Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 21-4: Toàn diện bộc phát (3) Thiện ác có báo (tt)




Editor: Puck

Tin tức đứng dưới góc độ của Dụ Tĩnh, tê tâm liệt phế nói Dụ Tĩnh làm mẹ kế có bao nhiêu khó khăn khổ cực, kể từ khi Kiều Tịch Hoàn tám tuổi đã bắt đầu một mực chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô, vốn không phải như Kiều Tịch Hoan đã nói lúc trước, bà cũng thừa nhận năm đó đúng là bà cài đặt camera ở trong phòng Kiều Tịch Hoàn, nhưng bà không cảm thấy có lỗi, trước khi Kiều Tịch Hoàn chưa trưởng thành, bà có trách nhiệm giám hộ.

Hơn nữa không chỉ làm như thế với Kiều Tịch Hoàn, bà còn làm như vậy với con gái ruột, cho nên là đối xử công bằng.

Bà một mực nói mỗi một người mẹ đều sẽ có phương thức giáo dục riêng với con của mình, mà chút ít đó, cũng chỉ là phương thức giáo dục mà thôi, không nên bị một số người lấy ra ngụ ý.

Hơn nữa còn một lần nữa cường điệu, bà đối xử với Kiều Tịch Hoàn và đối xử với con gái ruột không hề có thiên vị chút nào, có lúc thậm chí còn đối xử với Kiều Tịch Hoàn tốt hơn, ngược lại bỏ quên con gái mình, có lẽ cũng bởi vì làm quá nhiều, quản giáo quá nghiêm, mới có thể khiến cho hiện giờ Kiều Tịch Hoàn không hiểu được nỗi khổ tâm của bà, nhưng cuối cùng tất cả mọi thứ, cũng chỉ vì bà muốn dạy tố con mình mới làm.

Về chuyện lộ video.

Bà thề tuyệt đối không phải do bà làm.

Năm đó bà không để cậu của Kiều Tịch Hoàn bị đưa đến đồn cảnh sát, hoàn toàn đứng dưới góc độ của một người mẹ bảo vệ danh tiếng của con gái, bà vẫn cho rằng bà làm rất tốt, không ngờ bị Kiều Tịch Hoàn trách cứ như vậy. Bây giờ nghĩ lại có lẽ năm đó mình thật sự làm sai, không nên phóng túng hành vi phạm tội này, bà thừa nhận mình sai lầm, hy vọng nhận được sự tha thứ của Kiều Tịch Hoàn và người ngoài.

Cuối tin tức Dụ Tĩnh còn rất kích động mà nói muốn nói chuyện tử tế với Kiều Tịch Hoàn, hy vọng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, nói mình không muốn bị con gái hiểu lầm như vậy, nhưng từ khi xảy ra tin tức đến bây giờ, cho dù Kiều Tịch Hoàn nói lời khó nghe như thế nào, bà đều bàng quang một mực cố gắng liên lạc với Kiều Tịch Hoàn, tuy nhiên bị con bé lạnh lùng từ chối, bà cũng chỉ muốn mượn truyền thông giúp bà, thông cảm cho khó xử của bà người làm mẹ kế, cũng có thể hòa hảo như lúc ban đầu với Kiều Tịch Hoàn

Hòa hảo như lúc ban đầu?!

Kiều Tịch Hoàn đọc được chữ này, ngón tay siết chặt.

Như lúc ban đầu có phải có ý tứ chính là, nhớ năm đó, mặc cho Dụ Tĩnh không ngừng bắt nạt.

Cô hung hăng cười một tiếng.

Nghĩ quá ngây thơ rồi.

Cô nhìn tin tức vừa ra và bình luận.

Có vài người vẫn thuộc về không để ý, nói Dụ Tĩnh giả tình giả ý, đến lúc này mới đứng ra nói vài lời, đừng nhắc tới có bao nhiêu dối trá.

Dĩ nhiên, cũng có vài người bắt đầu không xác định được trận chiến “Xé rách” này rốt cuộc ai đúng ai sai, bây giờ đứa nhỏ diễu võ dương oai đã quen, ai còn có thể bắt nạt được!



Buổi tối.

Tiếp đó lại tuồn ra tin tức.

Lần này không phải Dụ Tĩnh nhảy ra nói chuyện, là cha của Kiều Tịch Hoàn – Kiều Vu Huy.

Kiều Tịch Hoàn nắm ngón tay.

