Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 12-2: Trừ phi yêu em, nếu không không thể yêu người khác! (2)




Editor: Puck

Sắc mặt của Tề Lăng Phong lập tức thay đổi, lời nói cũng biến thành nghiêm túc, “Dáng vẻ người phụ nữ kia như thế nào?”

“Rất xinh đẹp, tôi cũng không thể nói ra. Nhưng mà tôi nghĩ hẳn là người trong đám người anh từng tiếp xúc, khoảng thời gian này anh có quan hệ tương đối với ai không?”

Tề Lăng Phong trầm mặc mấy giây, trong lòng thật ra cũng có chút manh mối.

“Cô ta muốn Tiêu Dạ giúp cô ta cái gì? Chèn ép tôi?” Tề Lăng Phong cười lạnh.

“Không phải. Cô ta muốn Tiêu Dạ giúp mình tìm một người, người đó tên là Long Đằng. Người này có qua lại gì với anh không? Nghe giọng, phải là một người rất quan trọng.” Lôi Lôi nói.

Sắc mặt bên kia hoàn toàn thay đổi.

“Được, tôi biết rồi.” Tề lăng Phong siết chặt điện thoại di động.

Người này quả thật đến không có ý tốt, nhất là đâm thẳng vào chỗ hiểm của anh.

“Tề Lăng Phong, anh đừng nhanh bị tiêu diệt như vậy!” Lôi Lôi hung hãn nói.

“A, muốn diệt tôi, còn không phải là chuyện đơn giản như vậy! Dù có thế nào, lần này cô cung cấp tin tức lớn như vậy cho tôi, Tề Lăng Phong tôi nợ cô một ân tình. Về sau cô có việc gì cần đến tôi cứ việc tới tìm tôi!” Tề Lăng Phong thẳng thừng nói.

“Không nói những chuyện này, giống như lúc trước anh nói, anh là người đàn ông của Sở Dĩ Huân, chính là bạn bè của tôi, hơn nữa trước đó anh quả thật có giúp tôi, về sau tôi khẳng định cũng sẽ cần đến anh, tự giải quyết cho tốt.”

“Được.” Tề Lăng Phong gật đầu.

Cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm.

Sở Dĩ Huân nhìn Tề Lăng Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”

“Có người muốn hại chết anh.” Sắc mặt Tề Lăng Phong vô cùng khó coi.

“Ai?” Sở Dĩ Huân hơi khẩn trương.

“Nếu như không đoán sai, là Kiều Tịch Hoàn!” Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, vô cùng khẳng định.

“Người đàn bà kia!” Sở Dĩ Huân cắn răng nghiến lợi, “Xuất hiện vô căn cứ không giải thích được, luôn không có ý tốt với chúng ta khắp nơi, hạng mục lần trước cũng bị thua trên tay cô ta, hiện giờ lại muốn nhằm vào anh như vậy, rốt cuộc người phụ nữ này có thù hận gì không đội trời chung với anh sao?”

“Anh cũng rất muốn hiểu rõ.” Tề Lăng Phong hung hăng nói, “Chỉ có điều không thể không nói, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản, muốn đưa anh đến chỗ chết, khẳng định không phải vì một hai hạng mục bình thường đâu.”

“Vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

“Chuyện này để nói sau đi, hiện giờ việc cấp bách là trước khi Tiêu Dạ tìm được Long Đằng, chúng ta phải để cho Long Đằng tự động biến mất trớc, bằng không...” Sắc mặt Tề Lăng Phong lạnh lẽo, hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.

“Ừm.” Sở Dĩ Huân gật đầu.

Làm sao có thể để người phụ nữ đắc ý được như vậy?!

...

Kiều Tịch Hoàn đi từ Đỉnh Hạo Hãn ra ngoài.

Ngồi xe Vũ Đại lái chạy đi.

Cô tựa vào trên ghế ngồi trên xe, nhìn phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ.

Nếu như lần này có thể thuận lợi, cha, mẹ, coi như con báo thù cho cha mẹ!

Tròng mắt cô hơi đổi.

Trước khi thành công, cô không nghĩ nhiều như thế.

Mím mím môi, cầm điện thoại lên, gọi một số.

