Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 4-3: Thu thập nữ cặn bã (3)




Mỗi lần tên Tề Lăng Phong và Hoắc Tiểu Khê đặt chung một chỗ, cô sẽ cảm thấy sỉ nhục, một người đã hủy hoại cuộc sống của cô, khiến cô thấy ghê tởm vô cùng!

Những người khác thấy Kiều Tịch Hoàn không nói, bọn họ đã lăn lộn trên thương trường không phải 1, 2 ngày nên cũng thức thời ngậm miệng.



Kiều Tịch Hoàn bảo Doãn Tường và Milk về công ty, còn mình với Võ Đại trở lại nhà của cô ấy.

Cô vẫn mua thuốc cho Võ Đại còn mình thì nằm trên sofa xem tivi, nhìn một chút cũng không có hứng thú trên đời.

“Cô không đi làm sao?” Võ Đại mở một lon bia đưa cho Kiều Tịch Hoàn, rồi tự mình mở một lon.

Kiều Tịch Hoàn trở mình uống một ngụm, sau đó trở mình lật qua lật lại: “Không muốn đi.”

“Ừ.” Võ Đại cũng không hỏi nhiều.

“Giữa trưa có cơm ăn không?”

“Một mình thường ăn tương đối đơn giản, cô muốn ăn gì?”

“Tôi ăn cái gì cũng được.” Kiều Tịch Hoàn cũng không bắt bẻ, chính xác mà nói cô không có khẩu vị.

Bây giờ cô không muốn đến công ty, chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh một lát.

“Tề Lăng Phong có quan hệ gì với cô sao?” Võ Đại ngồi cạnh, thuận miệng hỏi.

Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn giật giật, khóe miệng mỉm cười hỏi: “Rất rõ ràng sao?”

“Chỉ là nghĩ đến lúc ở trong tù, cô vẫn luôn giữ tờ báo đó mà thôi.”

“Ồ, có chút quan hệ, nhưng mà nói ra cô cũng không tin, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Kiều Tịch Hoàn không có phòng bị Võ Đại, cô vẫn theo thói quen tin tưởng một người, mặc dù biết kiếp trước kết cục rất thảm nhưng không hiểu sao vẫn không rút được bài học kinh nghiệm.

Cô nghĩ nếu có một ngày cô bị bạn bè bán đứng cũng là đáng đời!

Võ Đại cũng không hỏi nhiều, cô ấy vốn không phải là người nhiều lời.

Hai người lẳng lặng đợi ở trong phòng một lát, sau đó ăn cơm trưa một cách qua loa.

Bữa cơm trưa rất đơn giản, đơn giản chỉ có món sủi cảo lấy từ trong tủ lạnh ra hâm lại mà thôi.

Cô rất hối hận vì đã nói với Võ Đại một câu : ‘Sao cũng được.’

Quả nhiên, rất tùy ý.

Lúc xế chiều Cổ Nguyên chủ động gọi điện thoại tới cho cô.

Cổ Nguyên rất ít khi liên hệ với ai, ngoại trừ công việc anh chỉ liên lạc với Hoắc Tiểu Khê và Diêu Bối Địch, hiện tại có phải cô có thể cho rằng anh đã đặt cô trên vị trí ban đầu rồi không?

Tâm tình tốt hơn, cô nhận điện thoại: “Cổ Nguyên.”

“Cô có thời gian không?”

“Buổi chiều ông nội của tôi có hẹn đánh mạt chược, nhưng mà thành viên cố định có một ông cụ đột nhiên bị trúng gió, thiếu mất một người, tôi đã giúp cô hẹn rồi.”

“Ở đâu?”

“Nhà tôi…”

“Tôi lập tức tới ngay.” Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Cổ Nguyên mím môi, anh có nói địa chỉ nhà của anh rồi à ?!

Kiều Tịch Hoàn đối với bạn bè, rất đặc biệt tin tưởng, cho nên trước giờ không phòng bị nhiều, cho nên cô không hề tỏ ra né tránh trước mặt anh. Cho nên, cô xoay người, cầm lấy túi của mình, nói với Võ Đại: “Tôi đi trước có việc, tôi sẽ gọi điện cho cô.”

“Ừ.” Võ Đại gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn gọi một chiếc taxi đến biệt thự nhà họ Cổ.

Biệt thự nhà họ Cổ tọa lạc trong khu biệt thự tấc đất như tấc vàng xa hoa, tòa nhà có 3 tầng được trang trí theo phong cách cổ, bên trong được bài trí những món đồ cổ có giá trị liên thành, nếu so với phòng khách của nhà họ Cố, quả thực quá khác biệt.

Kiều Tịch Hoàn ấn chuông cửa, người hầu mở cửa, nhiệt tình tiếp đón, mời cô đi vào.

Cổ Nguyên thấy cô vào, nói thầm bên tai cô: “Ông nội tôi đánh bài hay chơi xấu lắm, cô đề phòng một chút.”

“Yên tâm.” Kiều Tịch Hoàn ra hiệu ánh mắt cho Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên dẫn Kiều Tịch Hoàn vào vườn hoa sau phía bên ngoài phòng đánh mạt chược, phong cảnh ở vườn hoa rất đẹp, bên trong phòng có mùi đàn hương và mùi trà nhàn nhạt, ông cụ này càng ngày càng tiêu dao rồi!

“Tiểu Nguyên, mau đưa bạn gái của cháu lại đây, ba thiếu một.” Cổ Vân Sơn hơn 70 tuổi để râu dài, đeo mắt kính lão thật dày, kính mắt đặt trên mũi, nhìn qua rất ra dáng người học vấn.

