Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Dọc theo đường đi, người phụ nữ kể ngắn gọn tình cảnh của mình.
Bà có tên là Giang Mai, chồng là Lý Vĩnh Sinh, con trai là Lý Chí.
Giang Mai làm nội trợ, ở nhà chăm sóc con trai A Chí, cũng thường xuyên nhận chút việc làm thêm về nhà. Mà chồng là Lý Vĩnh Sinh chạy xe cho một công ty vận chuyển hàng hóa. Mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng ngày qua ngày đều yên tâm, trong khổ sở lại vui mừng, con trai lại thông minh hoạt bát cũng có thể coi như hạnh phúc một nhà ba người.
Không ngờ trong một đêm xảy ra biến cố lớn, người trụ cột trong nhà ngã xuống.
Mỗi ngày Lý Vĩnh Sinh phải làm việc quá mười tiếng, trong một lần giao hàng, vì mệt nhọc quá độ lỡ đụng phải phía sau của một chiếc xe trước mặt. Rồi sau đó hai bên xảy ra tranh chấp, Lý Vĩnh Sinh bị đối phương hung hăng đâm bảy nhát dao, đưa đến bệnh viện sau khi cấp cứu đã tử vong (chết). Hiện tại vụ án được cục công an nói chờ nghiệm thi(*) để làm báo cáo kiểm nghiệm, còn nói mấy ngày nay tương đối bận rộn, chờ sau khi hết bận lại tiếp tục điều tra vụ án, rõ ràng cho thấy đang kéo dài thời gian.
(*) còn gọi là giám định pháp y, hay Pháp y các hoạt động giám định trong lĩnh vực y khoa để phục vụ cho công tác pháp luật, phục vụ cho việc xét xử các vụ án với các hoạt động đặc trưng như khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi, mổ xác, xác định thương tật, tình trạng sức khỏe, các dấu hiệu thân thể bị xâm phạm, kiểm tra, xác định vật chứng, tang chứng.
Giám định pháp y là một ngành khoa học, nó sử dụng những thành tựu khoa học trong lĩnh vực y học, sinh học, hoá học, vật lý học, tin học... để đáp ứng những yêu cầu của pháp luật trong hoạt động tố tụng hình sự và Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,dân sự thông qua hoạt động giám định khi được các cơ quan trưng cầu. Người làm công tác giám định này được gọi là giám định viên pháp y. (Theo wikipedia)
Giang Mai không thể làm gì khác hơn là dẫn con trai trực tiếp tìm tới hung thủ hại chết chồng mình, yêu cầu đòi một lời giải thích nhưng người nọ vốn cũng có gốc gác con cái gia đình giàu có, thậm chí còn tùy ý buông lời, nếu không phục thì có thể khởi tố, bọn họ không sợ lên tòa án. Giang Mai bất đắc dĩ lại dẫn theo con trai đi vòng quanh sở sự vụ, không ngờ người nào cũng chận bà ngoài cửa tựa như đã liên kết từ trước.
Mấy ngày trước, Giang Mai từ miệng hàng xóm biết về Lôi Thiệu Hành, biết về sở sự vụ Lâm Ân liền muốn tới tìm xin giúp đỡ. Thế nhưng lại không ngờ đã không gặp được luật sư Lôi, xếp hàng cả một buổi chiều còn bị chận ngoài cửa. Giang Mai nhất thời cảm thấy mờ mịt vô dụng, có cảm giác dù mình muốn sống cũng sống không nổi nữa.
Chuyện kế tiếp chính là bọn họ nhìn thấy một màn kia ngay đại sảnh.
"Tôi chỉ muốn đòi một lời giải thích, người không thể chết lãng phí như vậy được." Giang Mai ôm con trai bực tức bất bình nói, vẻ mặt cố chấp cũng cho thấy cách xử sự của người tự ái kiêu ngạo.
Úy Hải Lam không biết thế giới có nhiều hắc ám như thế nào nhưng lúc trước vụ án của Thomas Matthew lại khiến cô thừa nhận xã hội phức tạp, lòng người khó dò.
Lôi Thiệu Hành trầm mặc nghe xong cả quá trình, lại không nói thêm gì.
Nhà Giang Mai ở cực kỳ vắng vẻ thôn quê, một loại đường nhỏ tráng xi măng hết sức chật hẹp, xe chỉ dừng đầu đường không thể vào.
Vì vậy bốn người xuống xe.
Dọc đường phải đi qua chợ mua thức ăn.
Thật ra chỉ là nhóm người bán hàng rong tự động tổ chức hợp lại thành một phố nhỏ, trước sau chỉ có 20m nhưng người mua thức ăn cũng rất nhiều, ăn mặc chất phác, dù là mấy hào cũng đều phải được tính toán rõ ràng. Cánh tay Úy Hải Lam không tiện, thật ra cô cũng không hiểu muốn mua những thứ gì chỉ nhìn thấy cái gì liền chỉ cái đó. Đợi đến khi đưa tiền, Giang Mai vội vàng trả tiền, Úy Hải Lam vốn muốn ngăn lại nhưng Lôi Thiệu Hành lại cầm tay cô, lắc đầu một cái.
