Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 1 - Chương 41




“Mày nghĩ, mày có thể lật chuyển được sao?” Bên tai truyền đến giọng nói phẫn nộ của Dụ Tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn xoa xoa màng nhĩ có phần hơi đau, không chút để ý nói: “Vậy tôi sẽ làm thử một lần cho bà xem.”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Người từng sợ bà là Kiều Tịch Hoàn, chứ không phải là tôi bây giờ.

Kiều Tịch Hoàn nhếch khóe miệng, đem điện thoại để ở một bên, đúng là gặp quỷ mà, loại tiện nhân như vậy, đến một người cô làm thịt một người, đến hai người cô làm thịt nốt cả hai!

….

Ngôn Hân Đồng đưa Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt đến trường, sau đó từ nhà họ Ngôn trở về đã là buổi chiều. Cô mới trở về phòng không lâu, lần đầu tiên nhìn thấy người cuồng công việc như Cố Tử Hàn cũng đã về nhà.

Ngôn Hân Đồng rất hiền lành tiếp nhận túi công văn và áo khoác âu phục của anh, dịu dàng hỏi: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”

Biết rồi còn hỏi.

Cố Tử Hàn liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt rất lạnh, sắc mặt cũng rất lạnh: “Nói đi, hôm nay có chuyện gì.”

Ngôn Hân Đồng treo quần áo của Cố Tử Hàn vào tủ quần áo ngay ngắn, sau đó đi về hướng của người đàn ông đang ngồi hút thuốc trên sofa, tháo cà vạt của anh ra một chút, nút áo ở trên áo mở ra 3 nút, lồng ngực rắn chắc bên trong như ẩn như hiện, hơn nữa dáng vẻ hút thuốc của anh tùy ý mà tiêu sái, khiến cho khuôn mặt vốn yêu nghiệt nay càng tăng thêm vẻ mị hoặc nói không nên lời, cũng có thể mang theo vài phần kiêu ngạo.

“Trong khoảng thời gian này, mẹ đều thiên vị Kiều Tịch Hoàn. Em bị mẹ mắng trước mặt người hầu mấy lần. Em cũng không làm cái gì sai, mấy ngày nay, Kiều Tịch Hoàn giống như thay đổi thành một người khác, thông minh sắc sảo lại biết cách ăn nói, khiến cho em bị mẹ hiểu lầm.” Ngôn Hân Đồng nói, giọng điệu mang theo vài phần tủi thân và ủy khuất.

Cố Tử Hàn lại hung hăng hút một hơi thuốc.

Biến hóa của Kiều Tịch Hoàn trong khoảng thời gian này, chỉ sợ không đơn giản như Ngôn Hân Đồng nói, đôi mắt màu nâu của anh căng thẳng, sắc mặt rất khó coi.

“Tử Hàn, em biết không nên nói chuyện trong nhà với anh, làm lỡ công việc của anh, bây giờ Kiều Tịch Hoàn diễu võ dương oai như vậy, không biết có phải do anh cả dạy cô ta…” Ngôn Hân Đồng nhìn qua vô hại, tiếp tục nói.

Ngón tay nắm lấy điếu thuốc của Cố Tử Hàn hơi dùng sức, giọng điệu quả thật rất lạnh nhạt: “Anh ta có thể dạy cô ta cái gì?”

“Nhất định là trước khi anh cả…”

“Đủ rồi.” Cố Tử Hàn trực tiếp ngắt lời cô, nhìn ra được anh rất phản cảm với đề tài này.

Ngôn Hân Đồng cũng thức thời không nói tiếp, nói sang chuyện khác: “Tử Hàn, ngược lại em có một biện pháp có thể chia rẽ anh cả với Kiều Tịch Hoàn.”

Cố Tử Hàn liếc mắt nhìn cô một cái.

“Em biết làm như vậy không tốt, nhưng mà không thể để cho Kiều Tịch Hoàn cưỡi trên đầu em mãi được, bảo em ích kỉ cũng được.” Ngôn Hân Đồng nói thẳng ra.

Thực ra nhiều khi cô hiểu, việc mà Cố Tử Hàn muốn làm, chưa bao giờ muốn nói ra, anh ta cần một cái bậc thang, mà cô rất sẵn lòng làm cái bậc thang ấy.

