Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 39-3: Mượn đao giết người (6) Cuối cùng được hậu quả xấu!




Editor: Puck - Diễn đàn

Tề Lăng Phong giống như mới hồi hồn, nhìn phóng viên trước mặt, nhìn cảnh sát bên người, lắc đầu một cái, “Không cần, có  một số việc tôi cũng cần nói rõ ràng với bọn họ.”

“Ừ, vậy bất cứ khi nào anh cần cứ nói một tiếng, chúng tôi ở ngay bên cạnh.”

“Cám ơn.” Tề Lăng Phong lễ phép nói cám ơn.

Sau đó quay đầu nhìn phóng viên, thật lâu, mới mở miệng nói, “Từ lần trước tin tức đưa tin cô ấy vong ân phụ nghĩa, có báo nói cô ấy giấu bạn tốt nhất của mình quyến rũ tôi, cô ấy vẫn rơi vào tình trạng hỏng mất, cô ấy vẫn luôn khóa mình trong phòng không đi ra ngoài, mỗi ngày xem bình luận trên web, nhìn bên ngoài châm chọc và không tán thành, nhiều lần gọi điện thoại cho tôi nói, cô ấy chịu đủ rồi, cô ấy rất muốn chứng minh cho toàn thế giới, cô ấy không phải hạng phụ nữ kia, nhưng cô ấy thật sự vô lực, không biết nên làm sao để chứng minh.”

“Sáng hôm nay, tôi còn ở công ty làm thêm giờ, lại nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói Tề Lăng Phong, tôi thật sự muốn chết, mỗi đêm tôi đều mất ngủ, tôi vừa nhắm mắt lại liền mơ thấy vô số người muốn đến chinh phạt tôi, nói tôi chính là người phụ nữ ghê tởm nhất toàn thế giới, ngay cả người nhà ở phương xa của tôi cũng không hiểu tôi, mắng tôi là hồ ly tinh, không biết xấu hổ! Tôi không thể uất ức bản thân như vậy, không thể vẫn luôn trốn tránh như vậy, tôi muốn khiến người toàn thế giới biết được, Sở Dĩ Huân tôi không phải như mọi người nghĩ vậy.”

“Sau khi nói xong, cô ấy liền chạy tới tìm tôi. Khi đó tôi vẫn còn đang xử lý chuyện hợp tác buôn bán. Sở Dĩ Huân đi thẳng tới phòng làm việc của tôi, khi đó cô ấy trang điểm tinh xảo, cả người nhìn qua không hề tiều tụy giống như tôi nghĩ, trong lòng tôi còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ phương thức chứng minh mà cô ấy có thể nghĩ đến chính là thông qua truyền thông đưa toàn bộ tin tức về mình ra, tôi thậm chí còn nghĩ, cô ấy nhất định hẹn gặp phóng viên truyền thông nào đó ở công ty, lúc ấy cũng không nghĩ quá nhiều.”

“Cô ấy mở cửa sổ sát đất ở phòng làm việc của tôi, phía sau này có một mảnh vườn treo rất lớn, là nơi trước kia Hoắc Tiểu Khê thích  nhất, cô ấy đi qua vườn hoa đó, lầm bầm lầu bầu nói, tôi muốn chứng minh mình ở nơi Hoắc Tiểu Khê thích nhất.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Nói tới đây, Tề Lăng Phong giống như trầm mặc một chút. Anh kiềm chế phập phồng chỗ cổ họng, giống như khống chế một hồi lâu, mới lại mở miệng nói, “Lúc đó tôi ở bên cạnh cô ấy, tôi hỏi cô ấy, có phải hẹn nhà truyền thông nào gặp mặt ở đây không?”

“Cô ấy lắc đầu, cười đến rực rỡ với tôi. Tôi nhớ được ánh mặt trời ngay lúc đó vừa đúng, chiếu trên làn da trắng nõn của cô ấy, óng ánh trong suốt như thế. Có một chớp mắt như vậy, không chỉ là cô ấy, tôi cũng muốn nói cho toàn thế giới biết, đây là một cô gái tốt, cô gái này không nên bị người ngoài chất vấn và phê bình như vậy, cô gái này nên có hạnh phúc của mình.”

