Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
"Ai cho phép bà đánh cô ấy?" Một âm thanh lạnh lẽo, giống như từ chỗ sâu trong địa ngục tản mát ra, mang theo lạnh như băng thấu xương, làm cho người ta không nhịn được, rợn cả tóc gáy.
Toàn bộ tầm mắt của mọi người đều đặt trên người chủ nhân của âm thanh này Cố Tử Thần.
Mặt anh lạnh lẽo, hung hăng nhìn Trương Tiểu Quần.
Anh giờ phút này là đang ngồi, rõ ràng thấp hơn bọn họ rất nhiều, nhưng một khắc kia khí thế lại không hiểu sao cảm thấy vô cùng khiếp người, độ cao như thế ngược lại có một cảm giác từ trên cao nhìn xuống, có một chớp mắt như vậy hình như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Trên hành lang yên tĩnh ít nhất hai phút.
Tất cả mọi người trầm mặc, không nói gì.
Trương Tiểu Quần cảm giác mặt mũi mình không nhịn được, bị một người vai vế con cháu quát như vậy, sau khi một mực tim đập nhanh, không nhịn được lại lớn tiếng nói, "Cô ta làm chuyện táng tận lương tâm như vậy, tôi không nên dạy dỗ cô ta sao?! Cố Tử Thần, cậu làm một người vai con cháu, chính là nói chuyện như vậy với bậc cha chú?! Tôi vẫn còn cho rằng nhà họ Cố các người có xuất thân đại gia tộc, gia giáo dù sao đều tốt, không ngờ chẳng qua cũng chỉ như thế!"
Một câu nói này của Trương Tiểu Quần, rõ ràng gộp cả nhà họ Cố vào, cho nên tự nhiên cũng khiến cho sắc mặc Tề Tuệ Phân khó coi chút.
Đối với Trương Tiểu Quần mà thôi, thật ra ghét người nhà họ Cố, bình thường ở bên tai nghe con gái mình Ngôn Hân Đồng nhắc tới mấy người nhà họ Cố kia khó ở, cộng thêm có phần hâm mộ và ghen tỵ với Tề Tuệ Phân có chất lượng sinh hoạt nhìn qua dường như có ưu thế hơn mình, cho nên trong tiềm thức càng không ưa người nhà họ Cố.
Lần này, thừa dịp con gái mình gặp chuyện không may, bà định chính là muốn đùa giỡn nhà họ Cố một lần, để giải khó chịu mình vẫn đè nén nhiều năm.
Sắc mặt Cố Tử Thần cũng không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn lạnh lẽo tận xương, anh nhìn Trương Tiểu Quần, từng chữ từng câu lạnh lùng nói, "Kiều Tịch Hoàn không tới lượt bà dạy, tôi lại lần lặp lại một lần! Về phần vấn đề gia giáo bà nói, tôi cũng không cảm thấy nhà họ Ngôn các người tốt hơn chỗ nào, nếu không cũng sẽ không ra đứa con gái như Ngôn Hân Nghiên." dfienddn lieqiudoon
Trương Tiểu Quần vừa nghe đến Ngôn Hân Nghiên, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên thay đổi hoàn toàn.
"Con đê tiện kia và nhà họ Ngôn chúng tôi…"
"Tôi còn chưa nói xong, Ngôn phu nhân!" Cố Tử Thần trực tiếp cắt đứt lời Trương Tiểu Quần nói, lạnh như băng nói, "Cũng không thấy được, Ngôn Hân Đồng lại thật sự rất tốt!"
"Cố Tử Thần, mày có ý gì?! Mày bao che cũng bao che quá rõ ràng rồi! Bà xã mày đẩy con gái tao xuống lầu khiến cho nó sinh non, bây giờ mày còn nói con gái tao khó ở…"
"Sinh non?" Cố Tử Thần túm lấy hai chữ này, "Ngôn phu nhân bà đây là đang nguyền rủa ai?"
Trương Tiểu Quần ngẩn ra.
Cố Tử Thần người này, có phải quá phúc hắc một chút không!
