Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 6-4




Ngày hôm sau.

Buổi sáng.

Kiều Tịch Hoàn đang ở văn phòng, thảo luận với A Miêu về phương án thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Mím môi nhìn điện báo, cô im lặng một giây, quay đầu nói với A Miêu: “Tôi đi tiếp cú điện thoại, cô hãy nhìn lại những gì tôi vừa nói, sửa chữa lại một chút những chi tiết James tiên sinh coi trọng.”

“Được.”

Kiều Tịch Hoàn cầm lấy điện thoại, đi sang một bên bắt máy: “Alo.”

“Kiều Tịch Hoàn, tôi là Tề Lăng Phong.”

“Ừ, anh nói đi.”

“Đề nghị hôm qua của tôi, cô suy nghĩ thế nào rồi?” Bên kia nói rất dứt khoát.

“Thật ngại quá, tôi bận quá nên chưa có thời gian suy nghĩ.”

“…” Đôi mắt Tề Lăng Phong khẩn trương: “Vậy cô cứ suy nghĩ đi.”

“Được.”

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Hẳn là sáng nay anh ta đi tìm Trương Trung Hoa nhưng không đạt kết quả mình muốn.

Cô nhếch khóe miệng, trở lại văn phòng ngồi trên chỗ ngồi của mình.

Dự án giữa Tề Lăng Phong và James tiên sinh, khi ấy cô cũng có tham gia, rất nhiều quyền lợi và đổi mới đều do cô đề xuất, cho nên thật ra cô cũng không cần tốn nhiều công sức cũng có thể đoán được Tề Lăng Phong và James tiên sinh đã nói những gì, phương án hiện tại của cô chắc chắn hậu sinh khả úy, hơn nữa phải thắng đậm, muốn nắm được dự án này một cách chính xác, dường như cũng không khó khăn như lúc ban đầu.

Một buổi sáng, sửa đi sửa lại phương án hạng mục nhiều lần, sau đó lại tốn thời gian buổi trưa đưa cho Cố Diệu xem lại, trình bày mỗi một nhu cầu cũng như lợi ích của đối phương một cách tinh tế, Cố Diệu rất hài lòng với phương án này, hiệu quả nhanh, hơn nữa vừa xem đã hiểu ngay.

Buổi chiều, Kiều Tịch Hoàn mang theo bảng dự án cùng với Doãn Tường đi gặp James tiên sinh.

Nơi cửa, những người vệ sĩ da trắng vừa nhìn thấy cô, rõ ràng hơi giật mình một cái.

Kiều Tịch Hoàn cười rất thân thiện: “Thả lỏng đi, hôm nay tôi không có dẫn bạn tôi đến.”

Đôi mắt của hai người họ hơi chuyển một vòng, tựa hồ đang tìm bóng dáng của Võ Đại.

“Tôi tìm James tiên sinh, phiền anh thông báo một tiếng.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Người vệ sĩ da trắng hơi do dự một chút, sau đó mở cửa phòng đi vào, chỉ chốc lát sau, đi ra nói: “James tiên sinh chờ các người ở bên trong.”

“Cảm ơn.” Kiều Tịch Hoàn cười rất xán lạn.

Hóa ra James tiên sinh muốn gặp cô, chứng tỏ cơ hội của cô càng lúc càng lớn.

Cô đi vào, nhìn thấy James tiên sinh ngồi trên ghế tựa trong thư phòng, dường như không có tiếp khách cũng không có ý định ra ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ, dáng vẻ có chút lười nhác.

“Chào ông, James tiên sinh.” Kiều Tịch Hoàn nhiệt tình chào hỏi.

“Ngồi đi.”

“Cảm ơn.” Kiều Tịch Hoàn ngồi ở đối diện còn Doãn Tường ngồi ở bên cạnh cô.

“Tìm tôi có việc gì?”

