Thông Thiên giáo chủ vẫn ngồi lặng trên pháp đàn hồi lâu, thấy trong kiệu long phụng vẫn không động tĩnh gì đành lên tiếng :
- Bần đạo là Thiên Ất Tử, Thần Thánh từ đâu tới, do vị nào thống lĩnh?
Chỉ thấy nữ quỷ ở chiếc kiệu sau cùng lướt mình lên trước nói :
- Bổn tọa là U Minh điện chủ.
U Minh điện chủ mình bận hắc bào, đầu cài một bông hoa to bằng miệng bát, trước ngực đính một chuỗi giấy vàng óng ánh, sắc mặt thảm đạm, hành động phiêu nhiên, thanh âm vừa lạnh vừa đanh, toàn thân toát ra quỷ khí không giống người sống chút nào.
Thông Thiên giáo chủ nhìn U Minh điện chủ một lúc chợt cười to nói :
- Nguyên là Điện chủ giá lâm. Xin thứ lỗi bần đạo thất nghênh.
- Nào dám.
U Minh điện chủ mi mục thanh tú chỉ chừng hai mươi tuổi nhưng thái độ nghiêm khắc mà lạnh lùng.
Thiên Ất Tử nhìn sang chiếc kiệu thêu long phụng hỏi :
- Chiếu kiệu này thêu long phụng, khí khái bất phàm, tất trong đó cùng là một vị Điện chủ?
- Đó là quan ôn của Giáo chủ chúng ta.
- Không ngờ ngoài Thông Thiên giáo chủ ra còn một vị Giáo chủ khác nữa... nhưng chẳng hay giáo phái các vị là gì, quý Giáo chủ xưng hô thế nào?
- Cái đó không thể phụng cáo.
Thiên Ất Tử nhíu mày, lại hỏi :
- Quý Giáo chủ chưa chịu xuống kiệu, chẳng lẽ muốn bổn Giáo chủ đích thân mời?
- Chính là muốn đích thân ngươi mở rèm kiệu cung thỉnh Giáo chủ ta xuống kiệu.
Thiên Ất Tử giậm tím mặt, quay lại quát :
- Bạch Liên đến mở kiệu!
Một hồng y đạo đồng ứng thanh “dạ” một tiếng rồi bước nhanh đến.
Thanh Liên và Bạch Liên là hai tên đệ tử đắc ý nhất của Thiên Ất Tử, võ công đều hơn hẳn huynh đệ sư môn, cơ mưu đa trí đều trên mọi người một bậc.
Bạch Liên chú mục vào kiệu bước đến gần thái độ đĩnh đạc không tỏ ra sợ hãi chút nào, kỳ thực đã ngầm giới bị không hề khinh suất.
Thiên Ất Tử cũng đề phòng đối phương ám toán, ngưng thần chú mục vào mỗi cử động của Bạch Liên.
Bạch Liên dừng nửa bước trước kiệu rồi nhanh như chớp đưa tay vén rèm lên.
Trong kiệu trống không, chẳng thấy bóng người nào, cũng không có ma quỷ gì.
Bạch Liên còn đang ngơ ngác thì đột nhiên một tên nam quỷ đầu đội mũ ô sa, thân bận nhất phẩm quan phục, dưới cằm có năm chòm râu xanh phùng má phun một luồng ám khí thẳng vào cổ hắn.
Luồng ám khí toản xuống khắp người khiến Bạch Liên thấy lạnh toát đến nỗi run lên cầm cập.
Thiên Ất Tử thấy vậy vừa kinh vừa giận quát lên, nhưng chợt nghĩ lại đối phương còn chưa động thủ mà chỉ thổi một luồng khẩu khí cũng không thể đả thương đệ tự mình, nếu làm náo động lên thì bất tiện nên nhịn lại không phát tác nữa.
Bạch Liên giương mắt nhìn tên quỷ mặc quan phục vừa thổi khẩu khí rồi chợt công tới.
Chẳng ngờ chỉ mới bước được một bước đã thấy ớn lạnh cả sống lưng, răng đánh lập cập, cương cột lạnh như băng.
Hắn biết không ổn vội vận khí Đan Điền đề mục khí nhưng đã quá muộn, chưa kịp đề chút khí thực nào đã ngã nhào xuống.