Bây giờ cô cần phân tán sự chú ý của mình, nếu không bởi vì chuyện này, sẽ khiến mình lạc vào trong ngõ cụt, cô ẽ không kiềm chế được vẫn nghĩ vẫn cứ nghĩ, như thế nào để khiến Tề Lăng Phong, chết đủ khó coi!

Điện thoại thông, bên kia truyền đến giọng nữ quen thuộc, “Kiều Tịch Hoàn.”

“Cô có thể gọi tôi là Hoàn Hoàn, tôi cảm thấy tương đối thân thiết.”

“Nhưng mà chúng ta lại không quen biết.” Diêu Bối Địch từ chối.

Kiều Tịch Hoàn nhún nhún vai, “Tùy cô thôi.”

“Cô tìm tôi có chuyện gì? Vài ngày nữa tôi mới trở về.”

“Tôi chỉ muốn hỏi cô, Tứ Xuyên vui không?”

“Chơi rất vui.” Bên kia nói rất nhẹ nhõm.

“Trốn tránh như vậy, có ý tứ sao?” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.

“... Tôi không cần cô quan tâm.” Giọng Diêu Bối Địch hơi không vui.

“Mới vừa rồi tôi gặp Tiêu Dạ, Lôi Lôi thân mật ngồi bên cạnh anh ta.” Kiều Tịch Hoàn không hề che giấu, cực kỳ thẳng thắn.

“Cô muốn nói cái gì?”

“Tôi chính là nói cho cô biết, giải tỏa xong tâm tư rồi thì trở về ly hôn đi. Nhiều năm như vậy, xem như bị thờ ơ cũng đủ rồi.”

“Chuyện của tôi, tôi không muốn người khác nhúng ta vào.” Diêu Bối Địch bất chợt cúp điện thoại.

Kiều Tịch Hoàn thản nhiên nhìn hiển thị “Kết thúc trò chuyện”.

Diêu Bối Địch còn chưa chết tâm như vậy.

Cho dù là bất cứ chuyện gì, cho tới bây giờ Diêu Bối Địch đều nghe Hoắc Tiểu Khê, bởi vì nhận định là bạn bè, nhưng mà trong chuyện của Tiêu Dạ, cô ấy chưa bao giờ thỏa hiệp một bước.

Có lúc cô đã nghĩ, rốt cuộc là yêu như thế nào mới có thể khiến Diêu Bối Địch không oán không hối hận đến trình độ người thần đều căm phẫn như vậy.

Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, một người có thể vì một người khác không yêu mình, hy sinh đến nước này.

Cô khẽ thở dài, quay mặt nhìn Vũ Đại phía trước, “Cô có yêu một người đúng không?”

Vũ Đại ngẩn ra, gật đầu, “Ừ.”

“Cô sẽ vì người kia hy sinh đến mức độ nào?” Kiều Tịch Hoàn nói.

Thật ra thì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút.

Bởi vì cô cảm thấy trên thế giới này chỉ có Diêu Bối Địch mới có thể cố chấp đến như vậy.

Vũ Đại nói, “Chết.”

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được, nở nụ cười.

Cô nghĩ, trên thế giới này, thì ra kẻ ngu thật sự không ít.

Thật ra thì mình năm đó, không phải như vậy sao?!

Nếu không phải bởi vì yêu quá mù quáng, làm sao có thể rơi vào kết quả như vậy.

Cô đảo mắt nhìn đường phố ngoài cửa sổ, yên tĩnh không nói.

...

Tứ Xuyên, núi Nga Mi.

Diêu Bối Địch đứng ở trên đỉnh núi Nga Mi thật cao.

Hôm nay Ân Bân không có xã giao, hai người đã bàn trước đi leo núi.

Trên núi Nga Mi rất lạnh, cô choàng một chiếc khăn quàng cổ thật dày, nhưng vẫn run lẩy bẩy.

Không biết thân thể lạnh, hay lòng lạnh.

Mới vừa nhận được điện thoại của Kiều Tịch Hoàn.

Cô ấy khuyên cô ly hôn.

Từng có hơn một lần, Hoắc Tiểu Khê cũng từng khuyên cô như vậy.

Câu trả lời của cô là, không.

Không biết vì sao, chính là không.

Đến bây giờ, Kiều Tịch Hoàn khuyên cô như vậy.

Đáp án của cô vẫn là như vậy.

