Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 67: Ma cao một thước đạo cao một trượng (5) (tt)




Editor: Puck - Diễn đàn

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, "Có giá trị lợi dụng hay không, gặp mặt sẽ biết. Chỉ có điều ngược lại, tôi có lẽ còn có giá trị đối với cô."

"Nói thế nào?" Ngôn Hân Nghiên nhướng mày

Lần trước không phải khi gặp mặt, không phải cô đã nói, cô hi vọng có một ngày, cô có thể khiến cho Ngôn Hân Đồng và Cố Tử Hàn, cùng với toàn bộ người nhà họ Ngôn, chết không có chỗ chôn sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta, "Không biết hi vọng này, cô vẫn còn chứ?"

Bên kia trầm mặc, hồi lâu, "Gặp mặt ở đâu?"

"Cô cảm thấy chỗ nào tiện nhất?"

"Cà phê Ma Đăng, đường Nam Kinh." Bên kia nói.

(*) Ma đăng: Hiện đại, tân thời, kiểu mới.

"Được, nửa giờ sau đến, không gặp không về." Nói xong, cúp điện thoại.

Kiều Tịch Hoàn để điện thoại di động xuống, gọi điện thoại cho Vũ Đại, cầm giỏ xách lên ra cửa.

Milk nhìn cô, liền vội vàng đứng lên, "Quản lý Kiều đi đâu vậy?"

"Có chuyện đi ra ngoài, có người tìm điện thoại cho tôi." 

“Vâng.”

Kiều Tịch Hoàn đi ra tòa nhà Cố thị, ngồi trong Vũ Đại lái xe, một đường đến cà phê Ma Đăng.

Cô đi vào, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, đi vào một phòng bao.

Trong phòng bao, Ngôn Hân Nghiên đã sớm ngồi ở đó.

Cô trang điểm kiểu khói nhẹ, không giống với vẻ thanh thuần nhà giàu thiên kim trước kia, có vẻ phong trần chút, đặc biệt giờ phút này trên tay còn đang kẹp một điếu thuốc, có vẻ thế tục.

Ngôn Hân Nghiên nhìn Kiều Tịch Hoàn, trong miệng phun ra một làn khói, dập tắt thuốc trên tay, mở miệng nói, "Có phải rất ngạc nhiên không, hiện giờ tôi biến thành dáng vẻ thế này."

"Mỗi người đều phải biến hóa theo thời gian, không có gì đáng kinh ngạc." Kiều Tịch Hoàn nói, rất tự nhiên ngồi ở vị trí đối diện cô ta.

"Tôi biết ngay cô còn có ý tứ hơn tưởng tượng của tôi." Ngôn Hân Nghiên nở nụ cười châm chọc, treo bên môi.

Kiều Tịch Hoàn không có biểu cảm đặc biệt gì, hình như cũng không có tâm tư dây dưa như vậy với cô ta, nhìn cô ta thẳng thừng nói, "Hôm nay tìm cô có chuyện"

"Cô nói đi." Ngôn Hân Nghiên nhìn cô, "Nếu như điều kiện đầu tiên là có thể giúp tôi đối phó, tôi có thể đủ khả năng, cũng sẽ giúp tới cùng."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, "Trước khi nói chuyện, tôi có thể hỏi không, tại sao thù địch người nhà họ Ngôn như vậy."

"Đương nhiên là bởi vì bọn họ đối xử không tốt với tôi. Chỉ có điều không sao, tôi dù sao cũng cảm thấy, người nhà họ Ngôn diễu võ dương oai như vậy, đều sẽ gặp báo ứng, cho nên tôi liền chịu nhịn như vậy, chịu nhịn, cho đến khi nhìn thấy bọn họ từng người một bị báo ứng mới thôi!" Vẻ hung ác của Ngôn Hân Nghiên, hình như dùng ngôn ngữ không biểu đạt ra được. dieendaanleequuydonn

Biểu hiện của cô ngược lại, gió nhẹ nước chảy.

Kiều Tịch Hoàn mím môi nói, "Nhanh chóng và mãnh liệt nói một câu, tôi cảm thấy rất tán thành."

Ngôn Hân Nghiên nhướng mày

"Một nhân vật phản diện trong kịch, anh ta nói kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn bè." Kiều Tịch Hoàn nói với Ngôn Hân Đồng, "Tôi nghĩ, bây giờ chúng ta sẽ là bạn bè." 

Ngôn Hân Nghiên cười lạnh.

Bạn bè?!

Mình biến thành như vậy, cuối cùng không thoát được quan hệ với phụ nữ này. 

Nhưng mà, nếu như hiện tại đứng ở trên cùng một vạch xuất phát.

Thỉnh thoảng làm "Bạn bè" một lần cũng không sao.

