Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 71: Đạo cao một thước, ma cao một trượng (7)




Editor: Puck - Diễn đàn

Thượng Hải.

Trong khu chung cư hạng sang.

Lôi Lôi cầm điện thoại di động, cả người giận đến phát run.

Năm trăm vạn.

Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dạ. 

Năm trăm vạn liền muốn đuổi cô sao?!

Hừ.

Thật buồn cười.

Coi Lôi Lôi cô là tên ăn xin sao?!

Đừng nói năm trăm vạn, cho dù năm ngàn vạn cũng không được!

Cô thừa nhận nhà cô không phải hào môn quý tộc gì, không có nhiều tiền như vậy, nhưng Lôi Lôi cô cho tới bây giờ muốn đều không phải là như vậy.

Cô nắm điện thoại di động, thân thể bởi vì tức giận, bởi vì kiềm chế mà đang không ngừng run rẩy, run rẩy rất lợi hại.

Tiêu Dạ.

Nhiều năm như vậy, yêu anh nhiều năm như vậy, anh cuối cùng cứu vẫn lựa chọn Diêu Bối Địch.

Buồn cười đi, thật buồn cười.

Lôi Lôi cô chính là một chuyện cười lớn, chuyện cười bị mọi người nhìn hết. 

Một khắc kia, cô nở nụ cười, cười đến phóng đãng một chút.

Càng cười càng không thể cứu vãn.

Đến cuối cùng, hình như nước mắt cũng bật cười, châm chọc như vậy thê thảm như vậy.

Cô nhiều thê thảm. 

Trước kia bị người vứt bỏ như vậy, hiện giờ, vẫn bị vứt bỏ như vậy, cùng một cái đàn ông, cùng một người phụ nữ.

Cô cúi đầu, mặc dù trước mắt mơ hồ đến không thấy rõ, vẫn cúi đầu bấm từng số gọi điện thoại, cô hít sâu, cô nói cô không kích động, cô không tin mình cũng sẽ bị người đuổi đi như vậy, giống như tên ăn xin, nói bị đá liền bị đá đi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bên kia truyền tới giọng nói có phần không nhịn được, "Chuyện gì, mấy ngày này tôi rất bận."

"Tề Lăng Phong, Tiêu Dạ muốn chia tay tôi." Lôi Lôi gằn từng tiếng.

Bên kia trầm mặc một hồi, "Tại sao lại đột nhiên chia tay cô."

"Diêu Bối Địch, đều do Diêu Bối Địch người phụ nữ kia!" Lôi Lôi hung hăng nói, hung hăng nói, một khắc kia hận không thể giết chết người phụ nữ này.

Tề Lăng Phong lạnh lùng nói, "Đã nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc đã từng nghĩ chưa, tại sao cô luôn bị người phụ nữ này đạp dưới chân?!"

Lôi Lôi cắn môi, một khắc kia hình như cánh môi cũng cắn nát dưới khống chế tâm tình của mình, cô đè nén âm thanh run rẩy nói, "Đó là một con đê tiện, một người phụ nữ đê tiện, vì lấy được đàn ông không từ thủ đoạn nào, thậm chí cởi sạch sẽ mình đưa lên, năm ấy người  ta mới mười tám tuổi mà thôi, tình nguyện bị thầy trò toàn trường cười nhạo cũng được, cô ta chính là hèn mọn không cần thể diện như vậy!" dfienddn lieqiudoon

"Người phụ nữ đê tiện?" Tề Lăng Phong châm chọc cười, "Lấy được đàn ông mới là bản lĩnh, mặc kệ dùng thủ đoạn gì."

Lôi Lôi dùng móng tay hung hăng nhéo mình, nhéo mình, để không vào thời khắc này đột nhiên phát điên, cô hỏi anh, "Vậy tôi làm sao bây giờ?"

"Tôi bây giờ không nghĩ ra được biện pháp. Nhưng trong khoảng thời gian này cô yên tĩnh một chút cho tôi, đừng đi quấy rầy Tiêu Dạ, cũng đừng mặt dày mày dạn đi quấn lấy anh ta, trước khi tôi chưa nghĩ ra được phương pháp tốt hơn, cô đừng đi làm bất cứ chuyện gì. Tôi sẽ mau sớm cho cô câu trả lời thuyết phục." Tề Lăng Phong nói từng chữ từng câu.