Cô tựa vào hàng rào, nghiêng người nhìn một tầng sương trắng dầy lượn lờ trên đỉnh núi Nga Mi, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết như vậy.

Rốt cuộc phải tới khi nào, mình mới có thể đi ra khỏi bẫy rập đó của mình.

Có lẽ, đợi chút đi.

Có lẽ, thật sự có một ngày, mình sẽ bỏ qua được?!

...

Kiều Tịch Hoàn một đường trở lại đại viện nhà họ Cố.

Hình như Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt còn phải tới trường học tham gia tập luyện, bị Ngôn Hân Đồng liên tiếp thúc giục đi trường học như vậy.

Kiều Tịch Hoàn vừa đi vào sảnh chính, Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt chuẩn bị ra cửa.

Cố Minh Lý nhìn Kiều Tịch Hoàn, còn tỏ vẻ khinh thường, trên mặt làm mặt quỷ.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn theo phương hướng Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt cùng Ngôn Hân Đồng đi tới.

Tên quỷ nhỏ này, không biết trời cao đất rộng.

Thật sự coi mình thông minh đến khủng khiếp?!

Xem xem con khỉ nhỏ của ta chèn ép lòng hăng hái của mày như thế nào!

Kiều Tịch Hoàn đi lên lầu hai, đi thẳng vào phòng của khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ chơi mô hình trong phòng, một mình ngồi bẹt dưới đất, chơi có vẻ rất vui vẻ.

Vừa ngẩng đầu thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, trên mặt hiện lên nụ cười thật to, “Chào mẹ.”

“Con có thể gọi mẹ là mẹ, không cần mang theo chữ ‘Chào’, như vậy có vẻ quá xa lạ rồi.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.

“A, mẹ.” Khi con cười lặp lại.

“Buổi chiều mẹ dẫn con đi khu vui chơi được không?”

“Thật sao?” Khi con lập tức nhảy lên từ trên mặt đất.

Trước kia khỉ con tuyệt đối không có hành động như vậy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều một thân một mình, chỉ sợ mình làm chưa đủ tốt, một mực đè nén tâm tình của mình, bây giờ gần như buông lỏng, không có bất kỳ dồn hết tâm ý với cô.

“Nhưng chân cha con không tiện.”

“Cha con có thể nhìn chúng ta chơi.”

Khỉ con trợn mắt há mồm nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Như vậy thật sự được sao?!

...

Sau khi Kiều Tịch Hoàn từ phòng khỉ con ra ngoài, đi phòng ngủ tìm Cố Tử Thần, rất dễ nhận thấy người đàn ông này không có ở trong phòng, lại chạy ra ngoài phòng ấm vườn hoa, mới nhìn thấy người đàn ông kia ngồi dưới đất, rất tao nhã cắt tỉa cành hoa, nhìn thấy cô đến thì chân mày khẽ nhếch lên, không có biểu cảm gì.

“Tôi đồng ý buổi chiều mang Minh Lộ đi khu vui chơi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần không tỏ vẻ gì, “Ừ.”

“Tôi còn nói, anh cùng đi.”

Sắc mặt Cố Tử Thần lập tức thay đổi, anh ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, khoảnh khắc kia không biết có phải tức giận đánh vào tim không, hồi lâu không nói ra một chữ.

“Không phải anh nói bị tôi thuyết phục sao? Nếu đã thuyết phục được, vậy nên theo sắp xếp của tôi với Cố Minh Lộ. Hôm nay vừa khéo là Chủ nhật, tôi không có chuyện gì, anh một ngày cũng rảnh rối đến khùng, nên xế chiều hôm nay, chúng ta đi công viên hải dương chơi.” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.

Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, thật đúng là một nửa câu cũng không nói được.

Người phụ nữ này rốt cuộc nhìn từ đâu ra anh rảnh rỗi đến phát khùng rồi hả?!

“Quyết định như vậy, ăn cơm trưa rồi chúng ta ra cửa.”

Nói xong, Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu rồi đi thẳng.

Dù sao chính là “Bá Vương ngạnh thượng cung” (*), đối xử với người đàn ông Cố Tử Thần này, một chút cũng không thể nhân từ nương tay, chỉ một lần mất hồn người đàn ông này sẽ không ở trên quỹ đạo nữa rồi! Kéo cũng kéo không lại.

(*) Bá vương ngạnh thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.

Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”

Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…

Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.