Thiên Ất Tử kinh hoảng gọi to :
- Thiên Thìn...
Thiên Thìn Tử không chờ Giáo chủ sai bảo đã phi thân đến ôm lấy Bạch Liên, cảm thấy một luồng hàn khí như băng truyền sang cơ thể mình, vội vàng chạy đến bên Thiên Ất Tử.
Thiên Ất Tử cúi nhìn thấy Bạch Liên mắt nhắm nghiền, răng nghiến chặn, đôi môi thâm tín giống như một người đã chết.
Lão lập tức đưa tay sờ mạch thì phát hiện mạch tượng không còn, tim đã ngừng đập, không thể nào còn cứu được nữa.
Chuyện xảy ra thật kinh tâm, nếu không tận mắt trông thấy thì không thể tin nổi.
Thiên Ất Tử giận xanh mặt, cung tay quát :
- Hãy mang đến cho ba vị sư thúc kiểm tra xem có vết thương không?
Thiên Thìn Tử vội mang thi thể Bạch Liên vào lều.
Thiên Ất Tử đánh mắt nhìn khắp lượt quần hào và các bang các hội nghĩ thầm: “Thật là nhân hữu thượng nhân, thiên hữu ngoại thiên, xem ra bọn giả thần tác quỷ này có danh đầu không nhỏ”.
Nghĩ thế, cố ghìm cơn tức, nhìn tên quỷ mặc quan phục hỏi :
- Nhà ngươi cũng là một tên Điện chủ?
- Bổn tọa là Hình Danh điện chủ.
- Sao Giáo chủ ngươi còn chưa đến?
U Minh điện chủ đáp :
- Giáo chủ ta giá lâm từ trước rồi. Người trần mắt thịt các ngươi không thấy đó thôi.
Thiên Ất Tử thất kinh, bất giác lướt mắt nhìn quanh, ánh mắt bất giác ngưng tại hồi lâu ở quần hiệp, bắt gặp Hướng Đông Lai bình thản ngồi trên kiệu, nghĩ thầm: “Chính là hắn rồi”.
Liền cười to một tràng dài nói :
- Hướng Đông Lai. Thì ra ngươi làm trò hư ảo này. Hô hô hô... Lẽ ra bần đạo nên nghĩ ta từ trước, thân ngươi đã tàn phế, đâu dám chỉ mang theo bốn tên đệ tử đến Trung Nguyên mà khoác lác báo cừu rửa hận.
Hướng Đông Lai lắc lắc đầu đáp ngay :
- Giáo chủ đoán sai rồi. Lão hủ đâu có bao nhiêu bản lình mà thống lĩnh được đàm thần nhân đó?
Hoa phu nhân trong lòng nghi hoặc, dùng truyền âm nhập mật hỏi :
- Hướng huynh, những nhân vật đó lai lịch thế nào?
- Lão hủ cũng không được rõ.
- Không chừng lệnh ái biết cũng nên....
Hướng Đông Lai ngạc nhiên thoát khẩu hỏi :
- Cái gì?
Lúc đó chợt nghe Thiên Ất Tử cao giọng hỏi :
- Bần đạo bất chấp các ngươi là người hay là quỷ, cũng không quản ai là Giáo chủ các ngươi, chỉ hỏi các ngươi ý muốn thế nào, mục đích gì đến đây?
U Minh điện chợt lạnh giọng trả lời :
- Ta phụng mệnh đến đây, mục đích thế nào ngươi cứ chờ Giáo chủ là biết.
Thiên Ất Tử vô cùng căm hận chỉ muốn bổ kiếm chết tươi nữ quỷ hỗn hào kia, nhưng thấy trên trăm quỷ quái thanh thế kinh nhân nên không thể khinh thị đành nén giận chỉ tay sang dãy lều bên tả nói :
- Các ngươi đã phụng mệnh đến thì hãy sang dãy lều kia đợi một lúc. Khi nào quý Giáo chủ đến thì báo cho bần đạo một tiếng.
U Minh điện chủ khoát tay rồi đi trước vào lều, chúng quỷ theo sau, chốc lát cả nhân mã lẫn kiệu đã vào trong lều ở giữa quần hiệp chính phái và Phong Vân hội. Hướng Đông Lai không chờ đoàn quỷ yên vị, dùng truyền âm nhập mật hỏi :
- Phu nhân vừa mới nói “lệnh ái” chẳng lẽ lão hủ có một nữ nhi hay sao.
