“Không.” Vân Phong gần như là khẩn cầu.
“Mặc Mặc, anh xin em, được không?... Anh thừa nhận, ah
là tên khốn, lúc đầu là anh cố ý tiếp cận em, anh cưới em là bởi vì tìm đến con
đường tắt làm quan, bốn nay nay anh cũng chỉ xem em là một người vợ bình thường, anh cũng thừa nhận khi đó là anh
động tâm với Tần Quyến, Mặc Mặc, anh biết bây giờ có nói những lời này cũng vô
dụng, nhưng anh muốn nói cho em biết, anh và Tần Quyến chưa làm việc gì, ngày
hôm đó anh đi đến chỗ hẹn với cô ấy, cô ấy còn chụp ảnh lại, sau khi chúng ta
từ Prague trở về, cô ấy lại uy hiếp anh, khi đó anh mới biết điều anh sợ hãi
thực sự là gì, anh không sợ mất đi quyền lợi địa vị, anh chỉ sợ mất đi em, cho
nên, anh không muốn ly hôn, anh thà từ chức, anh cũng khinh bỉ chính mình … Mặc
Mặc, anh biết mình không có tư cách, nhưng anh xin em, xin em đừng rời khỏi anh
…”
Mặc Mặc ngơ ngác nghe lời anh nói, không trả lời.
“Mặc Mặc, anh không có cách nào nói cho em biết anh
yêu em từ khi nào, bởi vì ngay cả chính anh cũng không biết, nhưng mà … đây là
sự thật …”
“Vân Phong, yêu một người là không giữ lại chút gì,
anh thậm chí còn không chịu để cho em biết thân thế và bối cảnh của anh, em
hoàn toàn không biết gì về anh, như vậy anh còn có thể nói anh yêu em sao?”
Vân Phong nhắm mắt, ký ức đau khổ đánh úp tới “Mặc
Mặc, em đồng ý đi cùng anh tới một chỗ không? Anh có một câu chuyện rất dài
muốn nói.”
Mặc Mặc không nói gì, chỉ gật đầu.