Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Kiều Tịch Hoàn chợt quay đầu lại, nhìn Doãn Tường mặt lạnh đang hiện ra trước mặt mình, hơn nữa thuận thế che chở cô ở phía sau.
Doãn Tường biết đánh nhau sao?!
Nhìn dáng vẻ, hình như là thế.
Cô cắn môi, hiện giờ không hỏi nhiều như vậy.
Chỉ thấy Doãn Tường từng quyền từng quyền, chính xác mà có lực đánh nhau với đối phương.
Kiều Tịch Hoàn khống chế hô hấp, bản thân một lần nữa đi vào trong xe con.
Cô leo lên xe con, rất dùng sức cởi túi vải.
Dụ Lạc Vi.
Trên dưới toàn thân đều bị thương, trên mặt đã sưng lên không còn hình dáng.
Cô kiểm tra hô hấp của cô ta, cô ta khẽ thở.
Cắn môi, hiện giờ cũng không để ý được quá nhiều, một phát nâng Dụ Lạc Vi lên, đi vào trong xe con của cô.
Dụ Lạc Vi hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, vốn không ra được chút khí lực gì.
Cô tốn hơi sức thật lớn mới đẩy được Dụ Lạc Vi từ trong xe con ra ngoài, sau đó đỡ cô ta từng bước gian nan đi tới trong xe con của mình.
Cô cắn răng, vào lúc này không thể xả hơi một giây.
Kiều Tịch Hoàn đi rất chậm, kéo một người như thế, cô không thể bước dài chân! Cô thật sự hận hơi sức của mình không thể lớn hơn một chút, nếu có thể giống như Vũ Đại vậy!
Mồ hôi của cô từ trên trán rơi xuống dưới, không chỉ lao lực, nhịp tim cũng rất nhanh. Ở trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy, cô không biết mình có thể thật sự kéo Dụ Lạc Vi an toàn tới trong xe của mình hay không…
Đột nhiên.
Kiều Tịch Hoàn giống như nghe được Vũ Đại kêu lớn một tiếng, “Kiều Tịch Hoàn cẩn thận!”
Lời của Vũ Đại vẫn còn quanh quẩn bên tai, đã cảm thấy sau lưng mình có cảm giác đau đớn mãnh liệt, giống như sức lực của quả đấm, lực lớn như vậy, cô kéo Dụ Lạc Vi, trực tiếp lao về phía trước, khoảnh khắc khi ngã xuống đất, sau lưng còn bị một người đàn ông hung hăng đạp một cước.
Đau!
Kiều Tịch Hoàn cau mày, cắn răng nghiến lợi.
Cô thậm chí cảm thấy, xương của cô chắc đã gãy, một khắc kia nước mắt hoàn toàn không chịu khống chế rơi ra ngoài.
Cô quay đầu, nhìn đôi chân đeo giày da rất nặng kia đang hướng lên đầu cô thì đột nhiên bị kéo ra, cô nhìn Doãn Tường ôm cổ người kia, kéo lui anh ta về phía sau mấy bước, ném ra ngoài.
Doãn Tường vội vàng chạy tới đỡ Kiều Tịch Hoàn lên, đỡ Dụ Lạc Vi lên, nhanh chóng đi vào trong xe con, thật cấp bách, cho nên dùng lực lớn đẩy hai người bọn họ vào chỗ ngồi phía sau, đóng cửa xe, bản thân xoay người ngồi vào vị trí tay lái, lái xe trực tiếp rời đi! dfienddn lieqiudoon
“Doãn Tường, còn có Vũ Đại!” Kiều Tịch Hoàn thét chói tai, nhìn Vũ Đại còn bị hai người vây đánh, có hai người hiện giờ nằm trên mặt đất, nhưng rõ ràng, hai người kia vẫn chưa chết, thân thể đều đang giãy giụa, không chừng một giây tiếp theo đứng lên, lại vây đánh Vũ Đại.
“Tôi đưa hai người đến chỗ an toàn trước.” Doãn Tường lạnh lùng nói.