“Vẫn là về hạng mục dự án khai phá.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Vẻ mặt của ông ta như bảo cô cứ nói tiếp.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, đưa phương án của mình đến trước mặt ông ta. “Đây là phương án của Cố thị chúng tôi.”

“Không định khiến tôi gật đầu, lại cho tôi xem?” James tiên sinh cười.

Kiều Tịch Hoàn lắc đầu: “Hôm đó do tôi quá đường đột.”

James tiên sinh cầm lấy văn kiện đặt ở trước mặt cô, khi đang muốn mở miệng lại đột nhiên đóng lại: “Kiều Tịch Hoàn, tôi là thương nhân có chữ tín.”

Kiều Tịch Hoàn xiết chặt ngón tay.

Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ đến mức này, nhưng nếu lúc này ông ấy vẫn khư khư cố chấp, tuân thủ lời hứa tiếp tục hợp tác với Hoàn Vũ, như vậy vất vả trước giờ của cô đều uổng phí, quan trọng hơn là cô muốn thông qua dự án lần này để gia nhập vào Cố thị, nếu không mọi hy vọng của cô đều trở nên xa vời.

Cô không tự chủ cắn môi, hơi khẩn trương, tim đập cũng nhanh hơn.

Cô nhìn James tiên sinh, vẫn duy trì im lặng.

“Nhưng sự cố chấp của cô đã làm tôi cảm động.” James tiên sinh nói.

Trong lòng cô rộng mở, lúc này mới thở dài một hơi.

Câu nói vừa rồi, thật sự khiến cô cảm thấy mình sắp hỏng mất!

Không tồi!

Kiều Tịch Hoàn cười: “Cảm ơn James tiên sinh.”

“Đừng vội cảm ơn tôi.” James tiên sinh khoát tay: “Kế hoạch của cô, cô cầm về trước đi.”

Kiều Tịch Hoàn khẽ nhíu mày.

“Ban đầu tôi muốn hợp tác với Hoàn Vũ, nhưng cô lại xen vào, không thể vì tôi thưởng thức cô, mà khiến tôi trở thành người thất tín, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của tôi trong giới kinh doanh sẽ bị tổn hại, đối với việc tôi tiến vào thị trường Châu Á cũng không thuận lợi, vì thế hai người hãy cạnh tranh công bằng đi.”

“Cạnh tranh công bằng?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

“Muốn sống sót và phát triển trong giới kinh doanh, mỗi công ty cần có sức cạnh tranh của riêng mình, 3 ngày sau tôi sẽ cho cô và Hoàn Vũ tiến hành bỏ thầu công khai, phương án của ai có thể khiến tôi rung động tôi sẽ hợp tác với người đó. Đây là phương pháp khiến cho người khác tâm phục khẩu phục, cũng khiến nó không trở thành đề tài để dư luận bàn tán.”

James tiên sinh nói với Kiều Tịch Hoàn: “ Đối với tôi mà nói, chuyện này là một công đôi việc.”

“Được Tôi hiểu rồi.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

James tiên sinh quả nhiên là một thương nhân khôn khéo.

Cô từ trên ghế đứng lên, đem phương án giao cho Doãn Tường: “Tôi không làm phiền ngài nữa, 3 ngày sau tôi sẽ đến đúng hẹn.”

“Tam biệt.” James tiên sinh gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi văn phòng của James tiên sinh.

Doãn Tường theo cô đi vào thang máy, anh ta hỏi: “James tiên sinh quả nhiên là một lão hồ ly, chuyện gì cũng có lợi cho ông ta.”

“Làm thương nhân, tính toán như vậy cũng là chuyện đương nhiên.” Kiều Tịch Hoàn cảm thấy chuyện này rất bình thường, ai không đặt lợi ích lên trên hết, cô mấp máy môi nói:

“Sau khi trở về triệu tập thành viên trong tổ mở họp, kế hoạch có biến động nên tôi cần phải chỉnh sửa lần nữa, ba ngày sau bỏ thầu chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.”

“Vâng.” Doãn Tường vội vã gật đầu.