"Ngôn Hân Đồng xác định sảy thai sao?!" Cố Tử Thần vô cùng lạnh lùng.
Trương Tiểu Quần ngay lập tức ngậm miệng, bị Cố Tử Thần nói đến đột nhiên á khẩu không trả lời được.
"Hay là nói, Ngôn phu nhân bà ước gì Ngôn Hân Đồng sinh non!"
"Mày nói láo cái gì, sao tao lại có thể ước gì Hân Đồng sinh non. Cố Tử Thần, bình thường gặp mày không nói lời nào, lúc chân chính cắn người, là một chút cũng không nhu nhược!" Trương Tiểu Quần gấp đến phát run, nói ra lời càng thêm vô cùng châm chọc.
"Ngôn phu nhân, chú ý cách dùng từ của bà!" Cố Tử Thần lạnh lẽo, ánh mắt căng thẳng.
Là ảo giác sao?!
Luôn cảm thấy một ánh mắt, làm cho người ta không khỏi có phần không rét mà run.
Trương Tiểu Quần người lợi hại đã quen này, khi đối mặt với Cố Tử Thần, cũng không tự chủ được ánh mắt lóe lên, giống như rất tự nhiên, lùi bước.
Bà có phần không phục, đang định phản bác, trổ tài miệng lưỡi nhanh nhẹn.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, lại nhìn thấy Cố Tử Thần kéo Kiều Tịch Hoàn đi tới ngoài hành lang.
Trương Tiểu Quần tức đòi mạng, bà hung hăng công kích về phía bóng lưng Cố Tử Thần và Kiều Tịch Hoàn, lửa giận hướng lên trời, "Lúc này, tụi mày còn đi! Có lương tâm hay không!"
Cố Tử Thần ngừng di chuyển xe lăn, anh quay đầu, tròng mắt lạnh lẽo đến cùng cực, "Tôi rời đi cần xin phép bà?"
"Cố Tử Thần, mày đừng có dáng vẻ uy hiếp tao như vậy, Trương Tiểu Quần tao sống hơn nửa đời người rồi, tao còn chưa từng sợ ai!" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Vậy bắt đầu từ hôm nay, sẽ để cho bà sợ tôi!" Cố Tử Thần gằn từng tiếng, tuyệt không phải uy hiếp đơn giản.
Trương Tiểu Quần giật mình ở đó.
Hôm nay khí thế Cố Tử Thần tản mát ra, làm cho người ta càng ngày càng rợn cả tóc gáy.
Người trên hành lang, hình như cũng đều không nhịn được ngừng thở.
Ngay cả Cố Tử Hàn, một khắc kia, hình như cũng không dám tùy tiện xen miệng nói một câu.
Nhưng mà.
Trương Tiểu Quần hung hăng nhìn Cố Tử Thần, khó chịu hết sức nói tiếp, "Mày còn chưa đủ tư cách!"
"Có đủ tư cách hay không, sau đó sẽ biết thôi!" Tròng mắt Cố Tử Thần đảo một cái, một tay di chuyển xe lăn, một tay kéo Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Đi được như chuyện đương nhiên như thế.
Trương Tiểu Quần giận đến giậm chân, hung hăng công kích hai người rời đi nói, "Tao sẽ kiện Kiều Tịch Hoàn ra tòa, tụi mày chờ coi!"
Cố Tử Thần chỉ lạnh lùng mím môi một cái, dáng vẻ khinh thường đến khát máu như vậy.
Kiều Tịch Hoàn thậm chí có trong khoảnh khắc như thế cảm thấy mình, nhìn nhầm.
Sao cô có thể nhìn thấy dáng vẻ khát máu trên mặt Cố Tử Thần?!
Vẻ mặt như vậy, không phải chỉ nên xuất hiện ở trên mặt Cố Tử Hàn sao?!
Cô cắn môi, bị Cố Tử Thần kéo, đi vào thang máy.
Thang máy rất yên tĩnh, giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, trong hoàn cảnh u ám như thế, hình như ngay cả âm thanh hô hấp cũng có thể nghe được.