“Cô ấy từng bước từng bước đi dọc theo vườn hoa, đột nhiên ngồi trên lan can vườn hoa, phía trên rất cao, phía dưới chính là bên cạnh tòa nhà, không cẩn thận sẽ rơi xuống. Lúc đó tôi bị sợ đến không biết làm sao, chỉ giữ cô ấy lại, nơi đó nguy hiểm. Cô ấy lại nở nụ cười thật to với tôi, lắc đầu nói, cũng bởi vì nguy hiểm nên mới có thể ngồi ở đó, cô ấy đã nghĩ thông suốt, cô ấy muốn đi chứng minh mình như vậy, chứng minh  mình trong sạch.”

“Tôi chưa từng nghĩ, chưa bao giờ nghĩ tới, Sở Dĩ Huân luôn luôn dịu ngoan sẽ dùng phương thức cứng rắn như vậy để chứng minh bản thân, kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của mình. Cô ấy từ trên sân thượng nhảy xuống, lúc đó tôi bất chấp tất cả chạy tới túm cô ấy.” Tề Lăng Phong nói, hốc mắt hơi đỏ, “Tay của tôi thậm chí túm được tay của cô ấy, tôi dùng hết toàn lực muốn kéo cô ấy đi lên, cô ấy lại cực kỳ không chịu phối hợp tránh ra, sau cùng tôi không cách nào chống đỡ buông tay một giây, Sở Dĩ Huân cười nói với tôi, Lăng Phong, nói cho bọn họ biết, tôi trong sạch.”

Câu nói sau cùng kia, Tề Lăng Phong đã nghẹn ngào.

Phóng viên dường như cũng bị cảm xúc đau thương đó chấn động đến không nói ra một chữ, cùng trầm mặc.

Hoàn toàn vô cùng yên tinh.

Thật ra thì không chỉ có Sở Dĩ Huân, đã từng có rất nhiều người, cũng bởi vì không chịu nổi truyền thông bên ngoài đưa tin mà lựa chọn dùng phương thức tự sát kết thúc tính mạng của mình, rất lâu, bọn họ làm người viết báo đã quên mất ước nguyện ban đầu khi gia nhập vào nghề này! Vốn chỉ vì kịp thời đưa tin tức chân thật cho người khác, lại trong quá trình nhiều năm nhiễu xạ như vậy, hoàn cảnh cạnh tranh mãnh liệt khiến tính chất của người làm công tác truyền thông dường như cũng phát sinh biến hóa, có lúc vì hiệu ứng giải trí, vì được hoan nghênh nhiều hơn, càng thêm đắt khách, không thể không cố ý vặn vẹo một chút câu chữ.

Một lần trầm mặc vài giây.

Tề Lăng Phong nói, “Đây là toàn bộ quá trình Dĩ Huân tự sát, tôi không muốn nói, nhưng không thể không nói. Bởi vì tôi không nghĩ đến giờ khắc chết rồi, Dĩ Huân còn chưa thể nhận được tha thứ của toàn thế giới, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, cô ấy thật sự không phải như người ngoài nghĩ vậy, tôi và Dĩ Huân thật sự chỉ là bạn bè bình thường, thật sự chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, lần hôn môi đó thật sự chỉ là một ngoài ý muốn mà thôi, thật sự không cần lãng phí thời gian của các bạn đi tốn công tốn sức đưa tin. Đến cuối cùng tôi hy vọng các bạn tôn trọng người chết, cho người chết  một trong sạch, sau đó để cho cô ấy không có gánh nặng đi lên thiên đường của cô ấy, có lẽ Hoắc Tiểu Khê ở đó chờ cô ấy, cô ấy sẽ hạnh phúc.”

Nói xong, Tề Lăng Phong cúi chào thật sâu

Lần đầu tiên, đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, cúi chào bọn họ.

Là làm ơn, là thỉnh cầu, là không thể làm gì.

