Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 2-2: Cuộc chiến giao phong (2)




Edit: Ruby

Ngày tiếp theo, Kiều Tịch Hoàn mang đôi mắt thâm quần đến Cố thị.

Tối hôm qua quả thực không phải là một đêm vui vẻ, cô trong tình trạng vô cùng mệt mỏi, đến cuối cùng lại mất ngủ.

Hậu quả của việc mất ngủ chính là rời giường còn đau khổ hơn so với đòi mạng.

Kiều Tịch Hoàn có phần bất mãn nghe cấp dưới báo cáo tình hình công việc, thời gian một tuần nhưng lại không có tiến triển gì, khoảng thời gian này Tề Lăng Phong kiểm soát James tiên sinh rất chặt, nên bọn họ không chen chân vào được.

Ở trên thương trường, Tề Lăng Phong cũng không thua kém.

Kiều Tịch Hoàn phấn chấn tinh thần một chút, đột nhiên cắt ngang lời báo cáo của Doãn Tường, quay đầu nói với Âu Dương: “Anh nói hôm qua tập đoàn Hoàn Vũ có một vụ kiện sao?”

“Đúng, là một vụ án tố tụng dân sự. Trong tập đoàn Hoàn Vũ đang giảm biên chế, quy mô không nhỏ. Những viên chức tương đối lớn tuổi tựa hồ không hài lòng nên đưa ra tòa án tố tụng, phỏng chừng chính là vụ kiện mấy ngày nay.”

Giảm biên chế.

Rõ là vua nào thì triều thần nấy.

Kiều Tịch Hoàn cười châm chọc, Tề Lăng Phong quả nhiên biết cách quản lý tập thể, thừa dịp chuyện của Hoắc Tiểu Khê vừa mới lắng xuống vội vàng thay thế những thân tín của cô, một lần nữa bồi dưỡng người của anh ta.

Cô mím môi, như vậy cũng tốt.

Dù sao phải làm nổi trội một chút mới khiến người khác chú ý.

Cô đột nhiên dừng lại: “Công việc của mọi người bây giờ cứ việc dừng lại, sau đó tôi sẽ có sắp xếp. Âu Dương, anh cùng tôi đến một chỗ.”

“Vâng.”

Kiều Tịch Hoàn mang Âu Dương ra khỏi cao ốc Cố thị, vừa mới xuống lầu liền gọi một cuộc điện thoại:

“Võ Đại, cô đến trước cửa Hạo Hãn chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.”

“Được.” Bên kia đáp ứng.

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào xe của Âu Dương.

Công ty thực sự quá keo kiệt, bọn họ ngay cả một chiếc xe cơ quan cũng không có, mỗi lần ra ngoài đều phải đi nhờ xe của đồng nghiệp, kỳ thật cô cũng rất ngại, cô không có xe, với lại…

Cô thừa nhận, sau khi xảy ra tai nạn, cô cũng không dám chạm vào tay lái.

Đến bây giờ, trong đầu cô vẫn có thể hồi tưởng lại tình trạng thê thảm của tai nạn khi ấy.

“Sớm như vậy, chúng ta đến Hạo Hãn, chỗ đó mở cửa chưa?” Âu Dương có chút nghi ngờ: “Huống chi chúng ta đến đó làm gì? Mượn rượu giải sầu?”

Đã làm việc với nhau nhiều ngày, anh ta phát hiện cô gái này cũng không khó nói chuyện, cho nên thi thoảng bọn họ cũng nói đùa với cô một chút.

“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Kiều Tịch Hoàn thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ: “Chờ sau khi lấy được hạng mục này, sẽ mời anh uống đủ.”

Âu Dương ngượng ngùng cười.

Hai người rất nhanh đến nơi, Võ Đại đứng ở đó chờ, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn thì khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Kiều Tịch Hoàn dẫn hai người đi vào trong Hạo Hãn.

