Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Kiều Tịch Hoàn không nói thêm câu nào, trực tiếp đi về phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ.
Cô hít sâu một hơi, sau đó, gõ cửa.
“Đi vào.”
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng làm việc ra.
Sắc mặt Cố Diệu Kỳ không tốt, rất rõ ràng.
Cho nên hạng mục của thị chính không chỉ bất lợi đơn giản như vậy.
Cô ngồi đối diện Cố Diệu Kỳ, “Chủ tịch, ngài tìm tôi?”
“Cô biết tình huống tiến triển hiện giờ của hạng mục thị chính không?”
“Không biết.”
“80% cơ hội sẽ rơi vào trên tay Tề Lăng Phong! Tôi không phải đã nói với cô, cho dù không phải là chúng ta, cũng không thể là Hoàn Vũ, mà bây giờ, không phải chúng ta, chính là Hoàn Vũ!” Cố Diệu Kỳ hung hăng nói, tức giận rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Sao cha biết được tin tức.”
“Tôi đã nói với cô tôi có chút giao tình riêng với chủ nhiệm Dương phụ trách hạng mục này, tiết lộ chút tin tức cho tôi, nhưng bởi vì dính dáng đến sách lược cấp cao, cũng không thể thay đổi bất cứ quyết định gì.” Cố Diệu Kỳ càng nói càng tức giận.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Cô không biết năng lực cuối cùng của Tề Lăng Phong, nhưng kế hoạch của hạng mục này quả thật hao tốn nhiều tinh lực của cô hơn các hạng mục khác nhiều, có thể nghĩ đến, có thể làm ra, có thể cho lợi nhuận lớn nhất toàn bộ đã tính toán hết lần này đến lần khác, phương án của Tề Lăng Phong có thể tốt hơn của bọn họ, cô quả thật có phần… Chấn động! die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tề Lăng Phong trước kia có bao nhiêu ẩn nhẫn?!
Cô âm thầm siết ngón tay, tức giận trong lòng, không ngừng đè nén.
“Tôi tự nhận phương án của tôi đã viết đến mức hoàn thiện nhất.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Không phải nguyên nhân phương án!” Cố Diệu Kỳ nói.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Không phải phương án, chính là Tề Lăng Phong đang vụng trộm động tay động chân?!
Nhưng rất không có khả năng, hạng mục này Cố Diệu Kỳ nhìn chăm chú chặt chẽ như vậy, ngay cả người phụ trách chủ yếu nhất cũng có giao tình riêng với ông, nếu như Tề Lăng Phong có động tác tay chân gì, Cố Diệu Kỳ nhất định đã sớm biết, không có khả năng vẫn có dáng vẻ như hiện tại.
Cô mím môi, “Cha, là bởi vì chuyện Ngôn Hân Đồng lần này sao?”
Cố Diệu Kỳ gật đầu, cơn tức đó.
Thì ra là vậy.
Tròng mắt cô căng thẳng.
Hạnh mục của thị chính, quả quyết không thể ký kết với công ty có tin tức tiêu cực quấn thân.
Cô quả thật cũng bị Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng ép.
Nhưng cho dù như thê, cô cũng cảm thấy, mất đi một hạng mục và cho Ngôn Hân Đồng một dạy dỗ khắc sâu, theo lâu dài mà nói, đây là có lời.
Cho cô thêm một cơ hội, cô cũng sẽ làm như vậy.
Cô nhìn Cố Diệu Kỳ, “Cha, hiện giờ tiến độ của hạng mục thị chính đến chỗ nào?”
“Quyết sách cuối cùng. Không phải ngày mai, chậm nhất là ngày mốt có thể ra kết quả.” Cố Diệu Kỳ nói, “Nhưng chín không thiếu mười, chính là Tề Lăng Phong được rồi! Cha tức chính là, vốn phương án của chúng ta lấy được ưu thế tuyệt đối, cũng bởi vì chuyện gièm pha như vậy khiến cho chúng ta lỡ mất dịp tốt. Kiều Tịch Hoàn, cha vốn không trách cứ con dùng phương thức cực đoan như vậy để cho mình một trong sạch, nhưng bây giờ cha thật sự có phần tức giận, với phương thức xử lý Ngôn Hân Đồng hoàn toàn không để ý tới hậu quả.” dfienddn lieqiudoon
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Phần hài lòng ngày hôm qua, hiện giờ toàn bộ biến thành trách cứ.
Cố Diệu Kỳ chắc rất sung sướng, ngày hôm qua biến người nhà họ Ngôn thành dáng vẻ như vậy, hiện giờ tất cả truyền thông đều châm chọc và khinh thường nhà họ Ngôn, ông vốn thoải mái, nhưng bây giờ.
Khi gặp phải chuyện như vậy, những người này quy kết toàn bộ lỗi lầm lên trên người cô!
Thật lâu, cô hé môi, nhìn Cố Diệu Kỳ, “Cha, con có một biện pháp có thể thử xem, mặc dù cuối cùng không nhất định có thể lấy được hợp đồng, nhưng ít nhất có thể cho Tề Lăng Phong một kích trí mạng.”
“Con nói cái gì?” Cố Diệu Kỳ có phần không tin tưởng được.
Đã đến tình trạng này rồi, vẫn còn có sức mạnh lớn lao gì?!
“Con cũng cần cha gọi điện thoại cho chủ nhiệm Dương, hôm nay hoặc ngày mai, một lần nữa triệu tập một đàm phán cạnh tranh cuối cùng.”
“Như vậy được không?” Cố Diệu Kỳ hỏi.
Quy trình hợp đồng không phù hợp.