Dù sao, cô cũng không có khả năng bị người tính kế nhiều gì.

Cô ngước mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, "Nói mục đích của cô."

" Cô có biết Liêu Văn Phong không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi, trực tiếp đến không xong.

"Biết." Ngôn Hân Nghiên cũng không phản bác, "Bị Cố Tử Hàn lột sạch quần áo, ném ở trên giường của ông ta, từng dây dưa với lão đàn ông này."

"Hiện giờ thế nào? Vẫn còn đang dây dưa sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Rất lâu rồi không bị đưa cho, tôi đoán chừng Liêu Văn Phong chắc cũng mất đi hứng thú với tôi. Đối với một kỹ nữ mà nói, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời đàn ông lưu luyến mình?!" Ngôn Hân Nghiên nói, càng thêm châm chọc. 

"Nghĩ cách để cho ông ta có hứng thú với cô, tôi cần cô giúp tôi làm một chuyện." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

Ngôn Hân Nghiên nhìn cô, chân mày nâng lên, "Muốn tôi lấy hình hay video chúng tôi lên giường?"

Kiều Tịch Hoàn sợ run một giây, khóe miệng nhếch lên.

Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngôn Hân Nghiên hiển nhiên thông minh rất nhiều

"Đúng."

"Tôi có." Ngôn Hân Nghiên gằn từng tiếng. 

Kiều Tịch Hoàn cau mày, ngược lại thật sự có phần không kịp chuẩn bị.

"Liêu Văn Phong người này rất cẩn thận, trên căn bản khi bị đưa đi, trên người không thể có thứ gì, tôi thừa dịp ông ta không chú ý, sử dụng điện thoại của ông ta chụp, gửi vào điện thoại di động của tôi, sau đó sẽ xóa sạch hình trong điện thoại di động của ông ta, hơn nữa kế sách như thế, tôi áp dụng ít nhất không dưới năm lần, mới rốt cuộc thành công. Tôi nghĩ Cố Tử Hàn coi trọng một người như vậy, cuối cùng bắt được cái chuôi, cũng có thể sinh ra đả kích cho Cố Tử Hàn." Ngôn Hân Nghiên nhìn Kiều Tịch Hoàn, nói, "Chỉ có điều tôi không biết nên dùng ảnh chụp chèn ép như thế nào, cho nên sẽ chờ đợi, đối với Cố Tử Hàn kiểu người tàn nhẫn này, chắc chắn sẽ tồn tại mấy nhân vật lớn hận anh ta tận xương còn có năng lực kéo anh ta xuống, quả nhiên, để cho tôi đợi đến rồi."

Ngôn Hân Nghiên nói, còn hả hê nở nụ cười.

Giờ phút này, cô quả thật đắc ý.  die~nd a4nle^q u21ydo^n

Bởi vì nhân vật lớn mà Ngôn Hân Nghiên nói, cô cảm thấy cô có thể đảm nhiệm.

Cô mím môi, "Đưa hình cho tôi, tôi muốn Liêu Văn Phong biến mất trước."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, mới có thể từng bước từng bước một cắt giảm thế lực của Cố Tử Hàn. Tiến tới, một lưới bắt hết người nhà họ Ngôn các người." Kiều Tịch Hoàn nói, rất dễ dàng.

Ngôn Hân Nghiên cười lạnh, "Thời gian này, dài bao nhiêu?"

"Tôi không thể bảo đảm, nhưng mà tôi lại cảm thấy, cũng không lâu. Bởi vì tôi cũng không hi vọng đợi quá lâu, như vậy tôi cũng vậy sẽ cảm thấy, mệt chết đi." Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ từng câu.

Ngôn Hân Nghiên mím môi nhìn cô. 

Mang theo chút nghi ngờ không tin tưởng. 

"Cô đến mức độ như bây giờ, cô cảm thấy tôi còn có gì có thể lừa gạt cô sao? Hoặc là nói, cô cảm thấy cô còn có cái gì, đáng giá mất đi?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi. 

Ngôn Hân Nghiên cười, cười châm chọc, "Quả thật, tôi không có gì có thể mất."

Kiều Tịch Hoàn mím môi cười một tiếng.

Cô cũng thích nói chuyện với kiểu người vứt đi tính mạng hai bàn tay trắng.

Bởi vì kiểu người này, gọn gàng.

"Tôi sợ lưu hình trên điện thoại di động không an toàn, liền lưu hình trong USB, tôi đi về gửi cho cô.”

“Đừng thông qua Internet gửi cho tôi, tôi sợ đến lúc đó tra được ID, cô sẽ không an toàn. Mà cô bây giờ, tôi cảm thấy còn không nên nhanh như vậy đã lộ mình ra." Kiều Tịch Hoàn nói, "Hiện giờ tôi trở về cùng cô lấy hình ra."

