Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 192: Hoa hồng màu tang (8)




Mới vừa sáng sớm, ở phía bên này vườn Đinh Hương, tam phu nhân và Úy Thư Họa cũng mới vừa thức dậy.

Úy Thư Họa được nghỉ đông nên dọn về Cẩn Viên.

Hai mẹ con ngồi đối mặt trong phòng ăn cơm.

Một buổi sáng sớm rất thanh nhàn, cũng bình an như thường ngày.

Nhưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dần dần tiến tới gần, mấy bóng người thoáng hiện bên ngoài vườn, một hồi mưa gió lại vây tới hai người. 

Tam phu nhân còn cầm bát đũa, lại quá đỗi kinh sợ.

      Còn Úy Thư Họa, đôi mày thanh tú nhăn lại, nghiêng đầu nhìn về hướng mấy người đang chạy tới bên mình.

Mấy người đàn ông kia cực kỳ giống mấy năm trước. Một ngày kia, tất cả người làm của Cẩn viên đều bị đưa đi, thiếu chút nữa họ phải lưu lạc nơi đầu đường, không có chỗ nào để đi. Tình hình cũng tương tự như vậy, cho dù Úy Thư Họa đơn thuần nhưng cũng cảm giác một bầu không khí lạ lùng, cô chợt chén xuống, ý thức được chuyện không ổn.

Mấy người đàn ông bao quanh cả căn phòng, ngay cả nước chảy cũng không lọt.

Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía họ, cứng nhắc nói, "Hai vị, xin mời lập tức rời khỏi đây."

"Ai đã phái các người tới?" Úy Thư Họa không vui chất vấn.

Người đàn ông kia nói: "Chúng tôi nghe theo lệnh của phu nhân."

Úy Thư Họa không dám tin, trong lòng càng thêm hồ nghi, "Tốt! Các người đã nói là mệnh lệnh của chị ấy, vậy bây giờ tôi sẽ đi gặp chị ấy."

"Phu nhân nói rồi, cô ấy không muốn gặp bất cứ người nào." Người đàn ông lạnh giọng quát lên.

"Tam tiểu thư Úy, các người chỉ có nửa giờ thu dọn đồ đạc. Bây giờ bắt đầu tính giờ, thời gian vừa đến, chớ trách chúng tôi xuống tay không nể tình!" Người đàn ông ra tối hậu thư (lời phán xét sau cùng).

Úy Thư Họa bỗng cảm thấy mờ mịt khổ sở, cô nhìn ra bên ngoài nhưng bị bóng dáng của bọn họ chặn lại phía trước, khiến cô còn không die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. nhìn thấy mảnh trời màu lam nữa.

Tam phu nhân nhất thời không biết nên nói gì, trời sinh tính hèn nhát, bà đi tới bên cạnh Úy Thư Họa kéo cô qua bên cạnh, nhẹ giọng nói, "Thư Họa, chúng ta thu dọn đồ đạc thôi."

Úy Thư Họa lập tức phục hồi tinh thần lại, lại tức giận không muốn rời đi, nhưng giờ phút này đối mặt với tình thế như vậy cũng đành phải nghe theo lời mẹ mình. Lần này cơm cũng không ăn, hai người vội vã dọn dẹp hành lý. Chỉ là so với mấy năm trước, hình như họ cũng thản nhiên rất nhiều, không còn hoảng loạn, lo âu như vậy nhưng vẫn sẽ cảm thấy chua xót.

Tam phu nhân vừa thu dọn đồ đạc, vừa lặng lẽ lau nước mắt.

Úy Thư Họa nhìn thấy bộ dáng này của mẹ mình, cắn răng vội vàng gấp quần áo.

Đồ vật lớn thì không thể mang theo rồi, chỉ thu dọn một vài thứ, hai mẹ con xách túi lên, đi xuống lầu .

Từ vườn Đinh Hương bước ra, tại đây họ lại bị đám người cấp dưới áp tải xuống lầu. 

Mà con đường này phải đi qua Sắc Vi uyển.

Vào thời điểm đi qua này tòa nhà này, Úy Thư Họa cố ý nhìn về ban công lầu bốn, muốn xuyên thấu qua cửa sổ tìm được bóng dáng kia.

Rèm cửa sổ kéo kín không lộ nửa điểm khe hở, như muốn cản trở tầm nhìn của thế giới bên ngoài, cũng muốn cản trở cô. 

Úy Thư Họa vẫn nhìn chằm chằm cho đến khi cô theo mẫu thân đi qua Sắc Vi uyển, lại thấy có hai người người bưng điểm tâm đi ngang qua bên người cô. Cô lập tức dừng bước chân, quay đầu nhìn lại. Hai người này chính là đang đi về hướng Sắc Vi uyển, bóng dáng bao phủ cửa chính vào phòng.