Xe hoàn toàn không ngừng lại, lái về phía trước.
“Doãn Tường, cậu dừng xe cho tôi!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, cho dù hiện giờ toàn thân đau muốn chết, nhưng Vũ Đại vẫn còn một mình ở đó!
Một đấu với bốn.
Bốn người này rõ ràng, rõ ràng không phải là đèn đã cạn dầu.
Mặt mày Doãn Tường cũng không động đậy, vẻ nghiêm túc một khắc kia, khiến Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, cô vốn không quen biết người đàn ông này!
Cô gào lên giận dữ, trong miệng mang theo uy hiếp, “Doãn Tường, anh không nghe tôi thật sao?!”
“Hiện giờ, không thể nghe theo cô.”
“Anh sợ chết?”
“Tôi sợ không bảo vệ tốt cho cô!” Doãn Tường hung hăng nói.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, “Tôi không cần anh bảo vệ, tôi hiện giờ yêu cầu anh lập tức đi cứu Vũ Đại!”
“Nhiệm vụ hiện giờ của tôi chính là, bảo vệ tốt cho cô!” Doãn Tường gằn từng tiếng, giống như đang nói với bản thân, thái độ càng thêm dữ tợn.
Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm vào Doãn Tường, nhìn Doãn Tường rõ ràng không quá giống bình thường.
Cô cắn môi.
Nhìn anh ta, hung hăng nhìn.
“Tôi muốn báo cảnh sát!” Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại di động ra.
“Không thể báo cảnh sát!” Doãn Tường đột nhiên lớn tiếng nói.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, sững sờ cả người.
“Đừng báo cảnh sát, hiện giờ không thể báo cảnh sát!” Doãn Tường gằn từng tiếng, “Tin tưởng tôi một lần, đừng báo cảnh sát.”
“Nhưng mà Vũ Đại…”
“Bây giờ cô báo cảnh sát, lấy tốc độ chạy tới của cảnh sát cũng không có tác dụng! Ngược lại sẽ khiến chuyện lần này phức tạp, có lẽ một khi lỡ tay Vũ Đại sẽ giết người, ai cũng không giải thích rõ ràng được có phải tự vệ hay không.” Doãn Tường hung hăng nói.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Cảm giác Doãn Tường rất logic, rất có sức thuyết phục.
Cho dù không tìm được điểm thuyết phục.
Cô cắn môi, trong lòng lo lắng chết đi được, cô nắm chặt điện thoại di động, thân thể khẽ phát ru.
Xe bằng tốc độ nhanh nhất chạy đi, Doãn Tường đưa Kiều Tịch Hoàn và Dụ Lạc Vi vào nội thành, dùng xe trực tiếp chặn một chiếc taxi lại, để Kiều Tịch Hoàn ngồi vào, cõng Dụ Lạc Vi, thậm chí trực tiếp ném vào chỗ ngồi phía sau, sau đó không ngừng một giây, quay lên xe rời đi, xe một đường chạy loạn bão tố, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như trong thời gian nháy mắt, xe không còn ở đó.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hướng đèn đuôi xe biến mất, tròng mắt căng thẳng, nói với tài xế taxi, ”Đi bệnh viện trung tâm thành phố.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Xe taxi nhanh chóng đến nơi.
Bệnh viện trung tâm thành phố đã sớm có bác sỹ và y tá chờ ở cửa, vừa đến, Dụ Lạc Vi liền được đoàn người đẩy vào phòng cấp cứu.
Suốt dọc đường, Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn kiểm tra Dụ Lạc Vi, hô hấp vẫn luôn còn, nhìn dáng dấp không tổn thương đến bộ phận quan trọng.
Cô ngồi trên hành lang, sau lưng đau chết được, giờ phút này cũng không có tâm tư để ý tới, cô vẫn có thể khiến sau lưng ngồi thẳng, chắc không tổn thương đến xương.
Cô dựa vào ghế ngồi trên hành lang, yên lặng nhìn đèn đang phẫu thuật.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn hiển thị gọi tới, nhíu mày một cái, “Xin chào, Kiều tiểu thư.”
