thúc sẽ ghét bỏ cháu?"

Đường Nhiễm Mặc ôm cô, "Nói cái gì ngốc nghếch thế?"

"Vậy thúc như thế nào lại còn khẩn trương hơn cháu?"

Hắn mỉm cười, "Tôi sợ tôi sẽ nhịn không được chém chân Trình Nhân."

Hắn nói vân đạm phong khinh, sau lưng Mạt Lị lại run lên, cô không bao giờ muốn nhắc đến đề tài này nữa, quá đáng sợ.

Đường Nhiễm Mặc vốn định tiếp tục bồi Mạt Lị ở nhà, nhưng cô mãnh liệt từ chối, hắn bắt đầu xử lý chính sự. Thế là sau một tuần tổng tài bỏ bê công việc, nhân viên Thịnh Thế cuối cùng cũng nghênh đón được tổng tài trở về, thật đánh mừng, thật đáng mừng.

Thời khắc Thẩm Thiên Thu nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc, thiếu chút nữa anh ta rơi lệ, không làm không biết, làm rồi anh ta mới biết muốn xử lý sự vụ một công ty là vất vả cỡ nào. Anh bất quá chỉ là một thư ký nhỏ nước tương mà thôi, Đường Nhiễm Mặc bỏ bê một hồi, anh ta mỗi ngày phải tăng ca đến rạng sáng hai ba giờ. Cũng không biết Đường Nhiễm Mặc trước đây như thế nào mà vượt qua, anh ta thật muốn đem ra cúng bái.

Trong văn phòng, Thẩm Thiên Thu gỡ mắt kính xuống, xoa xoa hơi nước chợt ướt, giương đôi mắt chứa đầy cảm tình nói: "Tổng tài, hoan nghênh trở về."

"Được, thư ký Thẩm, tôi không ở đây thật vất vả cho cậu."

Thanh âm Đường Nhiễm Mặc lãnh đạm như nước, Thẩm Thiên Thu thiếu chút nữa nâng tay lên xoa xoa lỗ tai, hoài nghi có phải mình ù tai nghe lầm. Anh theo Đường Nhiễm Mặc nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên nghe được hắn đối với cấp dưới nói lời cảm tạ, phải biết rằng trước kia ngay cả khi hắn nói một câu "vất vả", khẳng định một nửa là trào phúng.

"Không, không vất vả......" Thẩm Thiên Thu không xác định ấp úng, đến lúc nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc không tỏ ra vẻ cao cao tại thượng cùng tư thái ngạo mạn, anh mới xác định mình không nghe lầm, tiếp theo không nhịn được lại đem gỡ mắt kính xuống, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt.

Mạt Lị ngồi ở bên người Đường Nhiễm Mặc, ngẩng đầu lên từ quyển tạp chí, nghi hoặc khó hiểu, "Thư ký Thẩm, sao anh lại khóc?"

"Tôi là quá cảm......"

Đường Nhiễm Mặc đen sắc mặt.

Thẩm Thiên Thu vội vàng sửa miệng, "Có hạt cát rơi vào mắt, mang mắt kính cũng không chắn được, tôi đi ra ngoài tĩnh lại một chút."

Anh nói lung tung rối loạn, mở cửa đi ra ngoài, bộ dáng biến mất thoạt nhìn như có một loại... em bé trưởng thành thật vi diệu.

Vi diệu còn có sắc mặt Đường Nhiễm Mặc, hắn nghĩ mình quả nhiên không nên cho Thẩm Thiên Thu một sắc mặt tốt, kết quả thật làm cho hắn nổi lên một trận da gà, trong lòng cảm thấy quái dị cực kỳ.

Mạt Lị xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào người hắn, "Cũng thật kỳ quái, trong văn phòng làm gì có gió, trong mắt thư ký Thẩm làm sao lại có cát?"


"Cậu ta có bệnh, không cần phải quan tâm."

"A..." Mạt Lị ngẩng đầu nhìn thần sắc lãnh ngạnh của hắn, thông minh lựa chọn từ bỏ truy vấn.

Đường Nhiễm Mặc vừa thấy bộ dáng lười biếng này, không nhịn được đem cô ôm vào lòng ngực mình, để cô ngồi trên đùi hắn. Nằm thật thoải mái, Mạt Lị ngẩng đầu lên hôn cằm hắn, thập phần hưởng thụ dựa vào ngực hắn, híp híp mắt, thích ý cực kỳ.

Hoa khai hai đóa, các biểu một chi.

* Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành: Đề cập đến hai sự kiện khác nhau nhưng cùng chung một bản chất.

...

Ở một nơi khác trong thành phố, An Nhiên nhìn con gái mình đem về một người đàn ông, mí mắt nhảy nhảy, không phải với sức lực kỳ quái của cô mà là người cô đem về.

"Tiểu Bạch, con như thế nào đem Phương Dự nhặt về?" Đem Phương Dự dùng từ "nhặt" này, giống như nhặt rác rưởi.

Thu Bạch Bạch đem Phương Dự say đến nửa chết nửa sống quăng lên sô pha, hắn không hề có một tia phản kháng nào, "Con nhìn thấy anh ta nằm trên đường, làm sao có thể mặc kệ anh ta?"

An Nhiên ghét bỏ nói: "Ngửi mùi rượu này, có vẻ uống không ít."

"A, chân tình bị làm nhục, mượn rượu tiêu sầu đây." Thời điểm Thu Bạch Bạch đem hắn về, nghe hắn mơ mơ màng màng lẩm bẩm, hình như hắn nói là lại bị cự tuyệt, không cam lòng. Có người cự tuyệt Phương Dự như thế, cô thật là có chút tò mò người phụ nữ nào quyết đoán như thế.

Thu Bạch Bạch trên đường đi làm ở công ty Phương Dự đã đụng tới hắn, lúc ấy Phương Dự đã say thật nhiều, nói không chừng ngớ ngẩn tới sẽ đi ra tới giữa đường. Lúc Thu Bạch Bạch dọn về ở nhà An Nhiên đã đem chìa khóa chung cư Phương Dự trả cho hắn, bây giờ cô cũng không biết hắn để chìa khóa ở nơi nào, chỉ có thể đem hắn về chỗ mình.

"A, tiểu tử này còn bị thất tình à!" An Nhiên ôm cánh tay, giương môi cười, "Tiểu Bạch, con đừng có thân cận với cậu ta quá."

Thu Bạch Bạch sửng sốt, "Sao mẹ đột nhiên nhắc tới cái này?"

"Mẹ sợ con thích cậu ta, vậy thì không được tốt."

An Nhiên nói chuyện không có đến một chút uyển chuyển, Thu Bạch Bạch giật giật khóe miệng, "Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con sẽ không thích anh ta đâu, nếu không phải xem anh ta là cậu Mạt Lị, con sẽ không dẫn anh ta về, còn nữa, con đã có người con thích."