"Có đau không?" Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, nhìn về phía cửa thang máy, cũng không quay đầu.
Kiều Tịch Hoàn không tự chủ được sờ mặt của mình một cái, mới vừa rồi hơi đau, hiện giờ thật ra thì không đau, chẳng qua cảm thấy bị người quạt bạt tai như vậy, có phần không chịu phục mà thôi, nhưng mà mới vừa rồi nếu Cố Tử Thần không ra mặt, bản thân mình cũng một bàn tay quạt lại, lấy tính tình Trương Tiểu Quần, không làm khó thành bộ dạng gì, đoán chừng giờ phút này, cô đã thành công mục tiêu công kích.
Không tự chủ mím mím môi, "Không đau, chỉ có phần không thoải mái mà thôi, nhưng mà mới vừa anh chọc tức Trương Tiểu Quần, em liền thoải mái hơn nhiều."
"Chọc tức?!" Cố Tử Thần cười lạnh.
Cho tới bây giờ anh làm đều không nông cạn như thế.
Kiều Tịch Hoàn nhìn thang máy mở ra, nói, "Chúng ta cứ đi như vậy sao? Không chờ Ngôn Hân Đồng ra ngoài?!"
"Kết quả còn cần chờ sao?" Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
Cảm giác Cố Tử Thần giống như cái gì cũng biết.
Mà những chuyện đã biết kia, nhiều hơn cô biết, nhiều hơn.
Cô quay đầu nhìn Cố Tử Thần, dừng ở cửa thang máy.
Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi vài bước, cảm thấy tầm mắt của người sau lưng, quay đầu lại, "Không đi?" di3n~d@n`l3q21y'd0n
"Anh tin tưởng là em đẩy Ngôn Hân Đồng xuống sao?"
"Tôi không tin."
"Tại sao?"
"Tôi không có nhiều tại sao như vậy!" Cố Tử Thần quay đầu lại, lạnh lùng nói, "Về nhà!"
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần.
Người đàn ông này, cảm giác giờ khắc này không khỏi, rất man (đàn ông)!
Cố Tử Thần rốt cuộc tại sao, đều làm cho người ta, nhìn không thấu như vậy?!
Cô thậm chí không tìm được một chút xíu dấu vết về anh, mà cô làm một chút, lại giống như toàn bộ đều ở dưới mắt anh, vừa nhìn hiểu ngay.
Cô cắn răng, sải bước đuổi kịp.
Xe hơi của nhà dừng ở cửa chính, Kiều Tịch Hoàn đỡ Cố Tử Thần lên xe, mình ngồi bên cạnh anh.
Xe rời bệnh viện.
Hai người yên lặng không nói gì.
Dù sao khi hai người chung đụng, Kiều Tịch Hoàn không mở miệng nói chuyện, Cố Tử Thần sẽ rất ít mở miệng, mà giờ khắc này Kiều Tịch Hoàn giống như đang nghĩ đến một vài sự việc, nghĩ đến một vài chuyện mình không hiểu. Cho nên một đường trầm mặc.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, vội vàng mở miệng nói, "Em đi bệnh viện bên cạnh thăm Vũ Đại một chút. Cô ấy bị thương nằm viện."
Tròng mắt Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích.
Lúc này, suy nghĩ của người phụ nữ này quả thật không giống với người bình thường.
Người bình thường gặp phải tình huống như thế, không nói nhất định phải khóc kể uất ức của mình, ít nhất cũng sẽ nghĩ đủ phương cách để cho mình thoát khỏi hiềm nghi, xử lý tốt chuyện của mình, mà cô giờ phút này, vẫn còn có tâm tư quan tâm người khác.
Là nội tâm rất cường đại, hay là thói quen sống không tim không phổi như vậy.
Cố Tử Thần bình tĩnh nhìn về phía tài xế, "Bên cạnh, bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố."
Kiều Tịch Hoàn quay đầu, "Làm sao anh biết là bệnh viện tư nhân?"
