Trời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn
chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất
nhỏ.
Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh
rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người
bên gối mình.
Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng
lạnh.
Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế.
Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời
gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây …
Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất
chậm, chắc là sợ đánh thức cô.
Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi
lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong
tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng
đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp.
Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể
biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm,
thậm chí cô còn có thể tượng tượng được vẻ mặt bất đắc dĩ của anh hiện lên trên
giương.
Một phút đồng hồ sau, anh mặc đồ xong. Con số Tưởng
Mặc lặng lẽ đếm trong lòng cũng vừa tới sáu mươi.
Sau đó, anh nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Lúc này Tưởng Mặc mới chậm rãi mở mắt ra, trong không
khí còn sót lại dư vị của anh.
Anh , là Vân Phong. Là chồng của cô. Người chồng kết
hôn bốn năm.
Bốn năm, hơn một ngàn bốn trăm ngày đêm, dài biết bao.
Bốn năm dài đủ để cho một đôi vợ chồng đạt tới mức tâm
ý tương thông, nhưng mà, Tưởng Mặc chưa bao giờ cảm thấy mình và anh thân mật
khăng khít, cho dù tối hôm qua bọn họ mới nhiệt tình ôm nhau.
Bởi vì cô trước giờ đều không thể chạm đến tim của
anh.
Vân Phong, người cũng như tên, ở trong lòng Tưởng Mặc,
anh giống như một đám mây lơ lửng trên trời, có được cả cuộc đời của anh, nhưng
cô vĩnh viễn không thể đuổi kịp bước đi của anh.
Anh lại giống như một cơn gió, nhưng không phải cơn
gió dữ dội, mà là một luồng gió ấm áp ôn nhu, nhưng lại đủ để trái tim của cô
nổi lên một cơn bão.
Đây là chồng của cô, đây là hôn nhân của cô, đây là một sai lầm.
Tưởng Mặc không biết mình rốt cuộc làm sao, vì sao lại
rơi vào một vòng xoáy tình yêu không thể tự kiềm chế như vậy?
Chỉ cần nghĩ tới Vân Phong, dù rằng đã qua bốn năm,
lòng của cô vẫn y như trước, vẫn giống như một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện, trái
tim tràn ngập tình yêu say đắm.
Nhưng, thử thách của năm tháng, trải qua hôn nhân, đã
làm cô không còn khờ dại, cô biết chồng cô không yêu cô, tuyệt đối không, anh
cưới cô là có suy tính khác, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là cô là con gái
Tưởng gia.
Cho dù cô không phải đứa con gái được yêu chiều nhất
trong Tưởng Gia, nhưng vì dòng họ của cô, làm cho anh cảm thấy cần cô. Anh cần
cô để bước lên đỉnh núi quyền quý.
Cô là cháu gái của Tưởng Kế Xương, là con gái của
Tưởng Lực Hành, là con gái nhỏ nhất của Tưởng Gia.
Cũng là đứa bé được cưng chiều ít nhất, nhưng những
lời này chỉ thích hợp ở nhà người khác, không thích hợp ở Tưởng Gia, bởi vì
Tưởng Gia không phải gia đình bình thường, là chính trị thế gia, là thương
nghiệp quyền quý.
Cô cũng không phải cô gái bình thường, mẹ của cô không
phải vợ lớn.
Cô còn có một anh trai, Tưởng Ngạn Chiêu. Là con trai
của bác gái, là con cả của ba ba, cũng là con trai độc nhất.
Cô còn có một chị, một người chị cùng cha cùng mẹ,
Tưởng Hàm. Xinh đẹp, thông minh, một người chị tài giỏi.
Nhưng Tưởng Mặc chưa bao giờ cảm thấy mình giống chị,
thậm chí tương tự cũng không, điều này làm cho cô từ nhỏ đã rất đau
lòng, ở trước mặt chị gái cô giống như một con vịt con xấu xí vĩnh viễn không
thể trở thành thiên nga, cô luôn luôn tự ti.
Trước khi gặp gỡ Vân Phong, cô sống trong thế giới tự
ti, không ai khích lệ cô, không ai cho cô tự tin, cho nên, cô yêu anh, yêu
không có thuốc nào cứu được.