Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 10 - Chương 21: Bình Lặng




Đức.

Ánh nắng xuyên qua lá cây, chiếu những tia sáng vụn vặt xuống vườn hoa.

Một thương nhân ăn vận đàng hoàng đứng cạnh Đồng Hựu, trông anh ta rất khép nép.

“Anh Đồng, tôi đã làm theo dặn dò của anh. Không ngờ Berry lại cản tôi nếm thử nho ướp đá.”

Đồng Hựu nhếch mép, “Lý do của bà ta?”

“Bà ta tin tôi sái cổ nên nói chuyện không chút e dè. Thấy tôi ăn nhiều hải sản, bà ta không cho phép tôi nếm thử nho ướp đá, mà sai người lấy rượu tuyết ngon cho tôi. Bà ta nói hải sản là thức ăn thể hàn, dùng chung với nho đông lạnh chuyên sản xuất rượu tuyết sẽ trúng độc.” Người đàn ông nói thêm, “Tôi giả vờ ngạc nhiên. Tôi nói với bà ta tôi rất thích ăn hải sản. Bà ta hoảng hốt dặn tôi uống rượu tuyết và rượu nho không sao, nhưng tuyệt đối không được ăn nho. Có lẽ bà ta sợ tôi không tin, bà ta lại giải thích chi tiết về nho dùng làm nguyên liệu của bà ta. Bà ta nói hơi men trên nho ướp lạnh rất nguy hiểm.”

Đồng Hựu cười nhìn anh ta, “Chuyện này bà ta nghe nói hay đã biết từ lâu?”

Người đàn ông cười kỳ dị, “Bà ta nói chồng bà ta biết.”

“Hạ Minh Hà.” Mắt Đồng Hựu vụt qua tia lạnh buốt. Quả nhiên chuyện này liên quan tới ông ta! Từ lâu, anh đã tìm người khiến Hạ Minh Hà và Berry không nghi ngờ khi tiếp xúc với họ. Tuy Berry là một doanh nhân tài ba nhưng chồng bà ta không sống cạnh nhiều năm, bà ta dĩ nhiên vắng vẻ. Hiển nhiên Berry đã phải lòng người anh phái đến, nếu không bà ta sẽ không ăn ngay nói thật đến vậy.

“Cậu làm khá lắm!” Đồng Hựu đạt được tin tức mình cần, anh rút chi phiếu đưa cho anh ta, “Sau khi về nước, công ty của anh sẽ tai qua nạn khỏi. Giải quyết xong chuyện này, anh có thể làm chuyện anh muốn.”

“Cám ơn anh Đồng.” Người đàn ông sung sướng, cám ơn lia lịa.

Đợi anh ta đi khuất, Đồng Hựu gọi điện cho Lệ Minh Vũ, kể rõ ngọn nguồn mọi việc. Sau khi cúp máy, anh thấy Tả Giai Tuệ như một con gấu koala bổ nhào về anh, giang tay ôm anh từ đằng sau.

“Đồng Hựu, anh xong việc chưa?” Cô cười ngọt ngào hỏi anh.

Hai cục bông gòn mềm mại áp sát vào lưng Đồng Hựu, khiến cổ họng anh căng cứng. Đồng Hựu xoay người muốn đẩy cô ra. Có điều vừa quay qua, anh xấu hổ không ngớt.

Tả Giai Tuệ hẳn là vừa đi từ hồ bơi lên vì cô còn đang mặc áo tắm phong phanh. Cô sống ở nước ngoài quanh năm, đã quen phơi nắng nên da của cô lúc bình thường là màu nâu. Nhưng thời gian này da cô trắng về đúng màu da tự nhiên. Thấy cô ăn mặc kiểu này, Đồng Hựu biết cô định đi phơi nắng. Tuy nhiên anh không muốn trông thấy cô. Tả Giai Tuệ như vậy sẽ dụ dỗ anh.

Đồng Hựu lúng ta lúng túng. Anh biết mình có thiện cảm sâu đậm với cô gái này nhưng anh không phải kẻ sở khanh lợi dụng con gái người ta.

Thế là Đồng Hựu cau mày bực dọc, “Tại sao không thay quần áo?” Anh lật đật lấy khăn bông trùm kín người cô lại.

“Em nóng.” Tả Giai Tuệ bĩu môi kháng nghị.

“Hôm nay, có người ngoài tới biệt thự, em định khoe hàng cho người ta xem hả?” Giọng điệu Đồng Hựu nghe rất cáu kỉnh.

“Chẳng phải em chờ người ta đi rồi mới ra ngoài ư?” Tả Giai Tuệ mở to mắt nhìn, cô lại cười hi hí ôm anh, “Đồng Hựu, chừng nào chúng ta kết hôn thế?”

