Editor: Puck - Diễn đàn
“Thật sao?” Diêu Bối Địch giống như hơi không tin tưởng, sờ sờ nhiệt độ trên người anh, lại sờ nhiệt độ trên trán mình, “Anh nóng thật, tôi đi lấy nhiệt kế kiểm tra giúp anh.”
Nói xong, xoay người định chuẩn bị xuống lầu lấy hòm thuốc.
“Diêu Bối Địch, cô không nhận biết được sao? Phát sốt với không phát sốt, cô sờ trán tôi là được rồi, cô sờ ngực tôi làm cái gì?!” Tiêu Dạ tức giận gầm lên.
Diêu Bối Địch cắn môi.
Khi phát sốt, thân thể cũng sẽ nóng lên có được không?!
Cô một lần nữa nửa quỳ trên giường, sờ trán anh.
Trên trán dường như có chút mồ hôi rịn, sờ lên lạnh lẽo như băng, quả nhiên không phát sốt.
Quả nhiên là cô rất ngốc.
“Tiếp tục lau đi, còn có sau lưng và dưới thân.” Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch đỡ Tiêu Dạ ngồi ngay ngắn dậy, mình lại vắt khô một nửa khăn lông nóng lau sau lưng cho anh, gỡ băng vải sau lưng, nhìn qua miệng vết thương đã khá hơn nhiều. [email protected]
“Có ngứa chỗ nào không?” Diêu Bối Địch hỏi thăm.
“Bên trái khăn lông của cô.”
“A.” Diêu Bối Địch dùng ngón tay chọc chọc chỗ đó, “Chỗ này sao?”
“Phía trên một chút.”
“Được” Diêu Bối Địch dùng sức gãi.
Sau lưng Tiêu Dạ đã bị cô gãi lên rất nhiều dấu tay màu đỏ, nhưng anh lại giống như một chút cũng không đau.
Rửa sạch sau lưng, Diêu Bối Địch đỡ Tiêu Dạ nửa nằm, mình nửa quỳ, từng nút từng nút cài nút áo cho Tiêu Dạ.
Ôm chậu đi phòng tắm đổi một chậu nước nóng, đi ra.
Khuôn mặt cô hơi đỏ, “Tôi lau phía dưới giúp anh.”
“Ừ.” Tiêu Dạ có vẻ như chuyện đương nhiên.
Cẩn thận phát hiện, sẽ có vẻ mặt hơi không bình thường.
Diêu Bối Địch cởi quần thể thao rộng thùng thình của anh xuống, lần này trên người anh mặc một chiếc quần bốn góc màu đen, mà trong quần lót bốn góc lúc này đã…
Ngón tay Diêu Bối Địch khựng lại trong một khắc.
“Dễ rửa sạch mà thôi.” Hình như cảm thấy Diêu Bối Địch kinh ngạc, Tiêu Dạ nói rất tự nhiên.
Diêu Bối Địch cắn môi, cởi quần lót bốn góc xuống, sau đó dùng khăn lông tỉ mỉ lau từng chút một cho anh…
Diêu Bối Địch ngừng thở, bởi vì có phần, khác thường nói ra được, luôn cảm thấy thân mật như vậy khiến cho cô không biết làm như thế nào.
Tương đối, người đàn ông được lau sạch sẽ giờ phút này dường như cũng đang khống chế điều gì đó, hai người đều yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Rất nhanh, Diêu Bối Địch rửa sạch sẽ xong, một lần nữa mặc quần bốn góc vào cho anh, nhìn anh vẫn chết trân như vậy, nhịn không được hỏi, “Như vậy có phải vẫn luôn không thoải mái không?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Tiêu Dạ không lên tiếng.
Diêu Bối Địch cũng không hỏi nhiều.
Có lẽ chỉ là phản ứng của thân thể, không liên quan tới trong lòng.