“Đã nói không phải là bạn gái, chỉ là bạn thôi.” Cổ Nguyên phản bác nói, giọng điệu rất nghiêm túc nhưng trên mặt lại hơi đỏ.

Cổ Vân Sơn giả vờ không nghe: “Bạn gái nhỏ, mau tới đây, mọi người đang chờ cháu đấy.”

“Dạ, ông nội.” Kiều Tịch Hoàn cũng không làm gì, bỏ túi xuống, thành thạo ngồi xuống vị trí bên cạnh ông.

Bốn người ngồi xung quanh bàn, thương lượng quy tắc đánh bài.

Cổ Nguyên đứng đợi một bên, châm trà, rót nước, bộ dạng rất giống nàng dâu nhỏ.

Trong khoảnh khắc như vậy, Kiều Tịch Hoàn có cảm giác được về thời gian trước.

Khi còn học trung học, Hoắc Tiểu Khê thường chạy đến nhà Cổ Nguyên chơi, ông nội Cổ rất thích Hoắc Tiểu Khê, cảm thấy cô thông minh, hoạt bát, một chút cũng không giống cháu nội ông. Hơn nữa ông rất ham chơi, có khoảng thời gian ông rất thích chơi điện tử, thế là Hoắc Tiểu Khê cùng chơi điện tử với ông, cũng không biết từ lúc nào, quan hệ của hai người trở nên rất tốt, lúc đi học ở Pháp, ông nội Cổ còn gọi điện hỏi cô khi nào thì về, ông lại phát hiện ra trò mới muốn Hoắc Tiểu Khê cùng chơi với ông…

Mũi cô hơi chua sót, khóe miệng cong lên nụ cười ảm đạm, thời điểm Hoắc Tiểu Khê chết, có lẽ ông nội Cổ rất đau lòng?

Trên bàn đang chơi rất hừng hực khí thế.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở cửa trên* của Cổ Vân Sơn, cố ý đánh bài để đối phương chạm vào, nhưng mỗi bàn ông đều không chạm được lá bài mình muốn, vừa đánh vừa lải nhải, thi thoảng cũng chơi xấu, đều bị Kiều Tịch Hoàn bác bỏ hoàn toàn, câu cửa miệng của cô là:

“Trên bàn mạt chược không có cha con.”

Cứ vậy, vài bàn, ông nội Cổ thua rất thê thảm.

Ông nội Cổ sau khi đánh thua, đã thua sạch tiền trong túi, bèn gọi Cổ Nguyên: “Đưa ít tiền cho ông.”

“Cháu lấy tiền ở đâu?” Cổ Nguyên sống chết cũng không chịu đi lấy.

Đây là kế sách của Cổ Nguyên và Kiều Tịch Hoàn.

Hai người bày mưu như thế này, hôm nay phải khiến ông nội Cổ thua sạch tiền sau đó lợi dụng sở thích đánh mạt chược của ông mà bắt ông kí khế ước.

“Ông nuôi cháu lớn, cháu cho ông ít tiền để đánh mạt chược cũng không được sao?!” Cổ Vân Sơn tức giận nói.

“Có thể, trừ phi ông đáp ứng với cháu thứ bảy tuần này phải tham gia buổi giám định đồ cổ.”

“Cháu, đồ ranh con, dám uy hiếp ông?” Cổ Vân Sơn bốc hỏa.

“Ông nội không đồng ý, cháu cũng hết cách, kết cục của ván mạt chược này cứ kết thúc như vậy đi, đúng lúc hai vị khách của ông thắng tiền có thể mua đồ ăn bồi bổ thân thể.” Cổ Nguyên cố ý nói.

“Không được!” Cổ Vân Sơn làm sao chịu được người khác thắng tiền, trong khi mình lại thua nên vội vàng nói: “Ông đồng ý, mang tiền lại đây.”

“Đợi chút.” Cổ Nguyên đem khế ước đã chuẩn bị xong đưa cho ông: “Ký tên vào đã.”

“Đồ ranh con.” Cổ Vân Sơn mắng như vẫn ký tên vào.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn Cổ Nguyên một cái sau đó cùng cười ăn ý.

Sợ ông cụ trở mặt, nên kế tiếp, Kiều Tịch Hoàn đánh bài để ông có thể lật được bài mình muốn, ông chạm bài, ăn bài, hồ bài, đùa đến ông cười vui vẻ mặt mày nở hoa, đại thắng ba nhà, tâm tình rất tốt.

Sau khi ván bài kết thúc, Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị ra về thì Cổ Vân Sơn gọi cô: “Cháu đợi chút.”

“Cái này cho cháu.” Ông chia một nửa tiền thắng được cho Kiều Tịch Hoàn.

“Sao ạ?” Kiều Tịch Hoàn nhìn ông.

“Đừng nghĩ ông cũng hồ đồ như hai lão già kia, cháu cố gắng nhường cho ông thắng, ông đều nhìn thấy. Đây là công lao của cháu.” Cổ Vân Sơn đem tiền đưa cho Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn do dự một chút rồi tiếp nhận: “Cảm ơn ông nội.”

“Cảm ơn cái gì, sau này đến đây chơi nhiều một chút, từ khi Tiểu Khê…” Cổ Vân Sơn im lặng: “Dù sao, con với Tiểu Nguyên sau này thường về nhà chơi nhiều hơn là được.”

“Dạ được.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu.

Cái mũi bỗng nhiên đau xót, trong lòng cảm thấy cảm động nói không nên lời.