Úy Hải Lam nhìn về phía đôi gò má của Giang Mai quật cường, một tay dắt con trai, một tay lấy tiền ra, mười đồng được xếp gọn gàng chỉnh tề.
Dù nghèo khổ đi nữa, người ta đều có tự ái của riêng mình.
Trong phút chốc Úy Hải Lam phát hiện, thì ra là người đàn ông này tuy ý định thâm trầm nhưng cũng hết sức tỉ mỉ.
Lên tầng hai đơn sơ, Giang Mai vừa rửa vừa nấu ăn, tất cả đều tự mình làm. Úy Hải Lam muốn vào giúp những việc nhỏ nhưng Giang Mai đều không cho, chỉ nói bọn họ là khách, loại chuyện như vậy sao có thể để cho bọn họ tới làm, cũng đuổi cô ra.
Úy Hải Lam không cách nào đành phải từ bỏ ý định.
Vừa đi vào phòng liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ngồi vây quanh chiếc bàn.
Lôi Thiệu Hành chỉ vào vở chữ viết, đang dạy cậu học chữ. Cậu rất kiên nhẫn, lặp đi lặp lại cách phát âm, giọng nam trầm thấp đó nghe thật sự cảm động, lại đậm đà êm dịu. Lý Chí ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau để ở trên bàn, vẻ mặt thành thật, dưới sự dạy dỗ cậu làm bộ đọc chữ.
Úy Hải Lam nhìn thấy có chút ngây dại.
"Dì." Lý Chí phát hiện cô đầu tiên, nhỏ nhẹ kêu.
Úy Hải Lam vội vàng khôi phục lại bình thường, cũng không muốn để cho cậu phát hiện mình nhìn cậu chằm chằm ngây dại, như vậy sẽ rất mất thể diện.
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười với cậu, đi qua một bên xem báo không muốn quấy rầy.
"Không được phân tâm." Lôi Thiệu Hành kêu to.
Lý Chí ngoan ngoãn "Oh" một tiếng, lại bắt đầu học đọc.
Bên trong là ánh sáng hoàng hôn, bên ngoài là bầu trời đêm thâm trầm, một cảnh đêm đông như vậy không tính là quá muộn, anh trước mặt lại cực kỳ khiến người động lòng.
Bận việc cả nửa ngày, Giang Mai làm bốn món mặn một món canh bưng lên bàn, rau xanh không tệ, có cá có thịt. Tay nghề Giang Mai cũng không tệ, mặc dù không so với những đầu bếp trong những nhà hàng lớn nhưng lại có hương vị lạ lẫm không diễn tả được, so với những thứ trong phòng ăn kia thì thức ăn còn ngon hơn nhiều.
Giang Mai lại ra sức gắp thức ăn cho Lôi Thiệu Hành và Úy Hải Lam, muốn cho bọn họ ăn nhiều chút.
"Mẹ, vừa rồi chú dạy con học chữ rồi." Lý Chí bới cơm, vui vẻ nói.
Giang Mai hỏi "Con học được sao?"
"Có chút biết, có chút không biết."
"Con cũng phải giỏi đọc sách, con xem chú thật tài, về sau cũng phải giống như chú đây." Giang Mai dặn dò nói, Lý Chí gật đầu.
Ăn no nê, lúc hai người rời đi, Giang Mai hỏi "Luật sư Lôi, vụ án này có thể thắng hay không?"
Lôi Thiệu Hành lại lần nữa trầm mặc.
"Chị Mai, chị yên tâm, anh ấy rất giỏi nhất định sẽ thắng." Úy Hải Lam mở miệng trả lời thay anh, lại lên tiếng bảo đảm.
Lúc này Giang Mai mới thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ánh trăng đẹp và tĩnh mịch, đường mòn cũng rất yên tĩnh hoang vu, người đi lại thưa thớt.
Hai người lẳng lặng đi, Úy Hải Lam liếc nhìn hỏi anh "Ửm, anh cũng thích trẻ con sao?"
"Không thích, đáng ghét chết đi, rất phiền." Lôi Thiệu Hành lạnh giọng nói.
Úy Hải Lam bĩu môi, học giọng nói của anh ngày đó "Nói dối thôi."
"Ai nói dối?" Anh hừ một tiếng.
"Anh." Úy Hải Lam đột nhiên đến gần bên cạnh anh, cũng đột nhiên nhón chân lên, ghé vào sát lỗ tai anh nói "Tiểu Hành thích nói dối."
Lôi Thiệu Hành cũng lập tức chậm chạp bước tới, thình lình hỏi "Lúc nào em sẽ làm một bữa cơm cho anh?"