"Được." Lôi Lôi gật đầu.

"Bây giờ tôi rất nhiều việc, cô cũng đừng liên tục gọi điện thoại thúc giục tôi, tôi sẽ không bỏ qua cô con cờ có lợi này." Nói xong, bên kia liền lạnh lùng cúp điện thoại.

Lôi Lôi nhìn điện thoại di động, nhìn trên màn hình điện thoại di động hiển thị “Kết thúc cuộc gọi”.

Cô cố nén nước mắt lần nữa không chịu khống chế trượt xuống.

Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ.

Đừng trách tôi vô tình vô nghĩa, đừng trách tôi lòng dạ độc ác, là anh ép buộc tôi, tất cả đều là anh ép buộc tôi.

Cho nên, đời này, đời này anh nhất định phải dây dưa với tôi cả đời, nhất định là của tôi đấy, cho dù tổn thương lẫn nhau cũng được, đời này anh đều không thể nào thoát khỏi tôi, trừ phi, tôi chết!

Chết?!

Cô lạnh lùng cười, cười tàn nhẫn.

Nếu Diêu Bối Địch chết rồi, tốt biết bao nhiêu?!

Diêu Bối Địch…

Tôi thật sự vô cùng muốn, tự tay giết chết cô rồi!

Ngũ mã phanh thây!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trải qua hai ngày tăng ca làm thêm giờ.

Phương án hạng mục của thị chính căn bản hoàn thành, Kiều Tịch Hoàn lại một lần nữa ngồi trong phòng họp nghe báo cáo phương án công việc, thái độ dần dần hòa hoãn chút.

Công việc báo cáo kết thúc.

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu, nói, "Hai giờ chiều, Dụ Lạc Vi cùng với tôi đi báo cáo phương án hạng mục cho chủ tịch."

“Vâng.” Dụ Lạc Vi liền vội vàng gật đầu.

"Mặt khác." Kiều Tịch Hoàn nói, "Hạng mục dưới cố gắng của mọi người cơ bản đã hoàn thiện, không ngoài dự đoán, chủ tịch sẽ không có thay đổi quá lớn, cho nên khổ cực mọi người. Vì khao mọi người, tôi đặc biệt xin bộ phận tống hợp, đối với tất cả nhân viên tham gia tiến hành hạng mục này, không phân biệt chức vị, mỗi người lần này trong tiền lương phát ra, tăng thêm hai ngàn đồng tiền mặt phúc lợi. Nội trong ngày hôm nay trưởng phòng ban tập hợp nhân viên báo lại cho bộ phận tống hợp, cũng làm công việc khích lệ công nhân viên."

"Vâng, vâng, cảm ơn quản lý Kiều." Các trưởng phòng ban vội vàng phụ họa.

Vừa nói chuyện phát tiền bạc, mọi người tự nhiên đều rất cao hứng, không khí cũng từ trong nghiêm túc, trở nên sống động rất nhiều.

Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, "Công việc cũng có hồi báo, hi vọng mọi người tiếp tục cố gắng. Hội nghị đến đây là kết thúc, Milk đánh nhật ký hội nghị ra, gởi bản sao cho phó tổng quản lý và chủ tịch, chỉ cần thông báo tình huống triển khai hội nghị là được, nội dung phương án cụ thể không cần nói tới, trước khi đấu thầu, tránh cho phương án bị tiết lộ ra ngoài."

“Vâng.” Milk liền vội vàng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Các trưởng phòng ban khác cũng lục tục rời đi.

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc. 

Uống một ly cà phê, tâm tình coi như không tệ. 

Phương án có thể làm xong nhanh như vậy, căn bản cũng coi như đạt tới yêu cầu của cô.

Cô khẽ thả lỏng, để cho cảm xúc căng thẳng của mình cũng nhận được hóa giải tương đối.

Hai giờ chiều.