Bữa ăn sáng này là làm cho ai đây? Úy Thư Họa dĩ nhiên biết rõ.

Nếu chị hai đang ở bên trong vườn thì tại sao không muốn gặp họ?

Tam phu nhân thấy cô chần chờ dừng bước, nhẹ nhàng kéo cổ tay của cô, bà không nhịn được ho khan vài tiếng.

Úy Thư Họa xách theo hành lý, dắt mẹ mình đi về phía trước.

Đi ra khỏi Cẩn viên, cửa chính ở phía sau đóng chặt lại, phát ra tiếng vang nặng nề buồn bực.

Phía trước là đoạn đường dài, hai bên đều là dãy hàng cây.

Hai người từ từ đi về phía trước.

Úy Thư Họa chợt quay đầu lại nhìn một lần nữa, cẩn thận và nặng nề khắc sâu Cẩn Viên trong đầu mình. Từ nhỏ, cô đã sinh trưởng ở nơi này, trừ khoảng thời gian ở trường học đọc sách thì cô chưa bao giờ rời đi. Hôm nay,  đi lần này cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Có lẽ, cả đời này cô cũng sẽ không thể trở về nữa rồi.

Úy Thư Họa thở thật sâu, đè xuống phần chua xót, lên tiếng nói, "Mẹ, chúng ta đi thôi."

"Nhưng nên đi nơi nào đây?" Tam phu nhân đối với tương lai cảm thấy mờ mịt, họ không có tiền cũng không có chỗ đi.

Úy Thư Họa suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi đến chỗ của chị cả."

Tám giờ rưỡi, ở công ty nhà họ Úy, các nhân viên bắt đầu ra vào.

Từ nhỏ Úy Thư Họa không có hứng thú về công ty, thời điểm ông nội và cha vẫn còn, cô cũng không quan tâm những thứ này. Kể từ ngày nhà họ Úy sụp đổ, cô cũng chưa lần nào đến công ty. Thứ nhất là không thể ra sức giúp gì được, thứ hai sợ là mình tới cũng chỉ có thể gây thêm phiền. Hai người cũng không được phép ở trong công ty, nhân viên bảo vệ cũng không biết họ ngay cả khi Úy Thư Họa nói rõ thân phận thì họ cũng cho rằng cô lường gạt, họ không thể làm gì khác hơn là đứng bên ngoài.

Buổi sáng mùa đông, thời tiết rất lạnh.

Tam phu nhân ho khụ khụ, Úy Thư Họa ân cần hỏi thăm, cũng đỏ hồng vành mắt.

Qua chín giờ qua, nhân viên cũng bớt ra vào.

Lại qua một hồi, một chiếc xe dừng ở cửa công ty, tác phong ăn mặc nghiêm chỉnh, cả người xinh đẹp gọn gàng, rốt cuộc Úy Mặc Doanh cũng đến.

Phía sau cô chính là trợ lý Trần Thịnh.

Úy Mặc Doanh ngước đầu đi về phía lầu, chạm mặt lại thấy hai người đứng lặng trong gió rét.

Mà hai người kia, đúng là tam phu nhân và Úy Thư Họa. 

Úy Mặc Doanh gia tăng bước chân, chạy nhanh tới trước mặt họ, ngạc nhiên hỏi, "Tại sao hai người lại ở chỗ này?"

Úy Thư Họa đỡ mẹ mình, nhỏ giọng nói, "Chị cả, mẹ con em. . . . . ." Bị đuổi ra ngoài, mấy chữ này, Úy Thư Họa làm cách nào cũng không thể nói ra, ấp a ấp úng  một hồi lâu, giọng nói cũng càng thêm nhẹ, bất lực cầu khẩn nói, "Mẹ con em không còn nơi nào để đi."

Vừa nghe nói thế, lúc này Úy Mặc Doanh mới chú ý hành lý ở phía sau, cô lại thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn thẳng trên mặt của hai người. Bị thấm lạnh hồi lâu, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, đôi môi cũng cóng đến nỗi che phủ một tầng sương lạnh. Thân thể họ run rẩy đơn bạc, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Úy Mặc Doanh chỉ cảm thấy một cơn giận dữ dâng trào, làm như hiểu đầu đuôi câu chuyện, cô cũng không chất vấn họ, cũng không nói thêm gì, chỉ cắn răng nghiến lợi hỏi, "Sao không điện thoại cho chị?"

"Điện thoại di động của chị khóa máy." Úy Thư Họa buồn buồn nói.

"Không phải em cũng biết chỗ chị ở ư? Không tự mình đến được sao?"

"Em sợ chị còn đang ngủ."

