Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 102






00: 10: 39.

Thời gian màu đỏ cứ nhảy, trong mắt Mạt Lị một giây, một giây rút ngắn lại. Cô vất vả bò đến cái bàn bên cạnh, nhìn trái bom trên bàn, lại nhìn xem chính mình hai tay bị trói sau lưng. Cho dù Trình Nhân không cột tay, cô cũng không có cách nào lấy bom. Cửa sổ kho hàng quá cao, hai tay hai chân cô đều bị cột, không có biện pháp phá cửa sổ mà bò ra ngoài. Mạt Lị cắn răng, gian nan đứng lên, thân mình nghiêng ngả khó giữ được cân bằng, cô nhảy tới cửa, dùng bả vai đụng vào cửa sắt. Quả nhiên cửa bị khóa bên ngoài.

Cô nhụt chí ngồi xuống đất, nhìn quanh một vòng. Trình Nhân làm việc rất cẩn thận, trong kho hàng một vật sắc bén cũng không có, cho dù cắt đứt được dây trói cũng không làm được gì, nhìn thời gian cứ một giây rồi lại một giây ngắn lại, cô thất bại nghĩ, chẳng lẽ mình hôm nay thật sự bỏ mạng tại nơi này?


Đường Nhiễm Mặc hắn...... Hắn khẳng định lo lắng rất nhiều, nếu cô thật sự chết đi, cũng không biết hắn có thể nhớ được mình bao lâu, có thể không quá ba hay bốn năm liền ở bên người phụ nữ khác. Tưởng tượng đến Đường Nhiễm Mặc sẽ ở cùng với người con gái khác, trong lòng cô thập phần không cam lòng, cô kỳ thật không rộng lượng như vậy, tính độc chiếm cũng không nhẹ, trước khi chết còn nói cái gì anh phải sống thật tốt, mau quên em... Loại lời nói này thật sự không giống như cô có thể nói ra, nhưng mà... Nhưng mà nếu cô thật sự chết đi?

Mạt Lị nghĩ nghĩ rồi không nhịn được rớt nước mắt, nếu hắn là vì cô thương tâm khổ sở cả đời, cô cũng không bỏ được a! Tóm lại, tóm lại, người đàn ông này là người cô thích, đương nhiên cô hy vọng hắn có thể sống tốt! Đây không phải là vô nghĩa sao! Nhưng mà nếu hắn sau này muốn ở cùng với người phụ nữ khác thì làm sao bây giờ!

Mạt Lị càng khóc lớn hơn, thời điểm Trình Nhân tra tấn cô cũng không khóc, thời điểm biết chính mình sắp chết cô cũng không khóc nhưng hiện tại tưởng tượng đến Đường Nhiễm Mặc, cô liền mâu thuẫn đến khóc không ngừng!

Bất quá cô chưa khóc không bao lâu, cửa kho hàng liền rung chuyển, ban đầu cô cho rằng mình cảm giác sai, nhưng kế tiếp cửa kho hàng lập tức được mở ra, cô vốn dĩ dựa vào cửa, thân thể bị mất đi chỗ chống đỡ, theo quán tính lập tức ngã xuống mặt đất.

"Mạt Lị!" Đường Nhiễm Mặc thật mau ngồi xổm xuống bế cô lên, trên mặt cô còn lưu lại vết thương bị đánh, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Hai mắt Mạt Lị đẫm lệ mông lung, còn không phản ứng lại được có phải hắn thật sự xuất hiện hay không, cô khóc nức nở, "Thúc thúc..."

"Tôi ở đây, không có việc gì, không có việc gì." Môi hắn hạ trên ấn đường của cô, cởi dây thừng trói buộc chân tay cô, nhìn đến cánh tay đầy vết thương, động tác của hắn càng thêm cẩn thận.


Tay chân Mạt Lị khôi phục tự do, cô cũng không để ý tới trên người bị dây thừng thít chặt đầy vết máu, gục vào trong lòng ngực hắn, hương vị quen thuộc trên người hắn nhắc nhở cô đây không phải là nằm mơ, cô nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ tới đồ vậy trong phòng, cô vội kéo hắn đứng lên đi vài bước, "Chúng ta mau rời khỏi đây, bên trong còn có bom!"

"Yên tâm, bom bên trong là giả." Đường Nhiễm Mặc vuốt đỉnh đầu cô, vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng chạm qua vết thương trên mặt cô, "Đau không?"

Mạt Lị đầu tiên là gật gật đầu, lại thực mau lắc đầu, cô cười nói: "Nhìn thấy thúc thúc thì tốt rồi. Đúng rồi, vì sao nói bom bên trong là giả?"

"Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò." Từ kho hàng bên kia, trong bóng tối đi ra một người, hắn mỉm cười, "Đường tổng tài như thế nào biết được bom là giả?"

Mạt Lị vừa thấy hắn liền kinh hô một tiếng, cô vốn tưởng Trình Nhân đã đi rồi, hiện tại chính là hắn xuất hiện ở nơi này, hơn nữa phong độ khá bất đồng với bộ dáng dối trá lúc ban đầu. Hiện tại trên trán hắn có một miệng vết thương không nhỏ còn chảy máu, trên quần áo tựa hồ cũng dính không ít tro bụi, tóm lại, nhìn chật vật không ít.

Trình Nhân chú ý tới ánh mắt Mạt Lị hắn nghiêng đầu, hướng về phía cô cười cười, "Cảm thấy tò mò với bộ dáng của tôi? Bất quá là bị một phụ nữ điên lái xe đụng phải một chút mà thôi."


Hắn nói vân đạm phong khinh, nhưng một đôi mắt để lộ ra tức giận ngoài ý liệu, khi hắn phát hiện Liễu Li lén mình cung cấp tin tức cho bên Đường Nhiễm Mặc, hắn đang tính toán trong lòng muốn tra tấn người phụ nữ không nghe lời này như thế nào. Nhưng không dự đoán được chính là cô đã sớm phòng bị với mình, đâm Trình Nhân cũng không nhẹ. Liễu Li lái xe đi rồi, hắn cũng không vội mà đuổi theo, dù sao, hắn muốn Đường Nhiễm Mặc đi vào kho hàng, còn việc người phụ nữ kia sau này hắn có thể chậm rãi mà tính.

"Tiểu nha đầu, mị lực của cô cũng thật lớn, có thể làm Đường đại tổng tài máu lạnh quan tâm như thế, còn có thể làm Liễu Li phản bội tôi, tôi dưỡng người phụ nữ này đã mười mấy năm, trong khoảnh khắc liền phản lại. Hay thật, tôi cảm thấy không thể tưởng tượng được."

Liễu Li giao tế không tồi, trong vòng này mọi người đều biết, người đàn ông nào có tiền, người nào có quyền, cô sẽ hướng nơi đó mà dựa, cho dù bị vứt bỏ, cô cũng thật mau có bản lĩnh tìm được người tiếp theo. Nhưng người đàn ông chân chính của Liễu Li lại là Trình Nhân, phụ nữ xinh đẹp luôn dễ dàng tiếp cận đàn ông, đem về biết bao tin tức cho Trình Nhân, hắn dựa vào những tin tức này nắm giữ nhược điểm của không ít người, đáng tiếc vẫn là trong một đêm bại bởi Đường Nhiễm Mặc.