Không tệ.

Thông minh hơn một chút so với suy nghĩ của cô.

Kiều Vu Huy nói, kể từ khi Dụ Tĩnh gả cho ông tới nay trong nhà luôn giúp đỡ ông trông nom Kiều Tịch Hoàn, rất nhiều khi đều là ông để Dụ Tĩnh nghiêm nghị như vậy với Kiều Tịch Hoàn. Có lúc Dụ Tĩnh cảm thấy quản lý quá nghiêm khắc, Kiều Tịch Hoàn phản kháng quá gay gắt, bản thân bà ngược lại sẽ nửa đêm trộm lau nước mắt, một khoảng thời gian dài đều là ông khích lệ bà. Đã qua nhiều năm như vậy, khi Kiều Tịch Hoàn đã trưởng thành, lại có thể xảy ra chuyện như vậy Kiều Vu Huy nói mình thật sự rất khó chịu, hơn nữa từ khi chuyện xảy ra đến giờ, Dụ Tĩnh luôn khóc, càng không ngừng khóc, thậm chí nhiều lần suýt chút nữa té xỉu. Bây giờ đã vào bệnh viện, bác sỹ nói là đau lòng quá mức. Vốn không muốn ra ngoài giải thích cái gì, nhất định đây là việc xấu trong nhà, có câu nói trong nhà không nên không phải đóng cửa bảo nhau, nhưng đến lúc này, là người trong cuộc, là người quan trọng nhất của hai người, đúng lúc ra ngoài nói lời công đạo.

Dụ Tĩnh không sai.

Mấy chữ này, Kiều Tịch Hoàn nhìn thấy thì cười càng thêm lạnh lùng.

Dụ Tĩnh không sai.

Dụ Tĩnh làm tất cả đều chỉ vì để Kiều Tịch Hoàn lớn lên, bà dốc hết tâm huyết, thậm chí còn tốt với Kiều Tịch Hoàn hơn con gái mình. Kiều Tịch Hoàn không thể hiểu bà, Kiều Vu Huy cảm thấy không chỉ có Dụ Tĩnh không thể tiếp nhận được, ngay cả ông cũng không thể tiếp nhận.

Cuối cùng, ông hy vọng Kiều Tịch Hoàn sờ lương tâm mình suy nghĩ thật kỹ những năm này rốt cuộc Dụ Tĩnh đã đối xử với cô như thế nào, đừng tổn thương lòng hai người già bọn họ, người tới bó tuổi như vậy đều muốn gia hòa vạn sự hưng. Hy vọng Kiều Tịch Hoàn có thể về nhà nhận sai, đừng cố ý khích bác thị phi nữa.

Bình luận phía dưới, càng ngày càng có nhiều bình luận bắt đầu nghiêng về Dụ Tĩnh.

Kiều Vu Huy với vai diễn quan trọng như vậy, có thể đứng ra nói chuyện này, ít nhiều gì, khiến cho người ta càng thêm tin phục.

Kiều Tịch Hoàn tắt điện thoại di động.

Rất tốt.

Dụ Tĩnh.

Tôi mong đợi bà tự đặt mình vào chỗ uất ức nhất khiến cho người ta đồng tình.

Cái gọi là nguyên lý lò xo.

Đến lúc đó bắn ngược lại mới càng thêm vui sướng tràn trề.



Kiều Tịch Hoàn đi thẳng tới phòng ngủ của Cố Diệu Kỳ, gõ cửa, “Cha, có thể tìm cha nói chuyện một chút không?”

Hiện giờ đã khuya lắm rồi, Cố Diệu Kỳ đã nằm trên giường.

“Chuyện gì?” Bên trong truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Cố Diệu Kỳ.

Hiện giờ phương hướng phát triển của dư luận về tin tức rõ ràng phát triển theo hướng đồng tình với Kiều Tịch Hoàn, nhìn qua khuynh hướng ít nhất là tốt, mặc dù Cố Diệu Kỳ lạnh nhạt, nhưng không có tức giận và bài trừ giống như ban đầu.

“Có thể nói chuyện riêng với cha một lúc không?” Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Diệu Kỳ hơi do dự, “Con đến thư phòng chờ cha.”

“Vâng.”

Kiều Tịch Hoàn đi về phía thư phòng, chỉ chốc lát sau, Cố Diệu Kỳ mặc bộ đồ ngủ xuất hiện.