Đồng Hựu bị cô ôm bất ngờ, nơi nào đó trong người anh bắt đầu có phản ứng. Anh lạnh nhạt xô cô ra, nhíu mày nhìn cô. “Tôi chưa từng gặp cô nàng nào nóng lòng như em.”

“Không phải bây giờ gặp rồi ư?” Tả Giai Tuệ phản bác, “Đồng Hựu, anh không được thất hứa. Anh đã sống chung với em rồi.”

Đồng Hựu nhíu mày nhìn dáng vẻ dõng dạc của cô, anh buồn cười, “Sống chung? Đúng thế! Nhưng chúng ta chỉ sống cùng một mái nhà thôi.”

“Nhưng chẳng phải người ngoài nói chúng ta sống chung ư? Ai thèm quan tâm anh với em sống khác phòng. Nói tóm lại sếp của anh đã quả quyết anh lợi dụng em.” Tả Giai Tuệ cười xảo quyệt.

Đồng Hựu vỡ lẽ. Hoá ra cô bật mí cho Lệ Minh Vũ. Anh nói mà, làm gì bộ trưởng nhàn rỗi tìm hiểu việc cá nhân của anh? Đồng Hựu thở dài, “Em còn nói gì với anh ấy?”

“Không có, em không làm gì hết. Em chỉ nói anh với em đi đâu cũng có nhau, sớm chiều đều gắn bó keo sơn. Nếu không anh ấy làm gì kêu anh mau lấy em.” Tả Giai Tuệ cười ha hả vô trách nhiệm.

Đồng Hựu giận kinh khủng. Anh liếc cô tức tối, tay chỉ về cô, “Mau về phòng đi!” Anh phát hiện phương diện nào đó của anh đối với cô mỗi lúc một nghiêm trọng! Anh không muốn khao khát của mình làm hại cô.

Tả Giai Tuệ bĩu môi, cô chỉ xuống hai chân mình, “Không có mang giày, kiểu này đi lên sỏi, đau lắm.”

“Giày đâu?”

“Đứt dây, rớt xuống nước rồi.”

Đồng Hựu thở dài ngao ngán, “Lên đây, tôi cõng em về phòng.”

Tả Giai Tuệ reo hò sung sướng. Cô phóng lên lưng Đồng Hựu, ôm chặt anh, cô vừa cười vừa nói, “Đồng Hựu, lưng anh rộng thật, dễ chịu quá.”

“Đừng cục cựa!” Đồng Hựu quát khẽ. Con nhỏ này cứ cọ tới cọ lui trên lưng anh.

***

Sau khi nghe Đồng Hựu báo cáo công việc, thần sắc Lệ Minh Vũ sa sầm. Anh dặn dò Đồng Hựu, “Cậu cũng phải theo dõi kỹ bên Pháp. Đợi đến thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ khiến Hạ Minh Hà không thể trở mình.”

Đồng Hựu nghe lời căn dặn rồi cúp máy.

Nói chuyện điện thoại xong, Lệ Minh Vũ thả người xuống ghế. Tô Nhiễm đẩy cửa đi vào phòng sách, cô không khỏi dừng chân. Phòng sách rất tối, tối đến mức không thấy đồ vật bên trong. Men theo ánh trăng bên ngoài, cô lờ mờ thấy Lệ Minh Vũ đang mệt mỏi vùi người vào trong ghế sô pha.

Cô bước vào, vòng tay ôm vai anh, “Anh gặp bác Lệ chưa?”

Lệ Minh Vũ nhắm nghiền mắt, vươn tay kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Anh gật đầu thay cho câu trả lời.

Tô Nhiễm cũng không hỏi lại, cô ngồi bên người anh.

Lệ Minh Vũ lại ngã người, anh nhắm mắt gối đầu lên đùi cô. Rất lâu sau, anh mới hỏi cô, “Anh có đè em đau không?”

“Không.” Tô Nhiễm dịu dàng massage đầu cho anh.

Một lực nhẹ nhàng thoải mái và mùi hương trên người cô xua tan nỗi buồn của anh. Thần sắc của anh thả lỏng, vẻ ủ rũ tan dần đi.

Tô Nhiễm lặng thinh, không nói tiếng nào. Cô mỉm cười xoa bóp thái dương cho anh. Nhìn anh nằm trên đùi, cô lại càng yêu thương. Lệ Minh Vũ trong ấn tượng của cô là một khối sắt, không biết mệt mỏi. Hôm nay nhìn anh uể oải nằm trong lòng, cô bỗng thấy anh như một đứa trẻ, gợi dậy mẫu tính bao la trong cô.

Lệ Minh Vũ đột nhiên mở miệng, “Ba nghĩ chỉ cần ba chủ động nhận tội, mọi việc sẽ ổn thoả.”

