Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 1 - Chương 42: Con gái riêng Ngôn Hân Nghiên




Kiều Tịch Hoàn từ công ty Cổ Vân Sơn trở về biệt thự Cố gia.

Còn chưa đi vào phòng khách chợt nghe tiếng cười đùa của phụ nữ ở bên trong.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, nhìn thấy Ngôn Hân Đồng và người con gái có diện mạo tương tự với cô ta đang ngồi ở trên sofa nói nói cười cười, nhìn thấy cô trở về thì đôi mắt của cô ta hơi nhướng lên một chút, không chút để ý giới thiệu với người bên cạnh:

“Đây là chị dâu của chị.”

“Chào chị dâu.” Người con gái đó vội vàng đứng lên, mặc bộ âu phục màu hồng nhạt, nhìn qua hết sức dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại như nước: “Em là Ngôn Hân Nghiên.”

Ngôn Hân Nghiên?!

Em gái cùng cha khác mẹ với Ngôn Hân Đồng?!

Chính xác mà nói chính là con gái riêng của bố cô ta với tiểu tam ở bên ngoài.

Khóe miệng cô cong lên nụ cười ân cần, nói: “Thì ra là em gái của em dâu, dáng dấp thật sự rất đáng yêu, nếu so với em dâu thì cũng tám chín phần, em dâu, em có nghĩ như thế không?”

Sắc mặt Ngôn Hân Đồng khẽ biến, người nào cũng biết Ngôn Hân Đồng rất ghét người khác so sánh mình với cô con gái riêng này, cô cảm thấy mất thân phận, bây giờ Kiều Tịch Hoàn lại mang bọn họ ra so sánh, sắc mặt loáng cái trở nên suy sup.

Ngôn Hân Nghiên tựa hồ cũng không chú ý đến những chi tiết này, trên mặt vẫn treo nụ cười ngượng ngùng:

“Chị dâu mới là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà em từng gặp.”

Kiều Tịch Hoàn có nụ cười, có chút nhịn không được.

Ngôn Hân Nghiên từ bé đã không được Ngôn Hân Đồng thích, xem ra cũng có nguyên nhân.

Thật hiển nhiên, sắc mặt của Ngôn Hân Đồng càng khó coi.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mình không cần phải xen vào cuộc tranh đấu của hai chị em họ, rất vui vẻ nói: “Chị trở về phòng, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

“Ừm.” Ngôn Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn đi lên lầu hai, quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt của Ngôn Hân Đồng nhìn Ngôn Hân Nghiên, cùng một cội sinh ra, nhưng lại khác nhau hoàn toàn.

Đẩy cửa phòng ra, Cố Tử Thần cũng đang có mặt trong phòng, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục đọc sách của mình, Kiều Tịch Hoàn cũng không rảnh quan tâm đến phản ứng của anh, vì thế cô ngồi ở trên sofa chơi di động, thật ra trong lòng cô đang nghĩ, cô phải làm cái gì để Tề Lăng Phong phải nhà tan, cửa nát!

Đang suy nghĩ đến xuất thần thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, thanh âm hơi nhỏ, dường như có chút dè dặt.

Kiều Tịch Hoàn đứng lên mở cửa phòng, người đứng trước cửa là một thân hình nhỏ nhắn.

“Khỉ con.” Kiều Tịch Hoàn buồn bực nhìn cậu.

Cố Minh Lộ rất ít khi chủ động tìm cô.

Điều này nhất định có liên quan đến thời gian bọn họ ở chung, 3 năm, khoảng cách giữa bọn họ chỉ là những khoảng trống không thể lấp đầy.

“Con tên là Cố Minh Lộ.” Đối với tên của mình, Cố Minh Lộ rất cố chấp.

“Mẹ gọi con là khỉ con, con có thể làm thế nào!.” Kiều Tịch Hoàn chống nạnh, lão nương thích gọi cu cậu là cái gì thì gọi thế đó.

Cố Minh Lộ méo miệng, chuyển ánh mắt nhìn thoáng qua Cố Tử Thần, quay đầu lại nhìn cô: “Tên của con là do ba đặt cho, ngụ ý là sau này con sẽ có con đường sáng lạn.”

Chết tiệt!.

