Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 8 - Chương 361: Nhà của anh an toàn




Có ánh nắng nhạt nhòa đổ nghiêng vào đôi mắt Tố Diệp, khiến tầm nhìn dưới hàng mi hơi run rẩy hoang mang và mơ màng, trông như một chú hươu vô tội. Cô cứ thế lặng yên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt. Chẳng mấy chốc, tất cả những bất an, lo sợ, bối rối thậm chí là căng thẳng, phẫn nộ đều hóa thành ấm ức.

Hốc mắt cô bất chợt ửng đỏ.

Một giây sau, Niên Bách Ngạn thu chặt cánh tay ôm cô vào lòng.

Tố Diệp siết chặt lấy anh, gương mặt nhợt nhạt chôn lên ngực anh. Hơi thở ấm áp, quen thuộc của người đàn ông cùng lồng ngực vững chãi khiến Tố Diệp như chợt tìm thấy một bến đỗ an toàn. Nước mắt cô trào ra nơi khóe mắt, dần dần thấm ướt áo sơ mi trên người Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp khóc trong im lặng, Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng an ủi, như dỗ dành một đứa trẻ đi lạc, khó khăn lắm mới tìm được đường về nhà.

Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, kiên nhẫn đợi cho tâm trạng của cô ổn định lại.

Anh biết cô đã sợ hãi.

Sau khi tới sân bay, nhận được chìa khóa xe của tài xế là anh lái vội tới đây. Tới tiểu khu rồi anh mới phát hiện ra không chỗ nào không có phóng viên. Anh không thể cho xe xuống hầm ngầm, vì tuy rằng tại đó luôn có một vị trí cố định dành cho anh, nhưng vì không thường xuyên sống ở đây, nên muốn vào đó cũng phải làm một số thủ tục, sợ rằng sẽ bị đám nhà báo phát hiện và vây chặt.

Thế là anh đành phải đỗ xe ngay trên mặt đất.

Anh vòng qua vườn hoa của tiểu khu, lẻn vào từ cửa sau khu nhà, như vậy mới tránh được tầm mắt của phóng viên.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Niên Bách Ngạn lại càng thấy thương Tố Diệp hơn.

Khó mà tưởng tượng được một cô gái một mình đối mặt với những ánh mắt chỉ chực ăn thịt người này.

Anh mở cửa đi vào phòng khách. Dáng hình bé nhỏ, co quắp trên sofa khiến tim Niên Bách Ngạn thắt lại. Anh bước rón rén, đặt cặp tài liệu và áo khoác sang một bên, ngồi xuống, đau lòng nhìn con người đang nằm trên ghế.

Cô gầy đi rất nhiều.

Chỉ mặc độc chiếc áo ngủ màu trắng thuần, nằm nghiêng trên một góc ghế, ôm gối vào lòng, chống cả trán xuống dưới. Mái tóc dài như hút hết chất dinh dưỡng trên người cô, đen bóng một cách kỳ lạ, xõa bên mép ghế. Dưới thứ ánh sáng hiền hòa trong phòng, nó lấp lánh một sắc màu mượt như nhung.

Nhưng như vậy chỉ càng tôn lên cái gầy gò và nhợt nhạt của gương mặt.

Cô ngủ không ngon giấc, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hàng mi dày chốc chốc lại chau lại.

Niên Bách Ngạn giơ tay, vuốt nhẹ ấn đường của cô. Khoảnh khắc này, anh cảm thấy buồn vô cùng. Anh chưa từng nghĩ rằng một hành động buông thả ngẫu nhiên đó lại mang đến cho cô tai bay vạ gió.

Thế nên lúc này đây, khi bờ vai Tố Diệp run lên trong lòng anh, tựa hồ có một con dao đang cứa từng nhát vào trái tim Niên Bách Ngạn.

Thà rằng cô cứ bật khóc thật to, anh cũng không muốn thấy cô chảy nước mắt trong im lặng như vậy, chỉ càng khiến lòng anh khó chịu thêm.