Nghĩ tới đây, gương mặt nóng bỏng một khắc kia dường như cũng khôi phục nhiệt độ tự nhiên, cô cuốn ống quần của Tiêu Dạ lên, bắt đầu lau bắp đùi và chân, thật lâu, cuối cùng lau xong, bản thân cô cũng ra một thân mồ hôi, sau khi cô đổ nước trong chậu nhỏ, đi về phía Tiêu Dạ nói, “Tôi trở về phòng, anh sớm nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Dạ nhìn cô, tròng mắt căng thẳng, “Cô cảm thấy lấy tình hình bây giờ, có thể một mình nghỉ ngơi?”
Diêu Bối Địch trố mắt.
“Buổi tối tôi muốn đi toilet, cô để cho tôi giải quyết trực tiếp trên giường?!” Tiêu Dạ hỏi.
Diêu Bối Địch nhìn anh, hỏi, “Tôi ngủ cùng anh sao?”
“Bằng không thì sao?!” Tiêu Dạ hỏi ngược lại, khí thế mãnh liệt.
Mặt của Diêu Bối Địch lại hơi đỏ ửng.
“Vậy tôi tắm xong rồi tới, một thân đều là mồ hôi.”
Tiêu Dạ khẽ gật đầu một cái, không nói nhiều.
Diêu Bối Địch chạy về phòng mình, cả khuôn mặt lại hơi nóng, cô ôm áo ngủ, ngồi trên giường.
Cũng không phải chưa từng ngủ chung với Tiêu Dạ, sáu năm, chỉ có một lần.
Cũng đã từng hôn Tiêu Dạ, sáu năm, chỉ có ba lần.
Cũng từng nhìn thân thể của anh, sáu năm, chỉ có ba lần, một lần lên giường, hai lần lau chùi thân thể giúp anh.
Cô cắn môi.
Giữa bọn họ có phải quá mức lạnh nhạt rồi không, lạnh nhạt đến quá không bình thường?!
Diêu Bối Khôn nói, là bởi vì khả năng trên giường của cô quá kém, Tiêu Dạ mới có thể không có hứng thú với cô.
Thật ra cô đã sắp không nhớ lại được lần đầu tiên của bọn họ.
Lần đó, cô để lại cho anh ấn tượng như vậy sao?!
Cô ôm áo ngủ đi vào phòng tắm, tắm, tắm thật lâu, một thân đều đỏ ửng, mới đi ra ngoài.
Cô mặc một bộ áo ngủ màu trắng, không tính là lộ liễu, nhưng không không che đậy quá bảo thủ, ngược lại có phần như ẩn như hiện…
Cô đẩy cửa phòng Tiêu Dạ ra, gian phòng để lại một ngọn đèn lờ mờ, Tiêu Dạ đã nằm ở một bên ngủ. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Diêu Bối Địch rón rén nằm bên cạnh anh, giữ vững một khoảng cách như có như không, cô nhẹ nhàng kéo mền của anh trùm lên trên người mình, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình ngủ.
Ngủ.
Ngủ không suy nghĩ gì cả.
Thật ra thì cô cũng không thích giường của người khác phòng của người khác, nhưng mỗi lần hướng về phía người đàn ông này, tất cả nguyên tắc của cô, sụp đổ toàn bộ.
Cho nên không biết bao lâu, cô thật sự ngủ thiếp đi.
Bởi vì một ngày này thật sự quá mệt mỏi.
Thật ra cô đã sớm cạn kiệt.
Trong giấc mộng, đột nhiên bên tai nghe được giọng Tiêu Dạ, “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Diêu Bối Địch chợt nhảy dựng lên từ trên giường, mơ mơ màng màng quay đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt hơi kiềm chế của Tiêu Dạ, thật lâu sau mới phản ứng được, bây giờ cô ở trên giường của Tiêu Dạ, vội vàng xuống đất, đỡ Tiêu Dạ rời giường, đi vào phòng tắm.
Cô đỡ anh đến bên cạnh bồn cầu liền chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Dạ lại lên tiếng, “Ở bên cạnh đỡ tôi.”
“…” Bên cạnh không phải có vách tường sao?!
Diêu Bối Địch đỡ anh, tròng mắt lại nhìn sang chỗ khác.