Hoa phu nhân ngạc nhiên hỏi lại :
- Chẳng lẽ vị Ngọc Đỉnh phu nhân ngồi bên phía đối diện không phải là ái nữ của Hướng huynh?
Hướng Đông Lai thần sắc kinh dị hỏi lại :
- Người nào?
Hoa phu nhân chỉ tay vào Ngọc Đỉnh phu nhân ngồi giữa đám người Thông Thiên giáo trả lời :
- Vị cô nương đó tự xưng họ Hướng tên Hoa, nhận rằng mình là ái nữ của Hướng huynh.
Hướng Đông Lai lắc đầu kêu lên :
- Lạ thật... quả là quái sự. Lão hủ chưa từng lấy vợ, cũng chưa từng gần nữ nhân, làm sao lại nảy ra một nữ nhi được chứ?
Lão nói câu đó khiến quần hiệp thất kinh. Chúng nhân vốn cho rằng có nữ nhi của Hướng Đông Lai phục tại Thông Thiên giáo sẽ trợ lực thêm cho mình, hóa ra không phải thế.
Ngọc Đỉnh phu nhân đã lừa dối Hoa Thiên Hồng.
Hoa phu nhân đành đem hết chuyện được Tinh nhi kể lại cho cả Hướng Đông Lai nghe.
Hướng Đông Lai nghe xong bảo :
- Thì ra là vậy. Lão hủ không những không có nữ nhi mà Kim kiếm cũng chỉ có một chiếc chứ chẳng phải đôi “Thư Hùng” gì đâu. Chắc rằng nữ tử kia bịa đặt ra làm lệnh lang chú ý đấy thôi.
Hoa phu nhân gật đầu :
- Có thể. Tuy nhiên chuyện đó không quan trọng, chỉ là Kim kiếm hiện còn thất lạc ở đâu thì khó mà xác định.
Chợt thấy Cù Thiên Hạo đưa tay chỉ nói :
- Chư vị xem, ba tên đầu đảng đã bắt đầu thương lượng rồi.
Chúng nhân nhìn sang, thấy từ lều Thông Thiên giáo một tên đạo sĩ chạy sang phía Thần Kỳ bang, lát sau lại có tên đệ tử Thần Kỳ bang chạy sang phái Thông Thiên giáo.
Chỗ tiếp giáp Thần Kỳ bang và Phong Vân hội cũng có sự trao đổi như vậy.
Hoa phu nhân nói :
- Chúng đã chuẩn bị rồi, chúng ta cũng nên sẵn sàng.
Hướng Đông Lai gật nhẹ đầu, sai bốn tên đệ tử khiêng kiệu ra khỏi lều đến dưới pháp đàn ngồi hướng mặt ra phía cốc khẩu.
Hướng Đông Lai hắng giọng nói to :
- Kim kiếm của lão phu hiện trong tay vị nào? Xin đứng lên nhận cho.
Chỉ nghe Nhậm Huyền giọng hậm hực đáp :
- Hướng lão nhi thật là si nhân nằm mộng.
Thông Thiên giáo chủ bấy giờ đã ngồi trong lều của mình, cười nói :
- Ai chẳng biết, Tàng Kiếp huyệt của Kiếm Thanh Ngự Cao ở ngay Tiếp Vân phong này? Bảo kiếm chắc đã bị người lấy đi mấy trăm năm trước, trong huyệt trống không, còn có di ngôn gì nữa?
Hướng Đông Lai bỗng nhiên nói tiếp :
- Nếu (...)
Đột nhiên từ phía cốc khẩu có người quát lên :
- Ai dám bàn đến di ngôn của Kiếm Thánh? Hãy nộp mạng đây.
Mọi ánh mắt dồn ra cửa cốc.
Chỉ thấy một thiếu niên tay cầm Thiết kiếm chân bước chệnh choạng đi vào cốc.
Một tiếng kêu đồng thanh vang lên :
- Hoa Thiên Hồng.
Tường Vi Tiên Tử mừng đến phát cuồng, reo lên :
- Bạch Tiêu Thiên đáng chết. Tiểu Hoa vẫn còn sống mà.
Rồi kéo tay Tần Uyển Phụng chạy gấp ra đón.