Kiều Tịch Hoàn mang theo Dụ Lạc Vi đi trình phương án cho Cố diệu Kỳ, hạng mục cơ mật như vậy, Kiều Tịch Hoàn chỉ mời Cố Diệu Kỳ tham gia, ngay cả Cố Tử Hàn cũng không ở bên trong, Cố Diệu Kỳ từ rất lâu đều ngầm thừa nhận hành động của Kiều Tịch Hoàn, cho nên làm như không biết, không để ý tới Kiều Tịch Hoàn cố ý.

Trình phương án cho người đứng đầu Cố thị, chính là xác định hạng mục cuối cùng của bỏ thầu, mà chỗ mấu chốt nhất của cả hạng mục, cộng thêm một chút chi phí hạch toán công trình chi tiết, đối với Cố Diệu Kỳ mà nói, kết quả ông cần thấy nhất chính là, phí tổn lợi nhuận, cùng với hiệu ứng phát triển hậu kỳ. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Kiều Tịch Hoàn thông qua ý kiến của mình, cùng với ý tưởng của Cố Diệu Kỳ, cuối cùng xác định phương án.

Toàn bộ thông qua.

Tất cả kế hoạch phương án kết thúc, tiếp theo chính là phương án tiêu thụ. 

Phương án tiêu thụ đơn giản nhiều hơn, điều chỉnh điểm đổi mới và điểm bán hàng của tiêu thụ, để bộ phận quảng cáo làm chút lo­go mang tính tiêu chí biểu trưng là được, sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Nghĩ như vậy, ông để Kiều Tịch Hoàn và Dụ Lạc Vi đi ra khỏi phòng họp riêng của Cố Diệu Kỳ, hai người đi vào thang máy.

Dụ Lạc Vi đứng ở sau lưng Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô ta.

Không thể không nói, năng lực biến hiện ra ngoài ở công ty của Kiều Tịch Hoàn khiến cho cô có phần bội phục.

Người phụ nữ vẫn luôn mềm yếu, chỉ biết uất ức cầu toàn vô hạn ở trong ấn tượng của cô hoàn toàn khác nhau. Giống như cái bóng trong trí nhớ đã biến thành một hình ảnh tan thành mây khói, cùng với người phụ nữ trước mặt này vốn không có biện pháp trùng hợp.

Giống như chính là hai người.

Dụ Lạc Vi nhìn chằm chằm Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc là cái gì, khiến cho cô ta đột nhiên trở thành như thế?

Ánh mắt của cô dần dần trở nên tàn nhẫn.

Người phụ nữ này đã từng ở dưới chân cô khắp nơi, bị cô bắt nạt khắp nơi, nhưng bây giờ thì ngược lại bị Kiều Tịch Hoàn hung hăng cắn một cái, không chỉ làm cho cô nhà tan cửa nát, còn để cho cô bây giờ bị vô số người chê cười, chê cười cô không biết tự lượng sức mình.

Cô siết chặt ngón tay, nhận định tất cả năng lực của Kiều Tịch Hoàn, đều bởi vì cô ta gả vào nhà giàu có chân chính.

Kiều Tịch Hoàn có thể có sức lực như vậy ở Cố thị, diễu võ dương oai như vậy, cũng bởi vì cô ta là đại thiếu phu nhân của Cố thị, bằng không, cho dù có năng lực thì như thế nào?! Căn bản không có biện pháp làm cho người ta cảm phục.

Càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Năm đó gả vào Cố thị, cô khinh bỉ, bởi vì gả cho một người tàn tật!

Cô cảm thấy Kiều Tịch Hoàn cả đời này cũng phá hủy như vậy!

Mới vừa gả vào nhà họ Cố quả thật chính là như thế, không những bị cha mẹ chồng lên mặt, khắp nơi bị người bắt nạt, còn không giải thích được giết người bỏ tù, lúc ấy nghe tin tức cô ta đi tù, đừng nói cô có bao nhiêu sảng khoái, một cô gái như vậy, một người phụ nữ ngu ngốc như vậy, người phụ nữ từ nhỏ cô đã không ưa, kết quả đáng đời.