Phóng viên trầm mặc không nói gì, suy nghĩ rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng một khắc kia không có một phóng viên nào đặt câu hỏi.

Tề Lăng Phong cúi người xong, đứng thẳng người, sau đó rời đi.

Đi được rất dễ dàng, phóng viên giống như đột nhiên tự giác nhường lại một con đường, Tề Lăng Phong gọi một chiếc taxi, rời đi.

Rất nhiều khi chưa từng nghĩ tới, một tin tức bình thường sẽ diễn biến thành kết quả như vậy. di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Hôm nay, lại có một người tuổi còn trẻ rời bỏ sinh mệnh.”

Đây là, tít trang đầu trên phố Thượng Hải, tiêu đề tin tức trở nên ưu thương như thế, cũng hình như tràn đầy đồng tình.

Lúc ấy Kiều Tịch Hoàn ở trong phòng khách biệt thự nhà họ Cố, ngồi trên ghế sa lon, xem tin tức trên ti vi.

Sở Dĩ Huân chết rồi.

Hình như cô không tự chủ được ngồi ngay ngắn, nhìn một màn này trên màn ảnh.

Co nhìn thấy màn phỏng vấn Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong nhìn qua khó chịu như vậy, giống như lần trước khi Hoắc Tiểu Khê chết, biểu hiện sinh động như thế, lại một lần nữa khiến người ngoài phải lau mắt mà nhìn anh, lại một lần nữa khiến Tề Lăng Phong, lại trở lại thân phận người đàn ông tốt đã tuyệt chủng!

Cô cười lạnh.

Lạnh lùng cười, hốc mắt lại đột nhiên đỏ.

Không phải cô khóc, chỉ tức đến khí huyết công tâm.

Kết quả của Sở Dĩ Huân, cô chưa từng nghĩ tới lại nhanh như vậy, mặc dù luôn biết rõ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng khi nhìn thấy sao mà ghê người như vậy, vẫn khiến cho cô không nhịn được mà rùng mình!

Tề Lăng Phong rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn, lại xuống tay nặng như thế với người phụ nữ đã giúp anh nhiều như vậy!

Nếu như Hoắc Tiểu Khê là bởi vì có thù oán với Tề Lăng Phong nên mới có thể như thế, như vậy Sở Dĩ Huân là vì cái gì đây? Bởi vì, cản con đường phát triển của Tề Lăng Phong anh. dieendaanleequuydonn

Kiều Tịch Hoàn siết ngón tay, một khắc kia hình như khớp xương cũng trắng bệch.

Cô cảm thấy rất sung sướng.

Vốn cảm thấy nên rất sảng khoái…

Cô cắn môi, rất cố gắng để cho mình đạt tới hưng phấn đó một chút.

Người phụ nữ đã từng làm ra nhiều chuyện buồn nôn như vậy với cô, rốt cuộc bị chính người đàn ông cô ta thích nhất hại chết, hả lòng hả dạ cỡ nào!

Cô cố gắng để cho mình cười.

Để cho cánh môi đẹp mắt của mình kéo ra một nụ cười thắng lợi.

Đúng, chính là phải như vậy.

Mới có thể khiến cho lòng mình, càng cường đại hơn!

Mới có thể khiến cho những người nên lấy được kết cục, sống không bằng chết!



Cố Tử Thần từ sau vườn hoa đi vào, vừa đi vào phòng khách, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn gác chân một mình ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt của cô hơi kỳ quái, nhìn qua giống như đang khóc, lại dường như đang cố gắng để cho mình cười.

Anh cau mày, nhìn tin tức thông báo trên ti vi.

Có phải mỗi một lần chỉ cần là tin tức có liên quan tới Tề Lăng Phong, người phụ nữ này sẽ trở nên không khỏi quá không bình thường không?!

Tròng mắt hơi đổi.

Anh đột nhiên cảm thấy, muốn biết chuyện của người phụ nữ này, cũng không phải khó khăn như trong tưởng tượng, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi!



Bệnh viện trung tâm thành phố.

Diêu Bối Địch dọn dẹp đồ đạc cho Diêu Bối Khôn, chuẩn bị xuất viện.