Hoa Thiên Hồng quát :
- Cường như kiều.
Huyền Thiết kiếm vung lên nhằm đầu Tường Vi Tiên Tử mà bổ xuống.
Kiếm phát nhanh như chớp, không kèm theo chút kiếm khí nào, chỉ thấy một ánh chớp đen lóe lên ngay trên đầu Tường Vi Tiên Tử.
Vị tiên tử thất kinh kêu lên một tiếng, trong lúc hốt hoảng chỉ còn biết giơ tay che lấy đầu, đâu ngờ rằng Hoa Thiên Hồng có thể lấy tính mạng mình? Huống hồ thế kiếm như lôi đình, dù muốn tránh cũng không kịp nữa.
Còn may Hoa phu nhân đã sớm quan sát nhi tử, thấy chàng cử chỉ khác thường nên cũng theo hai thiếu nữ bước ra. Trong phút nghìn cân treo sợi tóc, bà đã kịp kéo Tường Vi Tiên Tử thoát khỏi lưỡi kiếm.
Tường Vi Tiên Tử vừa giận vừa hổ thẹn quát lên :
- Tiểu Hoa, ngươi muốn chết à?
Nhưng thấy Hoa Thiên Hồng y bào xác xơ, tóc tai rối bời, mình đầy vết máu, thân thể thì tàn tạ thì thương cảm vô cùng không nói nữa.
Hoa Thiên Hồng đưa đôi mắt thất thần nhìn Hoa phu nhân không biểu lộ gì rồi lại quay sang Hướng Đông Lai đi tới.
Tường Vi Tiên Tử kinh hãi nói :
- Phu nhân, ngay cả phu nhân mà tiểu Hoa cũng không nhận ra sao?
Hoa phu nhân nhẹ giọng :
- Các ngươi về chỗ đi, để ta xem thế nào...
Dứt lời bước theo Hoa Thiên Hồng sợ chàng gây sự với Hướng Đông Lai.
Hoa Thiên Hồng lảo đảo như người say rượu đến trước mặt Hướng Đông Lai chỉ kiếm quát :
- Có phải ngươi nói đến di ngôn của Kiếm Thánh?
Hướng Đông Lai quan sát Hoa Thiên Hồng một lúc rồi cười đáp :
- Lão hủ đâu dám, chẳng qua Thông Thiên giáo chủ nêu lên.
Hoa Thiên Hồng quay nhìn xung quanh quát hỏi :
- Thông Thiên giáo chủ, ngươi mau dẫn xác ra đây.
Thiên Ất Tử thầm nhủ: “Hôm nay thật lắm quái sự”.
Rồi chậm rãi bước ra hỏi :
- Bổn Giáo chủ đây, ngươi muốn gì?
Hoa Thiên Hồng trợn mắt hỏi :
- Ngươi là Thông Thiên giáo chủ? Di ngôn thế nào? Kiếm Thánh Ngu Cao nói gì?
- Bổn Giáo chủ chưa từng nhìn thấy di ngôn...
Hoa Thiên Hồng tức giận thét :
- Cẩu tặc...
Rồi chém sang một kiếm. Thiên Ất Tử kinh hoàng nhảy lùi gần một trượng.
Chợt từ nóc lều Chu Nhất Cuồng cười hô hô nói :
- Hoa Thiên Hồng... Kiếm thế uy phong lắm.
Hoa Thiên Hồng ngửa mặt lên nhìn hỏi :
- Ngươi là ai?
- Lão phu là Chu Nhất Cuồng, cùng ngươi từng có giao kết vong niên. Bạch Tiêu Thiên nói phét không biết thẹn, bảo rằng đã giết ngươi rồi khiến lão phu buồn quá. Suýt nữa thì đâm cổ tự tần rồi.
Hoa Thiên Hồng gật đầu ra vẻ cảm động rồi quay lại quát hỏi :
- Bạch Tiêu Thiên hãy mau dẫn xác ra đây cho thiếu gia.
Mắt chàng lướt khắp quần hùng chỉ vì linh trí đã mất nên không nhận ra Bạch Tiêu Thiên là ai.
Cốc Thế Biểu nhíu mày nói :
- Bạch thúc phụ, vãn bối muốn ra đánh nhau với hắn vì Quân Nghi muội mà rửa hận.