Tô Nhiễm không hỏi anh, cô chỉ im lặng chờ anh nói.

Lệ Minh Vũ nói tiếp, “Ba nhớ khi đó Đinh Minh Khải trông không giống bình thường, nhưng ba chỉ muốn giết anh ta nên không suy xét nhiều. Bây giờ ngẫm lại, một người khoẻ mạnh như Đinh Minh Khải sao lại bị ba giết dễ dàng đến thế. Đúng là rất đáng nghi.”

Tô Nhiễm thở dài thườn thượt. Cô không cách nào nghĩ ra hình ảnh đầm đìa máu me. Cảnh trong biệt thự hồi ấy vẫn khiên cô sợ thót tim. Như nhận ra tâm trạng của Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ bèn kéo tay cô, hôn nhẹ lên cổ tay cô. Cô khẽ cười nhìn anh.

“Hạ Minh Hà làm thật không anh?”

“Còn đang tìm bằng chứng, chỉ cần đến thời cơ thích hợp…” Anh mở choàng mắt, đôi đồng tử đen ngòm loé vẻ tàn nhẫn.

Tô Nhiễm rất quen thuộc ánh mắt mắt này của anh. Cô biết anh sẽ đấu đến cùng với đối phương. “Tóm lại anh không thể để bản thân gặp chuyện. Nếu không em sẽ không tha thứ cho anh.”

Lệ Minh Vũ nở nụ cười, “Em ngốc quá, anh gặp chuyện gì nào? Vưu Kim sẽ điều tra lại vụ này, ít nhất anh cũng yên tâm.” Anh nắm tay Tô Nhiễm, “Ngày mai, chúng ta đi đăng ký.”

Tô Nhiễm khẽ cười, “Qua chuyện này đã. Em mong anh dồn hết tâm trí giải quyết việc mình muốn làm.”

“Lấy em cũng là việc anh muốn làm.” Lệ Minh Vũ nói nhỏ.

“Bây  giờ chúng ta cũng đang ở bên nhau.” Tô Nhiễm cúi đầu hôn trán Lệ Minh Vũ, cô nhìn vào mắt anh, “Em luôn ở đây, không rời xa anh. Anh đừng lo.”

Lệ Minh Vũ cảm động vô ngần. Tóc cô rủ xuống gò má của anh, mùi hương thuộc riêng cô khiến anh nhẹ nhõm. Lệ Minh Vũ kéo đầu cô xuống thấp, phủ miệng mình lên môi cô.

Hồi lâu sau, Lệ Minh Vũ mới lưu luyến buông ra, anh nhìn cô chăm chú, “Cám ơn em.”

Tô Nhiễm mỉm cười, “Anh phải tốt với em cả đời.”

“Được.” Lệ Minh Vũ đáp trịnh trọng.

Tô Nhiễm nghĩ Lệ Minh Vũ đang lo lắng chuyện của ba anh, vì thế cùng những lúc như thế này, cô càng cảm thấy tĩnh lặng thật đáng quý. Lúc này, nói dông dài cũng không bằng một cái ôm ấm áp và sự tin tưởng tuyệt đối vào anh.

“Trời lạnh, em phải chú ý đừng để mình bị cảm.”

“Em biết rồi.” Tô Nhiễm cười chúm chím.

Lệ Minh Vũ thở dài khoan khoái. Anh điều chỉnh tư thế nằm, quay mặt hướng về bụng cô.

“Đào Tuý em điều chế sao rồi?” Anh vừa hỏi chuyện vừa từ tốn vén váy của Tô Nhiễm, là mãi môi mình trên đùi cô.

“Tất cả đều thuận lợi, ưm…” Hơi thở của anh quấy nhiều đầu cô. Đầu Lệ Minh Vũ chậm rãi chuyển động dưới váy Tô Nhiễm. Tay anh giữ lấy thắt lưng Tô Nhiễm, miệng lưỡi ấm áp của anh trêu đùa vị trí nhạy cảm qua mảnh che giữa đùi cô.

“Vậy là tốt rồi.” Bởi do động tác mà giọng anh trở nên mơ hồ.

“Minh Vũ….” Tô Nhiễm nói lúng búng, cô vô thức ghì đầu anh.

Tay anh lại bắt đầu sờ soạng cởi cúc váy ngủ Tô Nhiễm, biến nụ hôn của anh trở nên tự do. Tô Nhiễm cũng không phản kháng, cô cài tay vào tóc anh, say lịm trong khoái cảm.

Tô Nhiễm từ từ nằm xuống ghế sô pha. Lệ Minh Vũ thở hắt ra một hơi, anh phủ người xuống, xoay mặt Tô Nhiễm về phía mình, cuồng nhiệt chiếm lấy môi cô…