Bên kia truyền đến giọng nói cung kính của vệ sĩ.
“Không phải kêu các anh bảo vệ tốt cho Dụ Lạc Vi sao? Các anh có biết không, Dụ Lạc Vi thiếu chút nữa chết rồi.”
“Xin lỗi Kiều tiểu thư, chúng tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh Dụ tiểu thư, nhìn thấy cô ta lên một chiếc xe hơi, chúng tôi lập tức đuổi theo ngay sau đó, đột nhiên bị một chiếc xe màu đen chặn lại, xảy ra tai nạn xe cộ, ở trong thành dẫn tới tranh cãi và hỗn loạn. Sau đó bị đưa đến đồn cảnh sát tra hỏi, hiện giờ mới từ trong đồn cảnh sát ra ngoài cũng nhận lại được điện thoại di động, làm mất dấu Dụ tiểu thư, thật lòng xin lỗi.” Bên kia nói xin lỗi.
Kiều Tịch Hoàn không cần nghĩ cũng biết, nếu Cố Tử Hàn dám xuống tay, khẳng định đã nghĩ được biện pháp tránh mấy vệ sĩ này.
Dụ Lạc Vi người phụ nữ này, thật sự không có nguy cơ an toàn!
Trong lòng đủ loại lửa giận, cô đè nén giọng nói, “Được rồi, bây giờ các anh lập tức đến phòng phẫu thuật khoa ngoại bệnh viện trung tâm thành phố, tôi đang ở đây chờ các anh.”
“Dạ, chúng tôi lập tức chạy tới.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Cố Tử Hàn, kẻ ác cuối cùng sẽ có hậu quả xấu!
Cô siết ngón tay, một mình đợi ở đó, nhìn chữ đang phẫu thuật. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc bọn họ rời đi, bóng dáng Vũ Đại một mình cô độc!
Cô cắn chặt môi, yên lặng chịu đựng, đủ loại cảm xúc giống như muốn hỏng mất.
Không bao lâu, bốn người vệ sĩ cùng nhau chạy đến.
Kiều Tịch Hoàn đưa mắt nhìn bọn họ, bọn họ vội vàng cung kính cúi đầu.
Kiều Tịch Hoàn cũng không có tâm tư nói chuyện với bọn họ, mấy người cứ yên tĩnh đợi ở đó như thế.
Một hồi lâu, đèn đang phẫu thuật tắt.
Bác sỹ ra ngoài, nói, “Bệnh nhân không có nguy hiểm tính mạng, trên người cũng chỉ bị chút vết thương ngoài da, giống như sợ quá mức, hiện giờ sau tỉnh táo, cảm xúc cả người vẫn chưa ổn định, người thân phải tiến hành khuyên bảo nhiều.”
“Được.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.
Cũng may, bị thương ngoài da.
Nếu như trễ một bước, có lẽ Dụ Lạc Vi sẽ không còn.
Cô mím môi, nhìn y tá đẩy Dụ Lạc Vi ra ngoài, Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, người vốn yên tĩnh lập tức kích động, cô ta một phát túm lấy cánh tay Kiều Tịch Hoàn, hung hăng nói, “Có người muốn giết tôi, muốn giết tôi…”
“Yên tĩnh một chút.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.
Y tá cũng nhíu mày một cái, “Cô đừng lộn xộn, bình truyền sẽ rớt.”
Dụ Lạc Vi nắm lấy cánh tay Kiều Tịch Hoàn, hung hăng dùng sức, không dám buông ra một chút nào.
“Cô bình tĩnh một chút, hiện giờ tôi đã phái người bảo vệ cô, cô không có việc gì.”
“Chị đừng rời khỏi tôi.” Dụ Lạc Vi bắt được Kiều Tịch Hoàn, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, run run rẩy rẩy nhìn cô, thân thể giống như vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ, không ngừng run rẩy.