Vô Lượng Thần Quân “hừ” một tiếng vẻ đe dọa.
Bạch Tiêu Thiên cười đáp :
- Tiểu tử này gặp nhiều kỳ duyên, võ công phi phàm, lão phu còn khó thắng hắn. Hiền điệt không phải là đối thủ của hắn đâu.
Vô Lượng Thần Quân góp lời :
- Văn Chiêu Ý tâm tính khó lường, để ta thay lão nhi ngươi cảnh giới đề phòng thị ám toán.
Bạch Tiêu Thiên gật đầu chắp tay tạ rồi nhảy ra khỏi lều.
Hoa Thiên Hồng mở to mắt phượng nhìn quanh, gọi :
- Bạch Tiêu Thiên.
Bạch Tiêu Thiên lạnh giọng :
- Tiểu nhi ngươi điên thật hay giả đó?
Chu Nhất Cuồng trên nóc lều nói to :
- Hoa Thiên Hồng, Bạch lão nhi nhục mạ ngươi đó.
Hoa Thiên Hồng ngước mặt lên hỏi :
- Ai là Bạch lão nhi?
- Là Bạch Tiêu Thiên đó mà.
Hoa Thiên Hồng lập tức vung kiếm chém liền.
Kiếm kình thật kinh nhân khiến Bạch Tiêu Thiên sợ hãi nhảy lùi năm sáu thước.
Hoa Thiên Hồng gào lên :
- Được lắm. Cường nhi kiều.
Lại một kiếm nữa bổ sang.
Bạch Tiêu Thiên kinh hãi lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử này quả thật lợi hại, luyện được xuất kiếm vô thanh, nhanh vô tỉ. Còn may hắn đang điên loạn, nếu tỉnh trí lại thì có ai địch nổi với hắn?”
Liền đem hết sở học bình sinh ra đối địch.
Vừa xuất kiếm, Hoa Thiên Hồng vừa thét :
- Thiên chi đao, tồn hữu dư. Bố bất túc, cương phi bạo lê. Cương nhi kiều, nhu phi tỳ nhược.
Cứ mỗi câu chàng quét ra một kiếm.
Bạch Tiêu Thiên dùng tuyệt học Chính Phản Phi Phong Đoạn Hồn chưởng dốc toàn lực đối phó.
Hai người võ công cao cường tạo nên trường ác đấu kịch liệt chưa từng thấy, chưởng phát ra tuy không chạm được trường kiếm nhưng nghe chưởng phong ràn rạt như sóng triều gió lốc, cát bay đá chạy rào rào, những mái lều rung lên nghiêng ngả cũng khiến toàn trường kinh hồn bạt vía.
Ngay cả Vô Lượng Thần Quân, kẻ tự nhận mình là đương thế đệ nhất nhân cũng nhíu mày lè lưỡi, hào khí mất đi không ít.
Sau một hồi, Bạch Tiêu Thiên cứ từng bước thoát lui đến kiếm thứ sáu thì lão hốt hoảng nhảy lùi đến hơn hai trượng.
Chuyện ấy thật khó tin.
Đường đường chính chính là một vị Bang chủ Thần Kỳ bang mà bị hãm mãi vào thế hạ phong, thảm hại đến thế thì còn đâu là thể diện?
Hoa phu nhân, Vô Lượng Thần Quân và Thiên Ất Tử cứ di động theo hai đối thủ.
Cả Hướng Đông Lai cũng bảo bốn tên đệ tử đẩy ghế bám sát trường đấu.
Trong các gian lều mọi người đều đứng lên hết sức chăm chú theo dõi cuộc ác đấu.
Độc Gia Cát Diêu Sách xuất lãnh Tâm đường Đường chủ và toàn bộ Hoàng Kỳ hộ pháp của Thần Kỳ bang xông vào đấu trường vây thành nửa vòng tròn, còn phía quần hiệp cũng bị hút tới đấu trường vây nửa vòng còn lại.
Vô Lượng Thần Quân mấy lần định xuất thủ tương trợ nhưng thấy Hoa phu nhân mắt hổ đăm đăm nhìn tới, luôn luôn giám sát bên cạnh nên không dám vọng động.
Cả Độc Gia Cát Diêu Sách mấy lần định cho thủ hạ động thủ nhưng thấy Nhất giáo, Nhất hội vẫn án nghi bất động, quần hiệp lại sẵn sàng ứng chiến nên không muốn thiệt thòi vẫn kiên nhẫn đợi thời cơ.