"Bên cạnh bệnh viện này, cũng chỉ có một bệnh viện đó."
"Anh không phải không bước chân ra khỏi nhà sao? Sao anh quen thuộc địa hình nơi này như vậy?" Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc hỏi, hung hăng nhìn Cố Tử Thần.
Mặt Cố Tử Thần không đổi sắc, giọng điệu lạnh lùng, "Em rốt cuộc muốn nói điều gì?"
"Em chỉ muốn hiểu rõ anh là người như thế nào thôi!" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, không chớp mắt một cái, giống như thật sự muốn từ trên khuôn mặt người đàn ông này nhìn ra một chút khác biệt, thấy thứ mình muốn nhìn. dieendaanleequuydonn
Nhưng người đàn ông trước mặt, quá sâu, sâu không lường được.
Cho dù mỗi một cử động của anh, giống như cũng cất dấu bí mật động trời, làm thế nào cũng đoán không ra, nhìn không ra.
Sống cuộc sống như thế, cô có rất nhiều khi, cũng hết sức hỏng mất.
Cố Tử Thần dựa vào sau ghế, đầu trực tiếp chuyển sang bên, nhìn ánh đèn sáng chói trên đường Thượng Hải, giọng nói lành lạnh nhàn nhạt nói, "Tôi không cần em hiểu."
"Ngươi không muốn giải thích với em, hay không muốn em đến gần?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, câu nói khẩn thiết, ở dưới bóng đêm yên tĩnh như thế, bên trong không gian xe yên tĩnh như thế, lẳng lặng vang vọng.
Bệnh viện trung tâm và bệnh viện tư nhân thành phố cách rất gần, mấy phút thời gian đã đến.
Xe dừng ở cửa, thật lâu.
Cố Tử Thần vẫn không trả lời vấn đề của cô.
Cô cắn môi, hít sâu, cố hết sức khống chế cảm xúc.
Cảm giác tối nay mình để quá nhiều tình cảm trên người đàn ông này rồi, anh chẳng qua chỉ ra mặt phản kích Trương Tiểu Quần một cái vì cô mà thôi, là một người đàn ông, bảo vệ người phụ nữ của "Mình" là chuyện đương nhiên, cho dù bọn họ cuối cùng phát triển thành quan hệ như thế nào, ít nhất trên giấy chứng nhận hôn nhân có tên bọn họ, cho nên Cố Tử Thần chính là hành động kia, cô tội phải có bất kỳ cảm động cảm kích nào, cô nên cảm thấy, là chuyện đương nhiên.
Cô rất biết điều chỉnh cảm xúc, bởi vì cô cảm thấy cô rất thích bản thân, không thích so tài với chính mình.
Cô mở cửa xe, xuống xe, "Anh có thể về trước, tối nay em tự đón xe về…" Là được.
Còn chưa nói xong.
Cứ nhìn tài xế lấy xe lăn từ cốp sau ra, sau đó đỡ Cố Tử Thần xuống xe, ngồi lên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, "Ngươi muốn đi?"
"Đi với em nhìn một chút." Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, rất kinh ngạc.
Nhưng mà.
Đối với hành động của Cố Tử Thần, chuyện kinh ngạc cũng không phải là một hai chuyện như vậy, cho nên cô rất bình tĩnh dẫn đầu đi phía trước, sau đó lấy điện thoại ra, "Doãn Tường, Vũ Đại ở phòng nào…"
Cố Tử Thần nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này, đã trong lúc vô hình, phá vỡ rất nhiều, nguyên tắc của anh.
Hai người vào thang máy lên lầu.
Đi vào phòng bệnh bình thường trong bệnh viện tư nhân.
Đẩy phòng bệnh ra.
Phòng bệnh của bệnh viện tư nhân tương đối ấm áp, phong cách màu hồng, cảm giác không hợp với Vũ Đại.
Cô đi vào, Vũ Đại ngồi dựa vào đầu giường, trên người quấn băng vải, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đến, cũng không có quá nhiều cảm xúc.