“Lúc này tôi sẽ không rời đi, cô buông tay trước.” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Dụ Lạc Vi một hồi lâu sau mới buông Kiều Tịch Hoàn ra, sau đó ánh mắt không chớp nhìn cô, chỉ sợ cô đột nhiên rời đi. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy.
Kiều Tịch Hoàn mặt lạnh, nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô ta.
Trong lòng cô không hề phập phồng gì, cũng không có bất cứ thương tiếc nào với Dụ Lạc Vi như thế, cô ngồi trên ghế sa lon trong phòng bệnh, bây giờ cô chỉ lo lắng cho Vũ Đại, lo lắng cô ấy…
Cô hung hăng cắn môi.
Vào giờ khắc này điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Tịch Hoàn giống như sợ hết hồn, cô vội vã nhận, “Doãn Tường.”
“Vũ Đại không có chuyện gì, hiện giờ tôi mang cô ấy đi bệnh viện.” Giọng nói bên kia dường như hơi suy yếu.
“Được, cám ơn anh Doãn Tường.”
“Ừ.” Bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, không có chuyện gì.
Cô để cho mình yên lặng bình tĩnh như vậy một lát.
Lần đầu tiên có một cảm giác đã trải qua sinh tử, cho nên cả trái tim, vẫn còn phấn khởi không thể tự thoát ra được nhảy lên kịch liệt.
Cô hít sâu, hô hấp, sau đó cầm điện thoại lên.
"Cha."
"Tìm được Dụ Lạc Vi rồi sao?" Bên kia truyền đến âm thanh hơi gấp gáp.
"Tìm được rồi, nhưng bây giờ cảm xúc có phần không ổn định, không thích hợp đặt câu hỏi."
"Bây giờ con lập tức về nhà, cha có chuyện cần nói."
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Cô nghĩ, có lẽ, có lẽ kế hoạch ban đầu, lại có thay đổi.
Cô xoay người định đi.
"Kiều Tịch Hoàn, chị đi đâu vậy?!" Dụ Lạc Vi nhìn động tĩnh của Kiều Tịch Hoàn, thét chói tai không thôi.
"Tôi đi đâu không cần báo lại với cô."
"Không phải chị nói không rời đi sao?!"
"Cho tôi lý do, tôi vì sao không được rời đi?!" Kiều Tịch Hoàn châm chọc nói, "Có thể cứu mạng cô, cô nên cảm thấy cực kỳ may mắn."
"Kiều Tịch Hoàn, chị đừng rời đi, tôi van chị đừng đi, có người muốn hại tôi…"
"Cố Tử Hàn muốn hại cô, đó là cô gieo gió gặt bão." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng ra tên tuổi "Có người", hơn nữa thẳng thắn mà khẳng định. dieendaanleequuydonn
Dụ Lạc Vi cắn môi, Kiều Tịch Hoàn chắc chắn biết tất cả chân tướng, cùng với việc cô âm thầm cấu kết với Cố Tử Hàn, bán đứng chị ta.
"Bên ngoài có vệ sĩ, nếu như cô không đi loạn, tạm thời sẽ không có nguy hiểm."
Ném lại một câu, cũng không quay đầu lại rời đi.
Dụ Lạc Vi há miệng, cũng không phát ra âm thanh.
Một khắc kia cũng cảm thấy mình không có lý do gì gọi Kiều Tịch Hoàn lại.
Kiều Tịch Hoàn đi về phía cửa, một lần nữa nói rõ một phen với vệ sĩ, mới rời khỏi bệnh viện.
Cô ngồi xe taxi, một đường bình tĩnh trở lại đại viện nhà họ Cố.
Đi vào phòng khách, người giúp việc nhìn thấy cô, liền vội vàng tiến lên, "Đại thiếu phu nhân, lão gia kêu cô đi thư phòng của ông."
Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái, đi về phía thư phòng của Cố Diệu Kỳ, gõ cửa.
"Đi vào."
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa vào.
Bên trong phòng trừ Cố Diệu Kỳ, còn có Cố Tử Hàn.