Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 1 - Chương 45: Tiệc rượu từ thiện (Hạ)




Tiệc rượu từ thiện.

Xã hội thượng lưu Thượng Hải thích tổ chức những bữa tiệc như thế này để phô trương thanh thế của bản thân, và để khoe khoang sự giàu có của mình.

Người tổ chức lần này là James tiên sinh, thương nhân lớn đến từ New York của Mỹ, những năm gần đây, ông rất thích làm từ thiện, lại ra sức khai phá thị trường thương mại Châu Á, Thượng Hải đã trở thành điểm đến quan trọng đầu tiên của ông.

Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn 5 sao, xa hoa mà rực rỡ.

Kiều Tịch Hoàn đi theo Cố Diệu và Tề Tuệ Phân đi vào trong hội trường.

Đêm nay Kiều Tịch Hoàn mặc bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt bó sát người hở lưng, khéo léo khoe những đường cong nuột nà trên chiếc lưng trắng noãn, trên chân mang một đôi giày cao gót màu xanh biếc, trên chỗ cao nhất của đôi giày được khảm những viên thủy tinh lộng lẫy, ở dưới ánh đèn lộ ra ánh sang chói mắt, hai sợi tóc dài được uốn cong tự nhiên xõa xuống bên tai, trên chiếc cổ trắng ngần đeo sợi dây chuyền kim cương lưu tô, càng tôn thêm đường nét hoàn mỹ của cô.

Kiều Tịch Hoàn thật sự rất đẹp.

Một nụ cười một cái nhíu mày rõ ràng vừa lộ vẻ diêm dúa dung tục, pha lẫn với nhẹ nhàng cao quý, sự tồn tại mâu thuẫn như vậy giống như báu vật trên trời mới có.

“Trung văn của James tiên sinh không được tốt, đợi lát nữa khi ông ấy nói chuyện với con, ba sẽ bảo Hân Đồng đứng ở một bên phiên dịch cho 2 người, thông minh một chút, đừng để bị chê cười.” Bên tai, vang lên thanh âm nghiêm túc của Cố Diệu.

Kiều Tịch Hoàn mỉm cười gật đầu.

Ba người trực tiếp đi thẳng đến chỗ của James tiên sinh, James tiên sinh là một người đàn ông hơn 40 tuổi, đang mặc một bộ âu phục màu xám.

Giờ phút này, James tiên sinh đang đứng bên cạnh Cố Tử Hàn, Cố Tử Hàn đang dung giọng mỹ lưu loát, chậm rãi nói chuyện với ông. Ngôn Hấn Đồng rất nhu thuận đứng ở bên cạnh Cố Tử Hàn, đêm nay cô ta mặc bộ lễ phục màu tím, trông giống thục nữ mười phần.

Cố Diệu nhiệt tình chào hỏi James, hai người giống như những người bạn cũ đã lâu không gặp, tâm sự nói chuyện một phen, James tiên sinh mới dời tầm mắt sang Kiều Tịch Hoàn, dung giọng Mỹ nói:

“Đây chính là Kiều Tịch Hoàn sao?”

Ngôn Hân Đồng đã im lặng đứng bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, tiếp nhận nhiệm vụ, chuẩn bị phiên dịch cho cô.

Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, dung giọng Mỹ lưu loát trả lời: “Đúng vậy, chào ngài, James tiên sinh, tôi thật vinh hạnh vì được ngài mời đến tham dự bữa tiệc từ thiện long trọng như vậy.”

Kiều Tịch Hoàn vừa nói xong.

Vài người đứng ở bên cạnh đều có chút kinh ngạc nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn vẫn chưa nhìn lại ánh mắt của bọn họ, trên mặt dẫn duy trì nụ cười thỏa đáng.

“Cảm giác nói chuyện còn có thần thái, khiến cho tôi nhớ đến một người bạn đã mất của tôi.” James tiên sinh nhớ lại hồi ức:

“Đáng tiếc đã là chuyện cũ rồi.”

“Có thể được James tiên sinh ghi nhớ, nhất định là người rất quan trọng.”

“Là một đối tác làm ăn của tôi, là người tôi luôn luôn thưởng thức. Bởi vì cô ấy, cho nên tôi đã thay đổi quan điểm với người Châu Á.” James tiên sinh nói, nụ cười rất hòa ái.

“Như vậy chắc chắn cô ấy rất tự hào, bởi vì có thể khiến James tiên sinh thay đổi suy nghĩ, mang đến hiệu quả và lợi ích vô hạn cho kinh tế Thượng Hải. Với tư cách là người Thượng Hải, chúng tôi hẳn nên cảm ơn cô ấy.”