"Được." Ngôn Hân Nghiên gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn cùng Ngôn Hân Nghiên đi ra khỏi tiệm cà phê, sau khi đưa cô ta trở về, cầm USB trên tay cô ta rời đi. 

Kiều Tịch Hoàn cầm USB, khóe miệng bỗng nhiên cười một tiếng, quay đầu lại nói với Vũ Đại nói, "Đi tòa soạn Tiểu Bình Quả."

"Được."

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, cầm điện thoại lên, "Anh Ngụy, còn nhớ rõ em gái này không?"

"Nói gì thế, Hoàn Hoàn tìm anh có chuyện gì?"

"Cho anh một món đồ tốt." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Cái gì?"

"Mười phút sau em đến dưới lầu, lấy được anh sẽ biết."

"Được." Ngụy Dũng đáp một tiếng.

Đối với Kiều Tịch Hoàn, anh quả thật không có gì hay để hoài nghi.

Kiều Tịch Hoàn để điện thoại xuống, tròng mắt sâu thêm.

Đến tòa soạn Tiểu Bình Quả, Ngụy Dũng đã đứng chờ ở cửa.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe giao USB cho anh ta, nói, "Bùng nổ mời em ăn cơm."

"Được." Ngụy Dũng gật đầu. die nda nle equ ydo nn

Kiều Tịch Hoàn mím môi cười một tiếng, "Có chuyện, đi trước, bye bye."

"Bye."

Kiều Tịch Hoàn trở lại trong xe con. 

Khó có được, hôm nay tâm tình rất tốt.

Cô đảo mắt, nhìn trên đường Thượng Hải, ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Ngày mai nhất định là một trận, gió tanh mưa máu.

Dĩ nhiên, là đối với người khác mà nói, đối với cô, vẫn là trời quang từ trên cao chiếu xuống. 

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Quả nhiên.

Sáng sớm hôm sau.

Trên bầu trời Thượng Hải lơ lửng tin tức bùng nổ, thiếu lễ độ của một lãnh đạo thị chính quan trọng theo ra ánh sáng, hình ảnh rõ ràng mà thẳng thắn, nghe nói này tin tức vừa ra, một lãnh đạo thị chính lập tức bị cách chức chờ điều tra, người đại diện quan trọng của thị chính ra mặt nói rõ, sự thật như thế, chắc chắn nghiêm trị!

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên bồn cầu, nhìn mẩu tin tức  này, khóe miệng nâng lên một đường vòng cung đẹp mắt. 

Cứ như vậy, không cần bọn họ đi cầu bất kỳ kẻ nào, người phụ trách chủ yếu của hạng mục không có, hạng mục tự nhiên sẽ bị trở ngại, thời gian tự nhiên đầy đủ. 

Cô để điện thoại di động xuống, chân ngồi chồm hổm đã tê rần, chính là định đứng lên thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị gọi tới, "Tề Lăng Phong."

"Là em làm thật sao?"

"Tôi không biết anh đang nói gì?"

"Chuyện Liêu Văn Phong." 

"Ông ta như thế nào?" Kiều Tịch Hoàn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch.

Tề Lăng Phong bất thình lình nở nụ cười, "Kiều Tịch Hoàn, tôi một mực chờ đợi em tìm tôi cùng nhau hợp tác, tôi nghĩ cho dù như thế nào, dựa vào năng lực của một mình em, như thế nào cũng không thể làm gì Liêu Văn Phong, bây giờ nhìn lại, tôi thật sự đã đánh giá thấp em. Cho nên tiếp đó, chính là lúc chúng ta biểu lộ thực lực của mình?!"

"Mặc dù không biết anh đang nói những chuyện gì, chỉ có điều cạnh tranh công bằng, chúc anh nhiều may mắn."

Nói xong, cúp luôn điện thoại.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, đứng lên từ trên bồn cầu, rửa mặt xong, trang điểm, thay quần áo, ra khỏi phòng.

Đúng lúc này chạm mặt với Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng từ bên trong phòng ra ngoài.

Sắc mặt hai người dường như cũng không tốt lắm.

Cố Tử Hàn nhìn Kiều Tịch Hoàn, mặt lạnh đi xuống. 

Ngôn Hân Đồng đuổi theo bước chân của Cố Tử Hàn, xuống lầu.

Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười một tiếng.

Lá bài chủ chốt có lợi của mình đột nhiên bị cách chức như vậy, sắc mặt Cố Tử Hàn không tốt dường như cũng rất bình thường. 

Cô ôm tâm tình rất tốt đi xuống lầu.

Từng bước một, ở đây, ngay cửa đụng phải Cố đại thiếu.

Cố đại thiếu nhìn Kiều Tịch Hoàn, đột nhiên nói một câu, "Hôm nay là sinh nhật em."