“Cha, đây là hạng mục thị chính, cẩn thận nhất định là chuyện đương nhiên. Hiện giờ ưu thế tương đối cao không phải là chúng ta và Hoàn Vũ sao? Thị chính không thể xác định cuối cùng, lại tiến hành công việc đàm phán ngay mặt hai công ty lựa chọn phương án tiến hành hạng mục tối ưu, chỉ nhằm vào chúng ta và Hoàn Vũ mà thôi, con có thể bảo đảm, đàm phán công việc xong, chủ nhiệm Dương có thể cho thị chính một phương án hạng mục hoàn thiện nhất, ông ấy ngược lại sẽ cám ơn cha.” Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nói từng câu từng chữ, rất có tính thuyết phục. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cố Diệu Kỳ nhướng mày, “Kiều Tịch Hoàn, đây không phải là chuyện đùa. Thị chính không phải công ty bình thường, đối với công ty mà nói, làm nhiều chút chính là phiền toái một chút, nhiều lắm chính là rơi vào miệng lưỡi người ta mà thôi, sẽ không có hậu quả mang tính thực chất gì. Nhưng thị chính không giống vậy, làm không đúng, sẽ bị gắn lấy danh tiếng lấy việc công làm việc tư, đây chính là phạm pháp.”
“Cha, con biết, nhưng mà con lại khẳng định, con có thể làm rất tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Con nghĩ cho dù là công ty, hay là chức vụ nhân viên, muốn phát triển cũng cần gặp phải khiêu chiến. Lần này, nếu như muốn cho Tề Lăng Phong một đả kích, cần phải làm như vậy, bằng không, chúng ta sẽ trơ mắt nhìn Tề Lăng Phong được tiện nghi.”
Cố Diệu Kỳ trầm mặc, hình như đang suy nghĩ.
Ông quả thật không nhịn được dáng vẻ duong dương hả hê của Tề Lăng Phong sau khi lấ được hạng mục này.
Nhưng quả thật cũng tồn tại rất nhiều lo lắng.
Ông suy nghĩ thật lâu, giống như quyết định, “Kiều Tịch Hoàn, cha liền tin tưởng con một lần, nếu lần này làm hỏng, con biết đó, đừng nói vị trí trợ lý tổng giám đốc, bản thân thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty!”
“Được.” Kiều Tịch Hoàn một lời đáp ứng, một chút cũng không do dự.
“Con đi ra ngoài trước, có kết quả cha gọi điện thoại cho con.”
“Vâng.”
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi văn phòng.
Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.
Cô mím môi, lần này Tề Lăng Phong ngược lại thật đúng là lượm được cái tiện nghi.
Có thể tưởng tượng muốn nhặt được tiện nghi của Kiều Tịch Hoàn cô, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng như vậy. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Cô mặt lạnh, trở lại phòng làm việc.
Cả người dựa vào trên ghế công sở, vừa mới bắt đầu nói biện pháp cho Cố Diệu Kỳ, cô thừa nhận thật ra cô cũng không tin tưởng giống như mình đang nói, cho nên giờ phút này cô cần phải cẩn thận suy tính một chút, có thể xuất hiện tình huống đặc thù gì không.
Cô cau mày, suy nghĩ sâu xa.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Đi vào.”
Trương Kiều Ân đi tới.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy.
“Quản lý Kiều, là hạng mục thị chính…”
“Không liên quan đến phương án của cô, phương án của cô rất hoàn thiện, là những nguyên nhân khác tạo nên.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
Trương Kiều Ân khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”
Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, “Cô đây là đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.”
“Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ…”
Được rồi, con người đều ích kỷ, dĩ nhiên đều hy vọng xảy ra chuyện, không liên quan gì tới mình.
“Được rồi, cô đi ra ngoài đi.” Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nói.
Trương Kiều Ân gật đầu, khoảnh khắc khi rời đi, “Quản lý Kiều nếu như có chỗ nào cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực." dieendaanleequuydonn
“Ừ, yên tâm đi, nếu cô là người của tôi, tôi liền sẽ nghiền ép không chừng mực, tôi là thương nhân.” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.
Trương Kiều Ân nhếch miệng cười một tiếng, “Xin thỏa sức nghiền ép.”
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, cười một tiếng, khoát tay để cho cô ấy đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại vài giây, điện thoại reo.
Cô nhìn hiển thị gọi tới, nhận, giọng cung kính, “Chủ tịch.”
“Chín giờ sáng mai, phòng họp lầu tám tòa nhà một phòng thị chính, cô và người phụ trách tập đoàn Hoàn Vũ tham gia đúng giờ.”
“Cám ơn chủ tịch.”
“Kiều Tịch Hoàn, đừng khiến cha thất vọng.”
“Con sẽ không khiến cha thất vọng.” Kiều Tịch Hoàn rất khẳng định.
“Ừ.”
Bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị “Kết thúc cuộc gọi”, như có điều suy nghĩ, điện thoại lại đột nhiên vang lên, Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Tề Lăng Phong.”
“Kiều Tịch Hoàn, cô lại giở trò gì.”
“Giở trò gì, ngày mai chẳng phải sẽ biết sao?” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
“Cô quyết định cho tôi ngạc nhiên đến cùng?” Tề Lăng Phong lạnh lùng hỏi.
“Là kinh sợ.” Kiều Tịch Hoàn sửa lại.
“Rất tốt, tôi ngược lại thật sự muốn nhìn một chút, ngài mai cô bày mưu tính kế như thế nào!”
“Vậy ngày mai gặp.” Kiều Tịch Hoàn nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô lạnh mắt.
Lạnh lùng nở nụ cười, vậy thì mỏi mắt mong chờ đi!