Lúc này Hạo Hãn rất vắng vẻ, cơ hồ ngoài nhân viên vệ sinh ra, thì không có người khác, nhìn thấy bọn họ xuất hiện, người phục vụ bước lên phía trước:

“Xin lỗi, bây giờ chúng tôi chưa mở cửa.”

“Tôi tìm ông chủ của các người, Tiêu Dạ.”

“Ông chủ của tôi ở phòng trên lầu nghỉ ngơi, không tiện gặp khách.” Người phục vụ từ chối.

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, Tiêu Dạ này, chắc chắn đêm qua đã trải qua một đêm phong lưu.

Cô mấp máy môi, nhìn chung quanh một chút, không muốn gây sự ở đây, mím môi: “Tôi dẫn bạn của tôi chờ ở bên cạnh.”

Người phục vụ nhìn bọn họ, hình như có phần khó xử, lúc đang không biết làm thế nào, thì Tiêu Dạ từ hành lang đi ra, bên cạnh có một người phụ nữ, vẫn trang điểm xinh đẹp như cũ, dáng vẻ thướt tha mềm mại nhưng nhìn như thế nào cũng không thể so với Diêu Bối Địch, cô thật sự rất hoài nghi mắt của Tiêu Dạ để trên trời sao, hoàn toàn không biết nhìn người!

“Tiêu Dạ.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi anh ta.

Tiêu Dạ nhướng mắt lên một chút nhưng mặt vẫn không có biểu cảm.

“Tôi tìm anh có việc.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Tiêu Dạ từ trước đến nay hoàn toàn không quan tâm đến cô, ánh mắt chợt lóe: “Tôi không rảnh.”

“Chúng ta có thể nói chuyện…”

“Nói chuyện gì? Đừng lúc nào cũng lấy Diêu Bối Địch ra làm lý do, cô ấy không có nhiều công dụng như vậy.” Tiêu Dạ lạnh lung nói.

“Tôi biết.” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh: “Nghe nói anh rất thích luận võ bàn anh hung, tôi có dẫn một người bạn tới, không biết anh có rảnh không?”

Tiêu Dạ lạnh nhạt nhìn lướt qua những người bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, sau đó dừng lại trên người Võ Đại: “Cô ấy?”

“Ừ.”

“So như thế nào?” Giữa chân mày anh khẽ nhếch.

“4 người phía sau anh cùng đánh cô ấy.” Kiều Tịch Hoàn nhìn 4 người vệ sĩ mặc âu phục màu đen đứng ở phía sau Tiêu Dạ, đều là những người đàn ông khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn.

“Cô xác định?”

“Đương nhiên.” Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh: “Nếu như chúng tôi thắng, tôi và anh sẽ bàn chuyện, nếu như tôi thua tôi sẽ dẫn người của tôi đi ngay, tiền thuốc men cũng không bắt anh ra một xu.”

“Ngộ nhỡ xảy ra tai nạn chết người?” Tiêu Dạ lạnh lung nói, giọng điệu âm trầm như ma quỷ từ địa ngục.

“Tôi kéo ra ngoài chôn.”

“Được.” Tiêu Dạ cũng không thích dong dài dây dưa, anh lùi về phía sau hai bước, liếc mắt ra hiệu cho người phục vụ ở bên cạnh, người phục vụ vội vàng gọi những người khác dời bàn ghế trong phòng khách ra chỗ khác, chừa chỗ thật rộng rãi để thuận tiện đánh nhau.

Kiều Tịch Hoàn nói với Võ Đại: “Phải nhờ vào cô rồi.”

Võ Đại gật đầu, mặt không biểu cảm.

Kiều Tịch Hoàn cũng không thương lượng gì với Võ Đại nhưng từ khi Võ Đại bắt đầu đi theo cô làm việc thì cô ấy là người của cô, thì tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của cô.