Rất lâu sau, Tố Diệp mới bình tĩnh trở lại.

Niên Bách Ngạn rút một tờ khăn giấy bên cạnh, nhẹ nhàng lau nước mắt bên má cô. Hai mắt cô sưng lên như thỏ. Anh xót xa vô ngần, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, khẽ nói: “Xin lỗi em!”

Tố Diệp khẽ lắc đầu, rồi lại nép vào lòng anh, tham lam hít hà lấy mùi hương của anh: “Người phải nói xin lỗi là em, chuyện chụp ảnh này vốn dĩ do em đề xuất.”

Không phải cô không nhận ra nét mặt mỏi mệt của anh.

Từ Venice tới Bắc Kinh, đi một chuyến bay trung chuyển nhanh gọn nhất cũng mất ít nhất hơn mười hai tiếng đồng hồ. Anh đang ở nước ngoài, không thể nắm bắt được quá nhanh tin tức trong nước, thế nên khi gọi điện cho cô có lẽ anh chỉ mới biết tin.

Cũng tức là, vừa buông điện thoại, anh lập tức đi thẳng ra sân bay.

Tố Diệp thừa nhận mình rất ích kỷ. Vào lúc này, rõ ràng biết anh mệt như thế, vậy mà nhìn thấy anh cô vẫn cực kỳ hạnh phúc. Vì cô không thể một mình gánh chịu quá nhiều sóng gió như thế này. Cô tưởng mình chỉ cần nhẫn nhịn là có thể vượt qua, chỉ cần im lặng không lên tiếng, đợi cho những tin tức rầm rộ này lắng xuống là được.

Nhưng cô vẫn không thể làm ngơ.

Niên Bách Ngạn nghe xong trái tim lại càng ngột ngạt đến đau đớn. Anh dịu giọng nói: “Từ giờ trở đi đừng nghĩ gì nữa!”

Tố Diệp nhìn anh, gật đầu.

“Mệt thì ngủ thêm lúc nữa đi.” Anh nói.

Tố Diệp vẫn ôm anh, lắc đầu, thở dài: “Anh về rồi thì em không ngủ nữa!”

“Khờ quá đi!” Niên Bách Ngạn ghì chặt cô vào lòng.

Sự xuất hiện của Niên Bách Ngạn như trong nhà có thêm một trụ cột. Tuy rằng bình thường Tố Diệp sống rất độc lập, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện cô mới biết, đôi cánh mà trước nay cô luôn kiêu hãnh, từ sau khi gặp Niên Bách Ngạn, đã bắt đầu thoái hóa. Cho tới khi cô nên buông bỏ mọi thứ trước mắt, tung cánh bay cao, mới phát hiện ra rằng mình không còn biết bay nữa.

Cô chỉ muốn dựa dẫm vào hơi thở của Niên Bách Ngạn, dựa dẫm vào sự tồn tại của anh, cơ thể ấm nóng của anh, từ một con chim chao nghiêng trên bầu trời trở thành một thứ cây dây leo mà nếu rời xa anh, sinh mạng cũng dần dần khô héo.

Tuy rằng Tố Diệp rất không muốn thừa nhận điểm này nhưng không thể không nói, vì sự trở về của Niên Bách Ngạn, cuối cùng cô mới có thể yên tâm ăn một bữa cơm.

Niên Bách Ngạn không nói nhiều, cũng không nhắc tới chuyện ảnh nóng, hoàn toàn bình thường như mọi lần đi công tác trở về.

Ngoại trừ việc khi anh dọn dẹp tủ lạnh, lôi ra một đống rau xanh héo úa.

Tố Diệp đi chân trần đứng ngoài cửa nhà bếp, nhìn anh tiếc nuối vứt cả đống rau vào thùng rác, gương mặt ít nhiều có chút ngượng ngập.