Úy Mặc Doanh có tình tình khó chịu khi rời giường, đó cũng thòi quen từ nhỏ đã có, hơn nữa đến bây giờ thói quen cũng vẫn còn. Còn nhớ rõ khi còn nhỏ, Úy Thư Họa nghịch ngợm rất thích tìm các cô chơi đùa, vì vậy liền lặng lẽ chạy vào gian phòng của cô gọi cô rời giường. Mỗi lần như vậy luôn bị Úy Mặc Doanh  trách cứ chửi rủa, cô bé lại khóc. Mấy lần đi qua, Úy Thư Họa cũng không dám quấy rầy cô nữa, chỉ sợ bị mắng.

Hơn nữa, Úy Thư Họa cũng không biết cô có đồng ý hay không.

Úy Mặc Doanh nhất thời cứng họng, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi hàm răng đều đau, vừa mở miệng giọng nói cũng không bình thường, hầm hầm nói, "Vậy sao em không dẫn dì ba vào trong ngồi chờ? Em không biết thân thể dì ba không tốt sao? Trời lạnh như thế này, không sợ bệnh à?"

Giọng Úy Thư Họa càng thêm nhẹ, cũng thấp đến nỗi gần đến bụi cỏ, "Nhân viên bảo vệ không cho chúng em chở bên trong."

Lửa giận được áp chế trong lòng Úy Mặc Doanh trong nháy mắt bùng phát, kéo hai người bọn họ vào trong. Không nói lời gì, gọi hai người bảo vệ đến, rồi sau đó vừa chỉ về phía cửa nói: "Nhìn rõ cho tôi, họ là phu nhân và tiểu thư nhà họ Úy, các cậu có mắt hay không? Có phải không muốn làm việc?"

Hai bảo vệ lập tức cúi người chào, khom người nói xin lỗi.

"Đại tiểu thư, thôi, bọn họ cũng không biết." Trần Thịnh ở bên cạnh dặn dò.

Úy Mặc Doanh tàn nhẫn phê phán bọn họ một trận, lúc nàydie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..  mới thôi, "Trần Thịnh, anh đưa họ đi đến chỗ ở."

Trần Thịnh gật đầu, xách hành lý của hai người lên, lại hướng về phía mẹ con Tam phu nhân nói: "Phu nhân, tiểu thư, để tôi dẫn đường.”

Úy Thư Họa đáp một tiếng, lúc này ba người mới rời đi.

Úy Mặc Doanh nhìn họ ra khỏi cao ốc, mới đi vào thang máy đi tới phòng làm việc của mình.

Lúc này vừa ngồi xuống, đã có người chạy vội vào.

Úy Mặc Doanh vốn bị chuyện vừa rồi khiến tâm tình không tốt, mà hô hấp cũng chưa bình thường, định không vui chất vấn, đối phương lại gấp rút lập tức nói, "Giám đốc Úy! Việc lớn không tốt! Cổ phiếu công ty từ lúc bắt đầu lại bị rớt xuống, sau đó nhanh chóng bị công ty khác thu mua! Xin giám đốc ra chỉ thị!"

"Công ty nào?" Úy Mặc Doanh ngồi trên ghế, cả người lo lắng không dứt.

Cấp dưới nói: "Là tập đoàn Thịnh Thế!"

"Tập đoàn Thịnh Thế?" Úy Mặc Doanh lập tức như gặp kẻ địch, mơ hồ nhận thấy được tình thế không ổn, cô cau mày quát lên, "Lập tức mở hội nghị khẩn cấp!"

Các trưởng phòng vừa nhận được thông báo, liền đến họp hội. Cả hội nghị trầm mặc buồn bực, trên màn hình lớn hiện lên giá cổ phiếu thị trường, mọi người không biết nên làm như thế nào cho phải, tất cả phương án đều không được chấp nhận. Úy Mặc Doanh sợ tình thế không cách nào cứu vãn, dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là quyết định tập trung vào tài chính. Tiền bạc đầu tư để tạm thời cứu vãn công ty chỉ đáng tiếc, duy trì không được bao lâu, đối phương vòng đi vòng lại lại tiếp tục, giống như sớm đã có chuẩn bị, điều này càng làm cho Úy Mặc Doanh căng thẳng, cảm xúc dâng cao lên tới cực điểm.

Trần Thịnh đưa hai mẹ con tam phu nhân đến nhà trọ, thời điểm trở về, Úy Mặc Doanh đang giận dữ, "Các người sao vậy? Còn không mau suy nghĩ biện pháp?"

Mấy trưởng phòng vội vàng xoay người rời đi.

"Một đám ăn hại!" Úy Mặc Doanh lớn tiếng trách cứ.