Trong trường đấu chợt nghe Hoa Thiên Hồng thét to :
- Khiêm nhi thoái, khiêm nhi thoái kỷ.
Lại liên tiếp hai kiếm công sang.
Bạch Tiêu Thiên đã dùng hết sở học bình sinh đến hai kiếm cuối cùng này thì biết không thể đương cự nổi, không còn cách nào hơn đành ép thân sát đất lăn đi mấy vòng.
Thuộc hạ Thần Kỳ bang thất kinh, sợ Hoa Thiên Hồng truy kích nên đồng thanh hét lên một tiếng vang rền như sấm.
Hơn trăm người võ công thâm hậu cũng thét lên có uy lực bạt sơn phá thạch.
Tiếng thét làm Hoa Thiên Hồng đứng lại ngơ ngác nhìn quanh.
Bạch Tiêu Thiên đứng lên, thờ phào một cái rồi đột nhiên mắt lóe tinh quang chiếu thẳng vào hai mắt Hoa Thiên Hồng, miệng lẩm bẩm đọc :
- Thẩm ẩn mật, tu hộ trì, Huyền Thiết kiếm, tiết thiên cơ.
Hoa Thiên Hồng giật mình lùi một bước, quát hỏi :
- Cái gì?
Bạch Tiêu Thiên lạnh giọng đáp :
- Không nhắc lại hai lần. Ngươi tự mình nghĩ đi.
Dứt lời vung chưởng đánh sang.
Hoa Thiên Hồng hét lên :
- Ngươi đọc lại lần nữa.
Chàng giận cực độ, vung Huyền Thiết kiếm xuất một chiêu Thiên Hà Tinh Tán hóa thành ngàn ánh chớp đen đâm tới.
Bạch Tiêu Thiên nghiến răng nói :
- Hôm nay không giết được ngươi, lão phu thề không làm người.
Song chưởng cùng xuất liên hoàn mười mấy chưởng bức được Hoa Thiên Hồng xoay quanh vòng vây người phái sau lưng.
Hoa phu nhân và Vô Lượng Thần Quân cũng xoay theo hai đối thủ.
Trong cuộc chiến hôm nay song phương đều rắp tâm tàn sát đối phương nên chẳng cần nói gì đến quy củ. Dù có đồng loạt xông lên mười người đấu một cũng không sao, miễn là hạ sát được địch nhân là được.
Tuy vậy chưa bên nào dám cầm chắc phần thắng về mình, chỉ sợ bên nào liều mạng xông lên trước tất sẽ chịu thiệt thòi, vì thế còn chờ thời cơ, cũng không ai dám khinh suất.
Hoa Thiên Hồng rối trí lạc xuống hạ phong, mới một lúc đã lâm vào hiểm cảnh.
Quần hiệp thấy vậy đều khẩn trương lên chuẩn bị xông vào ứng chiến.
Bọn thuộc hạ Thần Kỳ bang cũng mỗi lúc mỗi áp sát vào chuẩn bị công kích.
Trong lúc đó Thông Thiên giáo và Phong Vân hội vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ bầy quỷ không rõ lai lịch chưa hề tỏ thái độ.
Hoa Thiên Hồng lại hét lên :
- Ngươi hãy đọc lại lần nữa!
Bạch Tiêu Thiên “hừ” một tiếng lánh mình sang nhanh như ánh chớp bức Hoa Thiên Hồng rơi vào mục tiêu của Chính Phản Thi Phong Đoạn Hồn chưởng.
Lê Hoa Tiên Tử thấy Hoa Thiên Hồng gặp hiểm, nghĩ rằng khẩu quyết của Bạch Tiêu Thiên có sự huyền bí nào đó liền đọc :
- Thẩm ẩn mật, tu hộ trì, Huyền Thiết kiếm, tiết thiên cơ.
- Không đúng. Ngươi đọc lại.
Hoa phu nhân lo lắng nghĩ thầm: “Hoa nhi điên dại như thế, chẳng biết đó là phúc hay là họa nữa...”
Lúc đó Bạch Tiêu Thiên xuất liền mấy chưởng, khiến kiếm chiêu của Hoa Thiên Hồng bấn loạn.