Kiều Tịch Hoàn mang Âu Dương đi tới trước vài bước, Âu Dương thật ra chưa từng nhìn thấy tình cảnh này, trong phút chốc anh ta hơi há hốc mồm, sau đó nói thầm với Kiều Tịch Hoàn đang mỉm cười bên cạnh:

“Đánh nhau thật sao?”

“Chẳng lẽ anh cảm thấy tình cảnh này giống đang nói đùa sao, đứng xa một chút, cẩn thận áo sơ mi của anh dính máu đấy.” Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nói.

“….” Âu Dương trừng lớn hai mắt.

Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn nhìn Võ Đại, Võ Đại rất cao, nhưng khi đối diện với 4 người đàn ông cao lớn trước mặt cũng không có ưu thế gì vượt trội, ngược lại càng thêm phần nhỏ bé, trên mặt cô rất nghiêm túc, đó là nét mặt trước sau như một của cô ấy, cô ấy hơi gật đầu với mấy người đàn ông trước mặt, ý bảo bọn họ có thể bắt đầu.

4 người đàn ông nhìn Võ Đại, trong mắt ít nhiều hiện lên vẻ khinh thường, nhưng với tư cách là vệ sĩ, chưa bao giờ nói lời vô nghĩa cũng không cần nghi ngờ, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được. 4 người đàn ông đồng thời gật đầu đáp lễ, sau đó bắt đầu xông lên.

Trong đại sảnh đánh rất kịch liệt, Tiêu Dạ ngồi ở trên ghế tựa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn trận đấu.

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay, lúc này cô cũng có chút khẩn trương, cô biết Võ Đại có thân thủ nhanh nhẹn nhưng mà 4 người vệ sĩ bên người Tiêu Dạ tuyệt đối không đơn giản, chỉ là nếu không cược lớn một chút thì Tiêu Dạ sẽ không cảm thấy hứng thú, và chuyện sau đó cũng không cần bàn nữa.

Trận đấu trước mắt vẫn hừng hực khí thế như cũ, 4 người đàn ông tựa hồ đã bỏ đi sự khinh thường ban đầu, bọn họ không ngờ một cô gái lại có bản lĩnh như vậy không những nhanh nhẹn mà độ mạnh yếu kinh người, trước đó vài phút bọn họ còn nhẹ nhàng nhưng sau đó lại dốc hết toàn lực, trước sau trái phải đều đánh giáp, Võ Đại cũng dốc hết toàn lực không chút lưu tình, cảnh tượng nhìn qua hết sức bạo lực lại còn cực kỳ đẫm máu.

Âu Dương bị sợ đến ngây người, cảm giác như mình đang xem trận đánh quyền trong chợ đen, lúc mới bắt đầu thì còn có chút hứng thú nhưng sau đó lại không dám nhìn nữa. Bởi vì Võ Đại bị đánh rất thảm, trên mặt và trên người đều có vết thương, chảy máu nhưng mà ngay cả như vậy cô ấy cũng không lùi bước, vẫn không ngừng đọ sức tựa hồ không cảm thấy đau đớn.

Tiêu Dạ vẫn luôn lạnh lùng khẽ nhúc nhích thân thể một chút, sắc mặt vẫn không có biểu cảm nhưng trong đôi mắt quả nhiên có chút biến hóa, phỏng chừng thật không ngờ một người phụ nữ lại mạnh mẽ như thế.

Anh chuyển ánh mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng một bên cau mày.

Tại sao cô lại biết, anh tích tài như mạng?!

Đối với loại người có bản lĩnh nhẫn nại và quyết đoán như vậy, anh làm sao có thể bỏ qua?!

Đôi mắt anh căng thẳng, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, giơ tay lên.

4 người vệ sĩ đồng thời dừng lại, Võ Đại nhìn bọn họ cũng dừng lại.

“Kiều Tịch Hoàn, chúng ta nói chuyện.” Tiêu Dạ nói một cách gọn gàng dứt khoát.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.