Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 173: Biến mất không dấu vết (9)




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

"Ba! Ba làm sao vậy?"

"Lão gia? Ngài không sao chứ?"

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều náo loạn.

"Mẹ, thuốc của ba để ở đâu? Nhanh lên nào!" Úy Mặc Doanh vội vàng hỏi mẹ về thuốc, vừa khẽ xoa bóp cho Úy Hùng Khiêm chỉ sợ ông sẽ đột nhiên phát bệnh.

Mọi người vây quanh bên cạnh Úy Hùng Khiêm, lo âu nhìn ông.

Nhị phu nhân vội vàng lấy ra bình thuốc từ trong túi xách, đưa viên thuốc cho Úy Mặc Doanh.

Mà bên cạnh, Úy Hải Lam nhanh nhẹn rót ly nước đưa tới.

Một tay Úy Mặc Doanh cầm viên thuốc, một tay nhận lấy ly nước, tỉ mỉ phục vụ Úy Hùng Khiêm uống thuốc.

"Chị cả, ba không sao chứ?" Tay chân Úy Thư Họa luống cuống, ánh mắt khổ sở đỏ bừng rúc người vào bên cạnh mẹ mình.

Úy Mặc Doanh nhìn Úy Hùng Khiêm hồi phục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Không sao rồi."

"Tôi thấy hay là nên trị bệnh cho hết, tôi biết có mấy bác sĩ nước ngoài chuyên khoa thần kinh, có thể mời bọn họ tới khám." Cuối cùng Lôi Thiệu Hành mở miệng nói.

Úy Mặc Doanh cũng có chút khó chịu, dù sao bình thường ba cũng do cô chăm sóc.

Vẻ mặt Úy Hải Lam hơi vui, nghĩ tới có thể mời được bác sĩ chuyên khoa đến khám bệnh thì trong lòng luôn có một tia hi vọng.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, Úy Mặc Doanh lại nói, "Ba chỉ phát bệnh cũ, dù trị thế nào cũng không chữa khỏi."

"Dù sao cũng nên thử." Lôi Thiệu Hành cười nói, đáy mắt thoáng qua vẻ uy nghiêm, không cho phép người khác bắt chẹt.

"Không cần." Úy Mặc Doanh kiên quyết cự tuyệt.

Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, "Còn chưa tiến hành chữa trị cũng không thể nào nói trước kết quả như thế nào mà."

Cô vừa quay đầu lại nhìn về phía Lôi Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Thiệu Hành nói: "Nếu anh đã biết bác sĩ chuyên khoa, vậy thì mời đến đây đi, có lẽ sẽ có hiệu quả."

"Vậy thì anh sẽ sắp xếp." Lôi Thiệu Hành đồng ý nói.

Sắc mặt Úy Hùng Khiêm lộ vẻ tái nhợt, làm như lại muốn phát bệnh, Úy Mặc Doanh thấy vậy sợ rằng không chịu được nên nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, cau mày nói, "Em hai, sức khỏe ba không được tốt, dù ăn bữa cơm này chỉ sợ cũng sẽ không thể ở lại lâu. Ba biết các em kết hôn, trong lòng nhất định rất vui mừng nên mới kích động như thế. Em cũng đừng khiến ông lo lắng, nhất định phải sống thật tốt."

Lời nói cô chứa đầy hàm ý nhưng cũng khá chân thành, Úy Hải Lam cũng gật đầu.

Ba người nhà Úy Mặc Doanh vội vã rời đi, bữa cơm này cũng có chút vắng vẻ.

Sức khỏe của Tam phu nhân cũng yếu ớt, ăn chỉ một ít, cũng nhờ Úy Thư Họa đỡ về vườn. Lúc rời đi, bà ngập ngừng nói, "Hải Lam, dì ba vẫn cảm thấy con chỉ là đứa trẻ, không ngờ chớp mắt con cũng đã trưởng thành lập gia đình, chị con nói đúng, phải sống thật tốt, đây mới là chuyện quan trọng nhất."

"Anh rể, anh nhất định phải đối xử tốt với chị hai." Úy Thư Họa hớn hở dặn dò.

Hai mẹ con tam phu nhân rời đi, bên này chỉ còn lại hai người.

Lôi Thiệu Hành liếc thấy ánh mắt cô ảm đạm, chân mày nhỏ bé nheo lại.

"Sáng mai đến Hoa Hạ làm việc thôi." Anh nhìn thấy dáng vẻ cô thật không vui, lời vừa mở miệng đã quyết định việc đi hay ở của cô.

Úy Hải Lam lặng yên nói: "Em không muốn đến Hoa Hạ."

"Vậy em muốn thế nào?" Lôi Thiệu Hành không kiên nhẫn quát lạnh, "Anh nói một là một, đừng nhiều chuyện như vậy."