Cô vẫn cảm thấy, đời này của Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy xong rồi, sau khi ra tù, khẳng định liền trực tiếp bị nhà họ Cố đuổi ra cửa, lúc ấy cô vẫn còn ở nước ngoài du học, thậm chí cô nghĩ tới, đợi sau khi cô ta bị đuổi ra ngoài, còn phải đặc biệt trở lại đùa cợt một phen.

Lại không nghĩ rằng…

Cô cắn chặt môi, đến bây giờ gần như không thể tưởng tượng nổi thấy được thành tựu của Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này, vận số thật sự tốt quá?!

Ác độc nơi đáy mắt, càng ngày càng rõ ràng. 

"Dụ Lạc Vi." Thang máy mở ra, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.

Dụ Lạc Vi bị giật mình.

Vội vàng thu lại ánh mắt của mình, khóe miệng kéo ra một nụ cười ngoan ngoãn, "Chị, sao vậy?"

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, "Nói với cô bao nhiêu lần, ở công ty gọi tôi là quản lý Kiều." di3n~d@n`l3q21y"d0n

Dụ Lạc Vi khép hờ mắt, nhìn qua uất ức không đến xong, "Xin lỗi, chị, không phải, quản lý Kiều, về sau tôi sẽ chú ý. Tôi cho rằng ở công ty, khi chỉ có hai người chúng ta thì có thể gọi quản lý như vậy, không ngờ quản lý lại để ý như thế, đều là tôi không tốt…"

Nói xong, hốc mắt lại hơi đỏ.

Một vài đồng nghiệp lui tới đi qua bên cạnh, nhìn họ, cũng không dám dậm chân sải bước rời đi.

Thật ra thì danh tiếng trong đồng nghiệp của Dụ Lạc Vi, trải qua hạng mục này xong, quan hệ cũng không quá tốt, nhưng cho dù như thế nào, giữa Kiều Tịch Hoàn và Dụ Lạc Vi, Kiều Tịch Hoàn vĩnh viễn đều là ở vào phía cường thế, căn cứ vào quan điểm của đại đa số người "Đồng tình với người yếu", vẫn còn có chút thương tiếc Dụ Lạc Vi. 

"Thu lại nét mặt của cô, ở chỗ tôi không hề có tác dụng." Kiều Tịch Hoàn không có biểu cảm gì nói, sau đó đưa bản thảo phương án trên tay cho cô ta, "Theo yêu cầu của chủ tịch sửa đổi sau đó gửi email cho ta, để bộ phận quảng cáo làm một trang bìa sáng tạo và gây cười một chút. Đồng thời, bỏ số liệu trong nội dung mấu chốt của phương án đi, đưa cho bộ phận tiêu thụ làm phương án kế hoạch tiêu thụ."

“Vâng.” Dụ Lạc Vi vội vàng nhận lấy phương án, gật đầu.

"Dụ Lạc Vi, phương án này là bản thảo điều chỉnh cuối cùng, nhớ, trước khi đấu thầu, ngoại trừ hai chúng ta ra, ai cũng không thể đưa, ai cũng không thể nhìn, bao gồm cả phó tổng quản lý Cố Tử Hàn."

“Vâng.” Dụ Lạc Vi rất ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi hiểu rõ, ta sẽ cẩn thận bảo quản."

"Dù có thế nào, ở trong mắt người ngoài chúng ta đều là chị em, ta không muốn làm khó cô. Sau lần này, cũng coi như cho cô kinh nghiệm, tự trải nghiệm kiếp sống kinh doanh chân chính, sau này phải dựa vào chính cô, đừng để cho tôi thất vọng." Kiều Tịch Hoàn nói, giọng ôn hoà, nhưng nghe, giống như là lời khích lệ.

Dụ Lạc Vi hung hăng gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng, tôi nhất định sẽ cố gắng."

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn xoay người, rời đi.

Lúc rời đi, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tà ác.

Lần này, chính là cho Dụ Lạc Vi một khảo nghiệm.

Thật ra thì không cần nghĩ cũng sẽ biết kết quả.

Nhưng Dụ Lạc Vi, có muốn yên ổn đi tiếp không, phải nhìn chính cô ta.