"Được, vì cảm ơn anh, chờ vụ án kết thúc, em sẽ làm cơm cho anh." Úy Hải Lam quay đầu lại thét lên.
Lôi Thiệu Hành nhìn theo hướng cô nhún nhảy chạy đi, mái tóc màu đen bay lên giữa không trung, dưới bóng đêm này bóng dáng trắng tinh thanh khiết dừng lại trong đầu anh. Toàn bộ thế giới, tất cả đều trở thành hai màu trắng đen, cô là màu trắng duy nhất, tỏa ra ánh sáng chói lóa bắt mắt, anh tiếp tục nhìn về phía trước, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Nhưng một ngày kia, vụ án của Giang Mai lại phát sinh thay đổi.
Úy Hải Lam có hẹn với Giang Mai, buổi trưa đúng giờ lại cùng nhau đi vào phía Sở Sự Vụ.
"A Chí đâu?"
"Tôi gửi nó ở nhà bên cạnh rồi."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lại không ngờ nghe Vương Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,San nói "Phu nhân Giang, tiên sinh Lôi nói tạm thời có một số việc nên anh ấy không thể nhận vụ án của bà được."
"Cái gì?" Giang Mai không chịu nổi đả kích này, lần nữa lại suy sụp "Tại sao có thể như vậy? Tối hôm qua, luật sư Lôi còn đồng ý mà."
"Tiểu thư Úy, cô hãy mau nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Giang Mai hốt hoảng hỏi thăm.
Úy Hải Lam lại đúng là ứng phó không kịp, không nghĩ tới đột nhiên anh có thể như vậy, nhìn khuôn mặt Giang Mai hoảng sợ không yên, lại muốn khóc thầm, lạnh giọng hỏi "Thư ký Vương, tiên sinh Lôi ở đâu?"
"Cô vẫn nên trở về đi." Vương San khuyên.
Đôi mày thanh tú của Úy Hải Lam nhăn lại, làm bộ dáng muốn lên lầu.
"Cô không thể lên, tiên sinh Lôi đang tiếp khách, tiểu thư Úy......" Vương San không dám động tay, chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến cô.
"Được, vậy chúng tôi chờ ở đây." Úy Hải Lam cũng không xông vào, quay đầu lại nói "Chị Mai, chị không cần lo lắng."
Hai người yên tĩnh ngồi trong đại sảnh chờ.
Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc có người đi từ cầu thang xuống.
Úy Hải Lam chợt ngẩng đầu lên chỉ thấy một người trong đó chính là Lôi Thiệu Hành.
Còn người đàn ông kia, vóc người mập mạp, tựa như rất giàu có đeo đồng hồ vàng, vượt qua ví da hàng hiệu. Hai người cười nói trò chuyện, một bộ dáng quen thuộc thân thiện không nhanh không chậm đi xuống. Úy Hải Lam cũng không biết người đàn ông này nhưng Giang Mai bên cạnh lại cả kinh thất sắc "Tại sao là anh?"
Chính là tay hung thủ giết người có người cha giàu có kia.
Tạ Hữu Toàn với khuôn mặt nở nụ cười đi xuống lầu, vẻ mặt kia tràn đầy khinh thường hướng về phía Giang Mai nói "Tôi đã sớm nói vói cô rồi, tôi không sợ lên tòa án."
"Luật sư Lôi! Làm sao anh có thể nói chuyện không giữ lời? Không phải anh đã đồng ý nhận vụ án này rồi sao?" Giang Mai bi thương muốn khóc.
"Tối qua, không phải chúng ta còn cùng ăn cơm chung sao?" Úy Hải Lam cũng mở miệng hỏi.
"Tôi chưa nói đã nhận vụ án này." Lôi Thiệu Hành tự nhiên cười, nụ cười kia rất lạnh, ánh mắt lạnh hơn, anh lại móc từ trong túi ra một xấp tiền rồi sau đó đưa về phía Giang Mai "Đây là tiền cơm ngày hôm qua, đủ chưa?"
Không đợi Giang Mai có phản ứng, Úy Hải Lam lại lấy xấp tiền này.
Cô nhìn anh, nói không ra đây là cảm giác gì nhưng lại vô cùng thất vọng. Vì sao cô sẽ thất vọng, người này, từ trước tới nay luôn là người như thế.
Cô đột nhiên cười to, một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Lại phất tay, xấp tiền bị ném lên không trung thật cao.
Trước mắt là một mảnh màu sắc rực rỡ, bay lả tả rơi xuống, hình như cô không chỉ vứt số tiền này mà thôi.
Lôi Thiệu Hành vẫn mỉm cười như cũ, nhìn thấy đáy mắt cô ảo não cùng mất mác, cô đã nắm tay Giang Mai trầm mặc xoay người rời đi trước mặt anh, cũng không hề quay đầu lại.