Kiều Tịch Hoàn thầm mắng nhưng trên mặt lại cười cười nói: “Khỉ con cũng không tệ nha, sôi nổi đáng yêu, con quá nghiêm túc rồi, rất giống ông cụ non.”

Cố Minh Lộ cúi đầu, không nói chuyện, nhìn qua cực kì chán nản.

Kiều Tịch Hoàn không biết làm sao: “Được rồi, được rồi, Cố Minh Lộ, con tìm mẹ có chuyện gì?”

Cố Minh Lộ ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải mẹ nói nếu như con bị Cố Minh Lý ức hiếp thì phải nói cho mẹ biết sao. Hôm nay con đến trường bị Cố Minh Lý đánh, chỗ này, còn có chỗ này nữa, rất đau.”

Cố Minh Lộ vụng về cuốn tay áo lên, chỗ khuỷu tay có vết bầm, lại cuốn chân nhỏ của mình lên, chỗ đầu gối cũng có chút rách da.

Sắc mặt của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên thay đổi.

Cố Minh Lộ đều bị dọa.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên quay đầu: “Cố Tử Thần, anh không cần con trai anh nữa sao?.”

Cố Tử Thần cảm thấy màng nhĩ của anh đau đến sắp hỏng luôn rồi, anh không chút để ý ngẩng đầu nói:

“Không phải cô bảo tôi không cần nhúng tay vào sao?.”

“Đi! Anh đấy, cả đời đừng có nhúng tay vào!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói xong, nắm lấy quần áo của Cố Minh Lộ: “Đi theo mẹ.”

Cố Minh Lộ bị Kiều Tịch Hoàn kéo lại phòng của cậu: “Chờ mẹ.”

Sau đó cô cô trở lại phòng cầm lấy thuốc sát trùng mới mua lần trước, khi ra khỏi phòng dường như vẫn chưa hết giận nên dùng chân đá vào xe lăn của Cố Tử Thần, vì cô đá hơi mạnh, cho nên chân của cô đau đớn, Cố Tử Thần cũng không đau, chỉ lẳng lặng nhìn cô, Kiều Tịch Hoàn đôt nhiên tiến lên lật nhào xe lăn của anh, Cố Tử Thần bị ngã trên mặt đất, dáng vẻ trông rất chật vật.

“Kiều Tịch Hoàn cô đứng lại đó cho tôi.” Cố Tử Thần rống giận.

Kiều Tịch Hoàn đi thẳng ra khỏi phòng, hoàn toàn coi cơn tức giận của Cố Tử Thần như là không khí.

Cố Tử Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ đáng chết này!

Anh cử động thân thể, rất cố gắng muốn bản thân mình đứng lên, nhưng mà hai chân anh không có sức lực, xe lăn lại rất nặng, khiến cho anh thở hổn hển có chút lực bất tòng tâm.

Khi đó, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.

“Anh Tử Thần?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một phụ nữ.

Cố Tử Thần ngẩng đầu nhìn Ngôn Hân Nghiên đứng ở miệng cửa, có phần kinh ngạc nhìn anh.

“Anh Tử Thần, tại sao anh lại bị ngã xuống đất vậy, em lập tức đỡ anh lên.”

Ngôn Hân Nghiên vội vã ngồi xổm người xuống, dùng sức mở xe lăn ra, sau đó lại sử dụng tất cả sức lực để nâng Cố Tử Thần từ dưới đất lên, thân thể đột nhiên mất cân bằng cho nên lảo đảo ngã vào trên người Cố Tử Thần, trên chân Cố Tử Thần không có cảm giác chống đỡ, đặt mông ngồi ơ trên xe lăn, Ngôn Hân Nghiên cũng ngã theo, đặt mông ngồi ở trên chân của anh, hai thân thể ái muội ngồi chồng lên nhau ở cùng một chỗ, chói mắt như vậy.

Cảm giác này thật ngứa mắt, Kiều Tịch Hoàn đứng ở miệng cửa, chứng kiến cảnh tượng này.

Khóe miệng cô cong lên, cầm lấy thuốc tiêu viêm, xoay người rời đi.

Cô cho rằng mình có chút áy náy, vì thế sau khi rời đi, cô lại quay về, có đôi khi cô thật sự cảm thấy mình quá xem trọng bản thân, cho dù không có cô, thì Cố đại thiếu gia vẫn có người giúp đỡ, vẫn có người yêu thương.