Đây là nơi kết thúc chuyến du lịch của Vân Phong và
Mặc Mặc, bọn họ đi tới làng cổ Holasovice.
Nơi này là
một đặc biệt hoàn toàn và được bảo quản tốt ví dụ về một làng truyền thống
trung ương châu Âu, một bản gốc hiếm có. Nó có một số lượng lớn vượt trội 18 và
19-tòa nhà vernacular thế kỷ trong một phong cách được gọi là “Nam Bohemian dân
gian Baroque”, và bảo tồn một kế hoạch mặt đất có niên đại từ thời Trung Cổ.
Thời gian ở trong này không trôi đi, có lẽ đây chính
là điểm hấp dẫn của Holasovice.
Làng này có hình dạng kéo dài từ thời Trung cổ đến
nay, hơn nữa ở nơi thôn trang rộng lớn xanh biếc này, còn đọng lại toà kiến
trúc vào giai đoạn giữa thế kỷ 19, đồng thời bảo trì nguyên dạng kiến trúc ban
đầu, không có gì thay đổi.
Rất nhiều người cho rằng, holasovice là một rừng rậm
nằm phía năm Boheme, hiếm ai biết đến ngôi làng nhỏ này.
Còn có ngừơi cho rằng, nó chẳng qua chỉ là một di sản
văn hoá gắn liền với lịch sử thế giới mà thôi.
Nhưng, Mặc Mặc nghĩ đây là địa điểm vui vẻ cuối cùng
của cô, ngày đó cô nghe được cuộc nói chuyện của Vân Phong và Tần Quyến, cô
không biết lời nhắc nhở của mình có tác dụng đối với Vân Phong hay không. Sau
khi bọn họ về nước,anh sẽ gặp Tần Quyến, anh sẽ đưa ra lựa chọn nào…
Mặc Mặc tự nói với mình, cho dù như thế nào, bản thân
cô phải nắm chắc ngày này, ít nhất thì ở hiện tại anh vẫn thuộc về cô.
Mặc Mặc cầm máy ảnh kỹ thuật số trong tay không ngừng
chụp ảnh, cô muốn lưu lại hình ảnh vui vẻ cuối cùng của bọn họ.
“Phong, nhanh lên, anh đứng ở bên đó, em chụp anh
cho.”
“Mặc Mặc, anh đã chụp rất nhiều rồi, đến lượt anh chụp
cho em được không?”
“Không cần, em thích chụp cho anh, em lại không xinh
đẹp, em không thích chụp ảnh…” Thanh âm của Mặc Mặc càng lúc càng nhỏ.
Nhưng Vân Phong vẫn nghe được. “Mặc Mặc, ai nói em
không đẹp?”
“Tự em nói” Mặc Mặc cúi đầu.
“Chớ nói nhảm, anh cảm thấy em rất đẹp, em phải tin
tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng anh a.”
Mặc Mặc cắn môi, em cũng muốn tin tưởng chính mình, em
cũng muốn tin tưởng anh, nhưng mà … Thật sự có thể chứ? Có thể không?
Vân Phong cầm máy ảnh trong tay cô, dắt cô đi đến cạnh
căn nhà, “Đứng ở đây, tay vịn chặt mặt tường, mắt nhìn vào ống kính, được … mỉm
cười, đúng …”
Ánh đèn liên tục sáng lên, anh chụp lại cho cô từng ký
ức.
Bên cạnh có tốp năm tốp ba du khách đi qua, Vân Phong
chạy tới, dùng ngoại ngữ lưu loát nói, nhờ du khách chụp giúp anh và Mặc Mặc.
Sau đó, anh chạy trở về, ôm bả vai Mặc Mặc, tiêu cự
ngắm về hướng bọn họ, chớp mắt vĩnh hằng.
Vân Phong cảm thấy, những việc này chẳng qua chỉ là
hành động bình thường nhưng lại làm Mặc Mặc cảm động, ánh mắt vừa rồi còn ảm
đạm đã tràn ngập ánh sáng, khoé miệng của cô lộ ra một đường cong.
Cô rất nhạy cảm, cũng rất yếu đuối, cô rất dễ dàng bị
tổn thương, Vân Phong nghĩ đến đây, trong lòng như có một dây đàn bị gảy lên,
làm sao anh có thể tiếp tục thương tổn cô?
Anh rất ngu ngốc, tại sao lại nghĩ mình có thể bỏ cô
được? Chỉ cần một ánh mắt của Mặc Mặc, cũng đủ để cho cả người anh sụp đổ rồi!