“Con gái riêng của ba em năm nay đã 22 tuổi. Ông luôn ngóng trông con bé có thể gả vào nhà giàu có. Mấy ngày nay, em dẫn nó đến biệt thự ở vài ngày, đến lúc đó cùng với anh cả…Em nghe Kiều Tịch Hoàn nói anh cả trên thực tế có thể làm được, chúng ta đã bị anh ấy lừa rất nhiều năm.” Ngôn Hân Đồng trực tiếp nói kế hoạch của mình với Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn mím môi:

“Chuyện của phụ nữ các em, đừng bắt anh nhúng tay vào.”

Nói xong thì đi thẳng vào phòng tắm.

Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng của Cố Tử Hàn, hành động như vậy có nghĩa là anh ấy đã ngầm đồng ý.

Nụ cười nơi khóe miệng cô, càng lúc càng sâu.



Xế chiều, Kiều Tịch Hoàn đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.

Cô chưa vội vào tìm Cổ Nguyên, sợ sẽ đắc tội với vị Phật sống đó, cho nên cô đem những đồ cổ cần giám định đưa cho nhân viên tiếp tân rồi để lại một xấp tiền mặt, bỏ lại một câu:

“Bảo ông chủ các người giúp tôi giám định, ba ngày sau tôi sẽ đến lấy.” Sau đó xoay người tiêu sái rời đi.

Nhân viên tiếp tân nhìn thấy xấp tiền ấy, cả người như hóa đá.

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn, vừa đi đến cửa đã gặp phải một người phụ nữ.

Người phụ nữ nhìn thấy cô thì ngẩn ra, sau đó khẽ cười một cái: “Thật khéo.”

“Đúng vậy. Cô cũng đến tìm Cổ Nguyên.” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô, giọng điệu rõ ràng rất quen thuộc.

Nếu tính luôn cả lần này, bọn họ mới gặp mặt có 3 lần, Diêu Bối Địch không biết có phải mình quen thuộc tính cách của cô gái trước mặt hay không, nhưng cô không cảm thấy xa lạ chút nào, vì vậy cười nói:

“Cô quen với Cổ Nguyên sao?”

“Không quen, chỉ mới gặp 2 lần mà thôi.”

“Nghe giọng điệu của cô giống như người bạn cũ.” Diêu Bối Địch nở nụ cười nhàn nhạt: “Không nói nữa, tôi vào đây.”

“Này.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên giữ chặt cô.

Diêu Bối Địch nhìn tay cô.

Kiều Tịch Hoàn hiểu Diêu Bối Địch, cô gái này, trông rất dịu dàng, nhưng kì thực không thích người khác chạm vào mình, ngay cả khi cô còn là Hoắc Tiểu Khê, thi thoảng trêu ghẹo cô ấy một chút cũng bị cô ấy đẩy ra.

Cho nên nếu như không phải là tình yêu thật sự, thì Tiêu Dạ làm sao có thể có được cô ấy!

Đúng là người đàn ông không biết tốt xấu!

“Để lại số điện thoại cho tôi được không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô.

Diêu Bối Địch khó hiểu nhìn cô.

Quan hệ của bọn họ vẫn chưa tốt đến mức này.

“Cô là bạn của Cổ Nguyên, nhưng hình như tôi đã đắc tội với anh ta rồi. Tôi muốn thông qua cô để nhận lỗi với anh ấy. Ví dụ như có cơ hội mời anh ta ăn bữa cơm.” Kiều Tịch Hoàn kiếm cớ.

Diêu Bối Địch suy nghĩ một chút, để lại số điện thoại cho cô: “Tôi không thể cam đoan có thể giúp cô hẹn anh ấy ra được, anh ấy chỉ từng nghe lời….”

Diêu Bối Địch ngừng lại một chút, rồi nói sang chuyện khác: “Tôi sẽ cố gắng. Tôi đi trước.”

“Bye bye”

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Diêu Bối Địch.

Bạn chơi từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tiểu Khê, Diêu Bối Địch, Cổ Nguyên.

Bây giờ thiếu đi một người, hẳn bọn họ sẽ cảm thấy tiếc nuối phải không?.

Sẽ rất muốn cô sống lại phải không?.

Cô xiết chặt ngón tay, tất cả mọi thứ, rốt cuộc do ai tạo thành?.

Tề, Lăng, Phong.

Cô mãi mãi không quên cái tên này. Mãi mãi!