“Chuyện gì?” Giọng điệu của Cố Diệu Kỳ vẫn luôn không tốt.

Đối với người ở độ tuổi này, giấc ngủ bị quấy rầy, sẽ rất khó khôi phục.

Kiều Tịch Hoàn cũng biết, nhưng có một số việc, một chút cũng không kéo dài được.

“Con muốn mở một cuộc họp báo.” Kiều Tịch Hoàn mở miệng, gọn gàng dứt khoát.

“Làm cái gì?”

“Giải thích bản thân, cũng cho nhà họ Cố chúng ta một trong sạch.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, “Thừa dịp hiện tại công chúng vẫn đồng tình với con còn chưa biến mất, con phải tỏ rõ tâm trạng và lập trường lúc này của con.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cố Diệu Kỳ trầm mặc một lúc, giống như đang suy tính tới tính khả thi của chuyện này.

Kiều Tịch Hoàn cũng không vội thúc giục, cứ yên lặng chờ đợi như vậy.

“Con chắc chắn bây giờ con cần mở họp báo?” Cố Diệu Kỳ dừng lại một hồi lâu mới lên tiếng, “Phóng viên đều không phải đèn đã cạn dầu, cho dù dư luận nhằm vào hoàn toàn không ở trên người con, nhưng có một vài phóng viên vì để cho tin tức càng thêm đắt khách, cướp giật mánh lới, lại cố ý viết trái với trào lưu. Hơn nữa con đi đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, đừng trách cha không cảnh tỉnh con, đó không phải là chuyện dễ dàng.”

Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên biết khả năng của phóng viên.

Thậm chí cũng nghe nói tới tin đồn, có người ở trong buổi họp báo đã bị phóng viên hỏi đến á khẩu không trả lời được trực tiếp tới mức hỏng mất.

Cố Diệu Kỳ vẫn quá đánh giá thấp mình rồi.

Cô không để lại dấu vết nở nụ cười, “Vì mình, cũng vì nhà họ Cố chúng ta, con cảm thấy cái gì con cũng có thể thử một chút.”

Cố Diệu Kỳ thở dài một hơi, “Có phần tâm ý là tốt, nhưng nếu như con cố ý như thế, cha sẽ bố trí cho con. Con lo chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

“Cha, con hy vọng thời gian càng nhanh càng tốt, nếu như có thể, sáng sớm ngày mai được không?”

“Cha cố hết sức.”

Kiều Tịch Hoàn cảm kích cười một tiếng, xoay người trở lại phòng của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần đã nằm trên giường rồi.

Trong phòng đều là ánh đèn lờ mờ.

Kiều Tịch Hoàn đi tới, nằm bên cạnh anh, trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nói thản nhiên của Kiều Tịch Hoàn, “Ngày mai em muốn mở họp báo.”

Cố Tử Thần không nói gì.

“Ngày mai anh có muốn đi cùng em không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Cố Tử Thần nhíu chặt mày, quay đầu nhìn cô.

“Em muốn đến thời điểm cuối cùng, anh nên tỏ rõ thái độ của mình.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Tôi không có thái độ gì.”

“Giả bộ cũng được. Vì hiệu ứng công chúng, anh nên tỏ rõ, anh thương tiếc và yêu thương em.” Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ.

Nếu như ngày mai Cố Tử Thần có thể trình diện, càng thêm có lợi cho cô.

Tròng mắt Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, giọng nói vô cùng lạnh lùng nói từng câu từng chữ, “Từ rất lâu trước kia tôi đã từng nhắc nhở cô, đừng lợi dụng tôi, cô quên?”

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.

Cố Tử Thần xoay người, đưa lưng về phía cô.

Cả sau lưng, thậm chí ngay cả một sợi tóc, nhìn qua đều không muốn người khác đến gần, lạnh lùng vô tình.

Một khắc kia, tim không hiểu sao, bỗng giật mình.

Có một cảm giác tim nứt ra.

Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, khóe miệng kéo ra nụ cười, nhàn nhạt, nhẹ nhàng, nụ cười hơi lạnh lẽo, ở dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn rõ ràng đến mức khác thường.

Cô vẫn yêu cầu quá cao với Cố Tử Thần sao.

dd

Sao cô có thể có yêu cầu với một người đàn ông phiền toái, cổ quái, kỳ dị, nhiều tật xấu như vậy chứ?!

Mình cũng không phải bệnh thần kinh!