Bên tai nghe tiếng “Rào rào”, cả khuôn mặt của cô một lần nữa lại đỏ ửng.
Thời gian đi tiểu hơi dài.
Hình như Tiêu Dạ cũng hơi lúng túng, quay đầu nhìn Diêu Bối Địch khóe miệng rõ ràng lộ ý cười, cứng rắn nói, “Thận tốt, mới có thể như thế.”
“Tôi cũng không nói gì.” Diêu Bối Địch quay đầu nhìn anh.
Sau đó tròng mắt mất tự nhiên liền nhìn về phía anh…
Tròng mắt cô lóe lên dời đi trong nháy mắt.
Tiêu Dạ đi vệ sinh xong, Diêu Bối Địch lại đỡ anh lên giường, bản thân nằm bên cạnh anh, vẫn giữ vững khoảng cách như ban đầu.
Không biết có phải mới ngủ say một giấc không, hai người đột nhiên không ngủ được.
Không gian yên tĩnh, có mùi vị đè nén.
Diêu Bối Địch vẫn nhìn ngọn đèn lờ mờ, đột nhiên mở miệng, “Lôi Lôi rất tốt sao?”
Tiêu Dạ cau chặt chân mày, không nói gì.
“Đàn ông đều thích lên giường với phụ nữ biết bản lĩnh trên giường đúng không” Diêu Bối Địch lại hỏi. dfienddn lieqiudoon
Tròng mắt Tiêu Dạ bỗng nhúc nhích.
“Nếu như…” Diêu Bối Địch muốn nói lại thôi, hình như cũng không nói nổi nữa, khóe miệng cô cười nhạt, “Ngủ ngon.”
Lật người, đưa lưng về phía anh.
Tiêu Dạ quay đầu, nhìn đường cong phía sau lưng của cô.
Cổ họng không tự chủ nuốt một cái.
Thân thể của anh bây giờ, ngay cả động đậy, cũng thành vấn đề…
Cả đêm, theo đuổi tâm tư của mình, đồng sàng dị mộng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hôm sau.
Tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng làm việc của mình, sau tin tức ngày hôm qua của Sở Dĩ Huân, đầu đường Thượng Hải vẫn chưa yên tĩnh, hôm nay, cô ta dường như vẫn một mực ở trên trang đầu.
Kiều Tịch Hoàn đã không muốn nhìn thấy bất cứ tin tức gì của Sở Dĩ Huân nữa.
Đối với cô mà nói, người phụ nữ này chết đi chính là một giải thoát.
Kết quả cuối cùng rơi vào, thậm chí cô cảm thấy, cho dù cô không chen tay vào, Tề Lăng Phong cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ được bao lâu, Sở Dĩ Huân biết được rất nhiều cực kỳ nhiều chuyện của Tề Lăng Phong, khi cô ta thật sự không còn một chút giá trị lợi dụng, sớm muộn gì Tề Lăng Phong cũng sẽ trừ bỏ hậu hoạn.
Người phụ nữ ngu dốt này.
Cô cười lạnh, chuyển mắt chuẩn bị điều chỉnh tâm tình của mình để làm việc, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn điện thoại gọi đến, “Diệp Mị.”
“Đến mức độ này, tôi còn có thể có việc gì làm không?”
“Không có việc gì có thể làm.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Bây giờ phần lớn truyền thông nghiêng về phía Tề Lăng Phong, nếu cô làm một chút tay chân trong đó chỉ sợ bản thân sẽ nếm mùi thất bại, thật ra mục đích của chúng ta cũng đã đạt tới. Chí ít trong một khoảng thời gian ngắn khiến Tề Lăng Phong mất hết thể diện, Hoàn Vũ trên thị trường chứng khoán cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại đỉnh cao. Cố thị chúng ta cũng thoát khỏi hiềm nghi công kích Tề Lăng Phong, hơn nữa còn khiến trợ thủ đắc lực bên cạnh Tề Lăng Phong chết đi. Với Cố Tử Hàn, anh ta kiếm được rồi.”
Từ nhận thức nông cạn của Cố Tử Hàn mà nói, anh ta là kiếm được.