Trần Thịnh vừa tới công ty, còn chưa biết tình huống, "Đại tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"

Úy Mặc Doanh ngã ngồi xuống ghế, mệt mỏi xoa bóp thái dương, trên trán đều dấu vết không cam lòng. Nhìn thấy có người tới, cô phiền muộn nói, "Thịnh Thế đã bắt đầu thu mua."

Tuy Trần Thịnh cả kinh nhưng trong nội tâm lại là cực kỳ hồ nghi.

Đây là chuyện gì xảy ra?

"Đại tiểu thư, trước hết không nên gấp gáp."

"Trần Thịnh, tôi mệt quá." Úy Mặc Doanh  nhắm hai mắt lại, nhức đầu nói.

Trần Thịnh nhìn cô, vẻ mặt rất khác thường.

Tối ngày hôm đó, khu giải trí Vạn Kinh tụ tập ba người đàn ông.

Trong phòng cũng không có bạn gái, vẻn vẹn chỉ mở nhạc hòa tấu du dương.

Hai người đàn ông này đang cầm gậy golf, vây quanh bàn cầu chuẩn bị đánh trả. 

Vừa rồi Nhiếp Văn Thành đã đánh thắng một ván, ngay cả chưa bắt đầu đã liền thua trận, giờ phút này đang đứng sang một bên. Trong tay anh cầm một ly rượu, nhàm chán lướt qua một hớp. Anh chỉ nhìn người nọ chơi bóng nảy sinh ác độc, thậm chí ngay cả hai phía đều đánh cũng không cho đối thủ đánh trả, cứ như vậy phối hợp đánh giống như phát tiết .

Anh ta cân nhắc nói, "Anh hai, em thấy anh khỏi cần đánh nữa, hay là tới đây uống một ly thôi."

Tần Trăn bị phơi nắng cả nửa ngày, định quẳng gậy golf xuống đi rót ly rượu.

"Loảng xoảng, loảng xoảng" mấy tiếng, cuối cùng hai quả cầu cũng bị anh đánh vào lỗ.

Lôi Thiệu Hành vẫn còn chưa chịu thôi, căn bản cũng không tuân theo quy tắc trò chơi, trực tiếp đếm từng đối thủ cầu từng số đánh vào trong lỗ.

Tần Trăn và Nhiếp Văn Thành chạm cốc uống rượu, nhận thấy được tâm tình anh ta hôm nay rất tệ.

"Lão Tam, cậu sẽ đầu với tôi." Lôi Thiệu Hành trầm giọng quát lên.

"Đại ca, tha cho em đi, có lần nào em thắng nổi anh đâu." Thật ra kỹ thuật của Nhiếp Văn Thành không kém, cũng thuộc về những tay lành nghề nhưng trong ba anh em, anh ta lại là yếu nhất. Nhớ năm đó, bọn họ lần đầu gặp gỡ, cũng chính là sắp xếp ba trận đấu quyết định thắng thua. Qua nhiều năm như vậy, mặc dù chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng vẫn chỉ là thắng.

Lôi Thiệu Hành cũng không để ý bọn họ, chỉ thuận cầu mà đánh.

Tần Trăn đột nhiên hỏi, "Cuối cùng, khoản tiền kia có tung tích?"

Lôi Thiệu Hành hơi híp mắt lại, con mắt nhắm ngay tâm cầu, dốc sức đánh nhưng cầu lại lệch khỏi quỹ đạo, hôm nay duy nhất một quả không vào lỗ.

Tần Trăn trầm mặc, Nhiếp Văn Thành cũng cau mày.

Không có tung tích làm sao rút lui? Không có trong kế hoạch?

Có người gõ cửa vào, Vương San hô một tiếng, "Lôi tiên sinh."

Vương San thấy nơi này còn có người, cũng không biết có nên hay không, liền nói quanh co do dự.

"Nói!" Lôi Thiệu Hành vốn không kiên nhẫn, lạnh lùng quát.

Vương San cả kinh, lập tức mở miệng, "Trợ lý Khang điện tới, nói hôm nay phu nhân chưa từng ăn cơm."

Lôi Thiệu Hành nghe xong lời này, nắm chặt gậy golf, vốn đường cong gương mặt đang căng thẳng lại đột nhiên phân tán, anh cười đến nhẹ nhàng như vậy, lại đánh quả không vào trong hố khi nãy mà tiếp tục đánh vào, lúc này mới thản nhiên nói, “Mỗi ngày thức ăn cứ theo đó đưa vào, cô ấy thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Tôi xem cô ấy có thể nhịn đến lúc nào."

"Tôi biết rồi, Lôi tiên sinh." Vương San không nói nhiều, cúi đầu lui ra ngoài.

Cuối cùng Tần Trăn và Nhiếp Văn Thành cũng đồng nhất hiểu ra vì sao mà anh ta lại nổi giận như thế.