"Em đi ngủ." Úy Hải Lam chầm chậm đứng lên.

Cô vừa muốn xoay người nhưng anh lại kéo cô lại, cầm tay cô lên nhìn, "Chiếc nhẫn của em đâu?"

"Buổi sáng lúc rửa mặt, tháo ra quên đeo lại."

"Đeo lên! Không cho tháo xuống!"

"Ừm."

Lôi Thiệu Hành buông lỏng tay để mặc cho cô rời đi.

Ánh mắt của anh quét về chuỗi chuông đồng, cô cũng chưa từng tháo xuống.

Trở lại làm việc tại Hoa Hạ, rõ ràng Úy Hải Lam được đối xử thiên vị hơn rất nhiều.

Ra vào sẽ có xe riêng đưa đón, ngay cả quản lý Đinh nhìn thấy cô cũng vô cùng cung kính. Tất cả mọi người nhận được bánh kẹo cưới cũng đến chúc phúc cho cô. Thậm chí cô còn có phòng làm việc riêng, gian phòng rất rộng rãi, thiết bị đầy đủ hết, có thể tạo điều kiện cho cô thiết kế trang phục. Cô cũng không còn bị ghẻ lạnh, không còn nhận nhiệm vụ phục vụ những nhân viên mới, mà là những minh tinh sáng giá trong công ty.

Vào lúc nghỉ trưa, Úy Hải Lam một mình đi trên hành lang, dự định lên sân thượng hóng mát một chút.

Cũng chỉ trong một buổi sáng, người đến chào hỏi nối liền không dứt.

Đêm qua cô đã cười cả một đêm, hôm nay thật sự không chịu nổi.

Cô cũng không phải minh tinh, tất yếu phải như vậy sao?

Nhưng thế giới này chính là như thế, không có quan hệ sẽ không cách nào đặt chân đến được.

Sân thượng vắng vẻ, không khí cực kỳ mát mẻ, ánh mặt trời rực rỡ, gió cũng rất rét lạnh thổi lất phất qua giống như muốn cắt từng đao tạo thành một vết thương trên khuôn mặt cô. Cô đẩy cửa chạy về phía khu vực rộng lớn, không muốn có ai trở lại quấy rầy, lại hướng về phía chân trời vô biên kia, cô phát tiết la to.

Mà tiếng la của cô rốt cuộc cũng làm kinh động đến một người khác.

Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông truyền đến khiến cho cô kinh ngạc, "Thật ồn ào đấy."

Chỉ một giọng nam rất nhẹ nhưng vẫn có thể hù dọa Úy Hải Lam, cô vốn không nghĩ tới nơi đây sẽ có người, vội vàng theo giọng nói nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông kia đang mạnh dạn ngồi trên lan can, anh đưa lưng về phía cô, cho nên nhất thời không biết anh là ai. Đến gần mấy bước, nhìn thấy gò má của anh che khuất một tầng ánh sáng, không che giấu được khí thế kiên quyết, lộ ra sự bình tĩnh sâu sắc, ngồi trên mười mấy tầng cao, anh lại không chút nào e sợ.

Mà người đó chính là Nhiếp Văn Thành.

Úy Hải Lam nghĩ đến lúc nãy mình mới vừa luống cuống gào thét, không khỏi có chút lúng túng, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, tổng giám đốc Nhiếp, ồn ào phiền đến anh."

"Không sao." Nhiếp Văn Thành nhỏ giọng trả lời.

Anh ngắm nhìn bầu trời màu xanh rộng lớn, tròng mắt đen bóng nheo lại chỉ lộ ra một khe hở.

Vì vậy, bầu trời kia cũng hẹp dài một mảnh.

Úy Hải Lam khôi phục trấn tĩnh, "Tôi đi trước."

"Có phải có chuyện gì không vui? Nếu không ngại có thể nói ra." Nhiếp Văn Thành mỉm cười nói.

Úy Hải Lam dừng bước, ý nghĩ bộc phát mãnh liệt, lại quay về phía anh hỏi: "Giám đốc Nhiếp, ngài là ông chủ, chuyện của công ty có phải đều do ngài quyết định?"

"Điều này là dĩ nhiên." Nhiếp Văn Thành lên tiếng.

"Như vậy, nếu như tôi muốn từ chức, không biết giám đốc Nhiếp có đồng ý hay không?" Úy Hải Lam vừa nhẹ giọng hỏi.

Nụ cười trên mặt Nhiếp Văn Thành vẫn như cũ, anh nghe thấy hàm ý dò xét từ cô, thong dong hỏi ngược lại, "Thế nào? Không hài lòng về Hoa Hạ?"