James tiên sinh gật đầu, dường như có chút tiếc nuối.

Chính khi đó, ngọn đèn trong hội trường vụt tắt, thay bằng ánh sang màu lam nhàn nhạt. Âm nhạc ôn nhu vang lên, từng đôi một nắm tay nhau bước vào sân khấu.

“Có thể mời cô cùng nhảy một khúc không?” James tiên sinh đột nhiên nói với Kiều Tịch Hoàn.

“Tôi rất vinh hạnh.” Kiều Tịch Hoàn đem tay đặt vào trong tay của James tiên sinh, cùng ông ấy bước vào trong sàn nhảy.

Ánh mắt của Cố Tử Hàn gắt gao nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô đêm nay đã phát huy quá mức tưởng tượng của anh.

Không chỉ có Cố Tử Hàn, Cố Diệu, Tề Tuệ Phân và Ngôn Hân Đồng đều chấn kinh đến mức cằm sắp rớt xuống, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc đã làm thế nào lột xác như thế, nhất cử nhất động không tự ti không nịnh nọt, ngược lại rất bình tĩnh ung dung, từng câu từng chữ nhìn như tùy ý, nhưng đều nói trúng tâm trạng của James tiên sinh, cho nên rất được ông ta yêu thích.

Một khúc hoàn tất.

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi sàn nhảy.

Trong đại sảnh khá ồn ào, cho nên cô đến vườn hoa phía sau.

Cô hơi thở ra một hơi, cảm thấy bầu không khí bên ngoài tươi mát hơn bên trong rất nhiều.

Mới vừa đi đến hoa viên đã bị một sức mạnh thô bạo giữ chặt lại, kéo cô về bên phía chỗ tối.

Kiều Tịch Hoàn biết người này là ai, bởi vì anh ta, cho nên cô mới đi ra ngoài.

“Kiều Tịch Hoàn, cô rốt cuộc là ai?!” Bên tai là thanh âm rét lạnh của Cố Tử Hàn.

Ánh mắt Cố Tử Hàn rất lạnh, anh ta lạnh lung nhìn cô.

“Cố Tử Hàn, kỳ thật tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, anh biết tôi muốn cái gì là được…”

“Ưm….” Lời còn chưa dứt, môi đã bị bao phủ.

Mang theo một chút sức mạnh, cánh môi vẫn còn sót lại hương thơm tinh khiết của rượu vang.

Kiều Tịch Hoàn từng muốn hôn lên đôi môi lạnh bạc này, bây giờ tôi muốn nói cho cô biết, hương vị của nó không tốt chút nào, bởi vì nó rất lạnh, người đàn ông này vốn không có trái tim.

Hôn điên cuồng, cắn xé đôi môi cô, rất lâu, rất lâu, Cố Tử Hàn tựa hồ khôi phục lại chút lý trí, buông cô ra:

“Như vậy đủ chưa?”

“Cố nhị thiếu đang bán sắc sao?”

Sắc mặt của Cố Tử Hàn biến hóa.

“Nếu là như thế, tôi nghĩ, vẫn còn chưa đủ.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ nói.

“Cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Cố Tử Hàn ném lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

Kiều Tịch Hoàn lau miệng, nhìn bong lưng của anh ta, cười lạnh lung.

Cô nâng váy, không chút để ý tiêu sái tiến vào hội trường, thời gian vũ hội dường như đã kết thúc, đèn treo thủy tinh trong đại sảnh vô cùng chói mắt, cô bước từng bước tao nhã xuyên qua đám đông, bên cạnh đột nhiên truyền đến những ánh mắt kinh diễm.

Kiều Tịch Hoàn trước giờ không tham gia những bữa tiệc từ thiện như thế này, bởi vì không thể xuất hiện trước đám đông, bởi vì sẽ làm mất mặt nhà họ Cố.

Cho nên dọc đường đi, rất nhiều người dõi theo bong lưng của cô, rất ít người biết cô là ai.

Bước chân của cô chợt ngừng lại một chút, ngón tay nâng váy bất giác siết chặt lại.

Phía trước cách đó không xa, người đàn ông đang nói nói cười cười với James tiên sinh, toàn thân mặc âu phục màu trắng, tao nhã giống như vương tử, thân hình cao ngất, anh tuấn, khóe miệng anh ta hơi cong lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, gò má phiếm ý cười, đôi mắt hình như cũng vô thức nhìn thoáng qua trên người cô.

Bỗng nhiên…

Bốn mắt hai người nhìn nhau.