“Đi dép vào rồi hẵng ra ngoài.” Niên Bách Ngạn rửa tay, khẽ ra lệnh.

Cô ngoan ngoãn làm theo, đi dép xong mới trở lại nhà bếp.

“Lãng phí là một hành vi đáng xấu hổ. Điều này người thân và các thầy cô chắc chắn đã dạy em rồi.” Niên Bách Ngạn lại răn dạy cô như người lớn.

Tố Diệp đứng dựa bên cánh cửa, nhìn anh: “Em biết rồi!”

Niên Bách Ngạn liền không nói nữa. Sau khi vét hết thức ăn còn thừa trong tủ ra, đặt lên bệ bếp, anh bắt đầu suy nghĩ xem nên làm món gì.

Anh chìm trong những tia nắng rực rỡ, mái tóc vàng óng lên. Mỗi một sợi tóc cũng được phản chiếu lại, sáng lên như lông động vật. Gương mặt anh tuấn, sống mũi cao cùng bờ môi mỏng, chiếc cằm góc cạnh, tất cả như một bữa ăn thị giác khiến lòng người vui vẻ.

Tố Diệp bỗng chốc cảm thấy cả căn phòng như ấm áp và sáng sủa hẳn lên.

Anh nhìn thức ăn, nét mặt suy tư ấy khiến con gái không thể rời mắt.

Cô thấy trái tim mình chưa bao giờ mãn nguyện đến thế.

Cô bất giác bước tới, vòng tay từ phía sau ôm lấy anh, áp mặt lên tấm lưng rộng lớn như một con sên.

Niên Bách Ngạn trầm mặc lấy một quả trứng ra, rất lâu sau mới nặng nề nói: “Bất kể là lúc nào cũng phải ăn uống đầy đủ!”

“Ừm!” Cô gật đầu sau lưng anh, giọng nhỏ như muỗi.

Niên Bách Ngạn bắt đầu đập trứng một cách thuần thục, để mặc cô dựa sát vào người. Anh nói khẽ: “Ăn tạm một bữa đơn giản đã!”

“Vâng!”

Cũng chẳng biết giờ ăn bữa nào, tóm lại Tố Diệp ăn rất ngon miệng.

Niên Bách Ngạn ăn không nhiều. Có lẽ vẫn chưa quen với múi giờ, khẩu vị của anh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, chỉ uống một ít cháo trắng.

Khi đã ăn được kha khá, Tố Diệp mới ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói: “Thật ra… em cho Tiểu Nhã nghỉ việc rồi.”

“Tại sao vậy?” Niên Bách Ngạn gắp cho cô một miếng trứng rán.

Tố Diệp bèn kể lại tường tận nguyên nhân cho Tiểu Nhã nghỉ việc.

Cả quá trình, Niên Bách Ngạn vẫn giữ im lặng, không xen vào câu nào. Anh là người đàn ông như vậy, giỏi lắng nghe hơn biểu đạt. Đợi Tố Diệp kể xong, anh mới khẽ cười: “Thế nên em mới không nhịn được, chạy tới nhà họ Diệp?”

Tố Diệp ngẩn người: “Anh biết rồi?”

“Chuyện này vẫn chưa kịp lọt vào tai anh, nhưng anh đoán với tính tình của em, thì chắc chắn sẽ làm vậy.” Niên Bách Ngạn nói nhẹ bẫng.

Tố Diệp buông đũa xuống, thở dài nặng nề.

Niên Bách Ngạn thấy vậy, mỉm cười: “Ăn cơm đi, anh không trách em!”

Tố Diệp ngước mắt lên, thấy anh không có vẻ giận dữ mới yên tâm, nhưng lại bổ sung thêm một câu: “Nguyễn Tuyết Mạn ức hiếp người quá đáng!”

“Nhưng em cũng không thể kéo cả mợ và Lâm Yêu Yêu vào chuyện này.” Anh chân thành nói.