"Cái gì?!" Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc. 

Cố đại thiếu buổi sáng chưa tỉnh ngủ sao?

Cố Tử Thần nhíu mày một cái.

"Sinh nhật em?" Kiều Tịch Hoàn tiếp tục hỏi.

Sinh nhật của cô vào hôm nay từ lúc nào?! d1en d4nl 3q21y d0n

Cô sinh vào mùa đông, vừa đúng ngày lễ giáng sinh đó.

Sinh nhật của cô vào hôm nay từ lúc nào rồi…

Đợi chút.

Hoắc Tiểu Khê là lễ giáng sinh.

Kiều Tịch Hoàn có lẽ, chính là hôm nay.

Cô đột nhiên hiểu ra.

"Sao anh nhớ sinh nhật em?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Buổi tối gọi cả Minh Lộ, chúng ta ra ngoài ăn cơm." Cố Tử Thần ném lại một câu nói, lạnh lùng ngồi lên xe lăn rời khỏi, không giải thích một câu gì. 

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần.

Người đàn ông này, ngay cả câu sinh nhật vui vẻ cũng không có, mời người ăn cơm lạnh lùng như thế.

Cô trợn trắng mắt, đi ra biệt thự, ngồi vào trong xe con của Vũ Đại. 

Dựa vào trên ghế sau của xe con.

Sinh nhật của Kiều Tịch Hoàn?!

Khóe miệng cô mấp máy.

Sinh nhật của Kiều Tịch Hoàn, quản cô cái rắm!

Cô hít sâu, không có vẻ mặt đặc biệt gì.

Xe một đường đến tòa nhà Cố thị.

Cô đi vào phòng làm việc, Milk đang cầm một bó bách hợp to đứng ở cửa nghênh đón cô, "Quản lý Kiều, sinh nhật vui vẻ."

Kiều Tịch Hoàn cau mày, "Cô tặng tôi sao?"

"Phúc lợi của công ty." Milk nói, "Tôi chỉ tặng thay."

"Đặt vào chỗ của cô đi." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng. 

Milk hơi xấu hổ, "Không phải quản lý Kiều cô thích bách hợp sao?"

Kiều Tịch Hoàn đã đi vào phòng làm việc.

Milk buồn bực, quản khỉ gió làm gì, dù sao cô thích.

Cô cười híp mắt đặt hoa tươi ở vị trí của mình, sau đó rót một tách cà phê đi vào phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn, "Nửa giờ sau, Dụ Lạc Vi mời cô qua duyệt phương án."

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, sau đó mở máy vi tính ra, vùi đầu làm việc của mình.

"Đúng rồi quản lý Kiều, mới vừa rồi thư ký của chủ tịch thông báo, chuyện hạng mục không cần quá gấp, bởi vì bên chỗ thị chính kia xảy ra chút việc. Tôi cũng đã sớm nhìn thấy, nhưng mà bây giờ giống như các trang web lớn đều bị che đậy. Chỉ có điều đúng là người biết mặt không biết lòng, ông ta còn từng được bình chọn cái gì ấy…" Milk sinh động như thật nói.

Kiều Tịch Hoàn khoát tay áo, "Cô đi ra ngoài trước, tôi phải làm việc."

"A." Milk chu mỏ.

Phụ nữ trời sinh bát quái.

Quản lý Kiều quá lạnh nhạt.

Kiều Tịch Hoàn không phải không bát quái, mà chuyện này cô là người khởi xướng, cho nên không có tin tức gì tốt để bát quái, cô mím môi, ngón tay nhảy lên trên bàn phím. 

Tiếng chuông báo có tin nhắn đột nhiên vang lên. 

Cô mở ra.

Một thân thể vết thương chồng chất, khắp nơi dấu vết tím bầm, thậm chí có chút rách da chảy máu.

Nội dung tin nhắn viết, "Bị chị tôi cùng với cha mẹ tôi làm cho."

Cho dù người phụ nữ trong tấm hình có bao nhiêu mịt mờ, nhưng mà đối với với địa điểm kia, đối với thời gian như vậy, đối với người quen thuộc Ngôn Hân Nghiên mà nói, không khó nhận ra người bên trong đó chính là cô!

Kiều Tịch Hoàn dựa vào trên ghế làm việc, nhìn tin nhắn kia, hồi lâu trả lời, "Tôi sẽ cố hết sức không để cho cô quá lâu. Sau khi xem xong, xóa bỏ tin nhắn này."

Đúng lúc này.

Milk gõ cửa nhắc nhở, "Quản lý Kiều, hội nghị lập tức bắt đầu."

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn đáp một tiếng.

Quả thật nên tăng nhanh độ tiến triển!

Tròng mắt cô, căng thẳng nghiêm trọng!