Anh không lập tức hứa hẹn, cô hiểu nếu nói nhân viên sai cũng là do người nọ đã sắp xếp thế cục rất tốt. Chuyện từ chức đã sớm không do anh định đoạt. Bọn họ là bạn bè, lại là đồng bọn đứng cùng một chiến tuyến, đương nhiên vẫn nên giữ mấy phần mặt mũi, cô cũng hiểu được điều đó.

Úy Hải Lam không nói thêm gì nữa lại muốn rời đi, "Xem như tôi chưa từng nói qua."

"Cô không hài lòng về Hoa Hạ hay là không có lòng tin với chính mình?" Cô vừa muốn xoay người, Nhiếp Văn Thành mở miệng lần nữa, lời của anh như gai đâm vào ngực cô, trong nháy mắt cảm thấy đau nhói, cô đứng đó bất động, nghe anh nói, "Thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé. Người khác không ăn cô đã coi như là may mắn rồi. Có người chịu bảo hộ cho cô bình an, không để cô bị quấy nhiễu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, chẳng lẽ không được sao? Mặc kệ điểm xuất phát như thế nào cũng luôn vì muốn tốt cho cô. Có vài người, cho dù người khác thay anh ta lót đường xong xuôi nhưng cũng khó có thể đi tới điểm cuối. Còn có những người không có một chút tài hoa nhưng phải lần mò tự tìm đường sáng, không ai thắp đèn cho anh ta thì anh ta cũng sẽ không tìm được lối ra."

"Thành công hay không, tất nhiên điều kiện bên ngoài cũng còn là nhân tố nhưng cũng không thể phủi sạch thực lực của bản thân. Đổi lại nếu suy nghĩ sâu xa một chút, nếu như không phải là cô mà là người khác, có lẽ rất khó đi tới bước này." Nhiếp Văn Thành trầm giọng yếu ớt khiến co nóng lòng, "Không cần thiết phải phủ nhận tài năng của chính mình, trừ phi cô đối với mình không có lòng tin."

Úy Hải Lam suy nghĩ, không nói một lời, bước đi thong thả ra khỏi sân thượng.

Điện thoại reo lên tiếng chuông, Nhiếp Văn Thành nhận điện thoại.

Người đàn ông ở đầu kia hỏi: "Cô ấy thế nào?"

"Tôi nói này đại ca, cậu cố ý gọi điện thoại là để hỏi điều này à?" Hai tay Nhiếp Văn Thành chống lan can, nhìn xuống phía dưới tầng xe qua lại không dứt, lại có chút không chịu nổi hỏi, cười đùa nói, "Có muốn mỗi nửa giờ tôi báo cáo một lần hay không?"

"Được."

Vậy mà cậu ta đáp thật, việc này đúng là khiến người khác nhức đầu.

Nhiếp Văn Thành muốn ngất, không có cách nào đành nói, "Dường như cô ấy không vui, cậu dỗ ngọt cô ấy thôi."

"Dỗ ngọt?" Giọng điệu của anh tỏ vẻ coi thường ngoảnh lại nhìn.

Nhiếp Văn Thành lại nói, "Vậy nếu không tôi nói Đồng Đồng......"

Đầu kia lại không phản ứng nữa, một tiếng cụp cắt đứt, trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của anh.

Nhiếp Văn Thành cười khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy thú vị.

Gần tối ngày hôm đó, Úy Hải Lam tan việc trở lại Cẩn Viên.

Người làm cầm một phong thư đưa tới cho cô, "Phu nhân, ngài có thư."

Úy Hải Lam có chút nghi ngờ nghĩ sẽ là ai gửi tới đây. Nhận lấy nhìn vào, trên lá thư ngoài địa chỉ thì chẳng có gì cả, hơn nữa cũng không phải viết tay mà tất cả đều được in bằng mực đen. Dấu bưu kiện ghi rõ người gửi đây vốn là trong nội thành, không phải người ngoài thành.

Trở lại Tường Vi uyển, cô cũng không nhanh không chậm bắt đầu mở lá thư.

Úy Hải Lam mở ra nhất thời sửng sốt.

Lại là hai tờ tiền giấy.

Đó là vé triển lãm của nhóm phát triển cá nhân nghệ thuật tượng đá, còn có thời gian, địa điểm, tất cả đều được trình bày chính xác trong đó.

Người cử hành hội triển lãm nghệ thuật lần này cũng là —— Triệu Nhàn.

Hai từ này đột nhiên khắc sâu vào đáy mắt tựa như người lữ hành đói khát tập tễnh trong sa mạc, thật vất vả mới tìm được ốc đảo khiến cô đang khô héo lại như uống được nước cam ngọt ngào.

Cô cầm tấm vé vào cửa, hết nhìn lại nhìn, nghĩ tới chỉ có hai vé nên đi cùng ai đây?