“Lúc đó em cũng không ngờ mợ và Kỷ Đông Nham lại đứng đợi trước cửa.” Tố Diệp giải thích: “Em biết mình rất có lỗi với mợ, còn cả Yêu Yêu nữa. Tay cô ấy bị cào xước, làm cô ấy bị thương.”

“Bị thương là chuyện nhỏ, sau này đối mặt với Nguyễn Tuyết Mạn thế nào mới là chuyện lớn.” Niên Bách Ngạn bất ngờ nói câu này.

Nghe vậy Tố Diệp bàng hoàng: “Anh nói vậy là ý gì?”

“Diệp Uyên vẫn chưa định từ bỏ Lâm Yêu Yêu.”

Tố Diệp giật nảy mình: “Nhưng Yêu Yêu sắp kết hôn rồi.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Thế thì đã sao?”

“Cái gì mà thế thì đã sao? Đám cưới của Yêu Yêu và Đinh Tư Thừa là chuyện chắc chắn rồi. Diệp Uyên có không cam lòng thì cũng không thể phá hoại đám cưới của người ta chứ?”

Niên Bách Ngạn thấy cô sốt sắng, bèn nắm chặt tay cô: “Đừng căng thẳng, đó chỉ là suy đoán của anh thôi! Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta xuất phát.”

Rõ ràng là anh không muốn nói tiếp về chủ đề có liên quan tới Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu. Mấy chuyện nam nữ lá cải này anh vốn không có hứng thú. Còn Tố Diệp, đích thực cũng đã bị chủ đề thứ hai của anh bẻ quặt.

“Đi đâu cơ?”

“Về tứ hợp viện.” Niên Bách Ngạn nói thẳng: “Ăn cơm xong, em gấp tạm mấy bộ quần áo là được rồi. Sau này những thứ cần dùng thì mua mới là được.”

Tố Diệp lại càng khó hiểu: “Tại sao em phải tới tứ hợp viện?”

“Em ở trong tứ hợp viện sẽ không bị cánh nhà báo phiền nhiễu, ra vào tiện hơn.”

Tố Diệp không nói nữa, cúi gằm, gạt gạt miếng trứng trong bát.

Niên Bách Ngạn thấy vẻ mặt cô không ổn bèn hỏi: “Sao thế?”

Tố Diệp mím môi. Vì cô cúi đầu nên mái tóc che đi gương mặt. Một lúc lâu sau cô mới cất giọng hơi khàn: “Em biết nhà của anh luôn an toàn, dù là tứ hợp viện hay là… căn nhà em đang ở.”

Lần này tới lượt Niên Bách Ngạn chết sững.

Tố Diệp đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.

Niên Bách Ngạn thấy thế, ánh mắt cũng căng thẳng, lập tức đi theo cô.

Trong phòng quần áo trên tầng hai.

Tố Diệp đang thu dọn quần áo, vẫn không lên tiếng.

Niên Bách Ngạn đứng ngoài cửa nhìn cô mấy phút, rồi không nhịn được, tiến lên, kéo cô lại, nhìn cô: “Em biết rồi ư?”

Cô nhìn ngang vào cúc áo sơ mi của anh, rồi từ từ di chuyển lên, dừng lại nơi yết hầu. Cô không nhìn vào mắt anh, chỉ gật đầu khe khẽ: “Đây là chuyện tốt duy nhất mà Nguyễn Tuyết Mạn đã làm được.”

Niên Bách Ngạn hiểu ra, thở dài: “Anh không cố ý giấu em. Thật sự là, anh cũng không hề biết em lại thuê căn nhà của anh.”

“Nhưng…” Giọng Tố Diệp buồn buồn: “Anh nên nói với em sự thật.”

~Hết chương 361~

*Lảm nhảm: Tình hình này chắc chưa tới tháng 8 là đã hoàn rồi
"Lẽ nào con muốn giương mắt nhìn Bách Ngạn rơi vào khốn đốn?"