Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 330: Không, anh rất vui




Người nhà họ Diệp cũng không ngờ Hứa Đồng lại xuất hiện, ai nấy đều rất kinh ngạc.

Hứa Đồng thì rất bình tĩnh, giống Niên Bách Ngạn y như đúc. Cô ấy đi tới trước, sau khi khẽ cúi người chào Diệp Hạc Phong một tiếng “chủ tịch”, Hứa Đồng bèn đặt kẹp tài liệu mình đang cầm trong tay lên mặt bàn uống nước.

“Đây là chứng cứ có thể chứng minh anh Niên và cô Diệp đây lúc đó chỉ kết hôn giả. Giấy đăng ký kết hôn tại hôn lễ cũng là giả. Ở đây có xác nhận của cục dân chính chứng minh họ vẫn còn độc thân và giám định lại giấy đăng ký kết hôn đó. Còn có cả bằng chứng năm đó anh Niên đã tìm luật sư Trường. Các vị cứ đọc hết chỗ tài liệu này là sẽ hiểu.”

Việc thu thập và xử lý những tài liệu chứng nhận này không tốn quá nhiều thời gian nhưng hơi mất công một chút. Vì người luật sư năm đó giờ đang định cư ở nước ngoài. Hứa Đồng khó khăn lắm mới liên lạc được với đối phương. Những chuyện này đều do Niên Bách Ngạn căn dặn cô ấy thực hiện. Lúc đó cô ấy không hiểu tại sao anh phải làm như vậy, tới tận khi cầm xấp tài liệu này trong tay thì Hứa Đồng mới vỡ ra.

Cô ấy đi theo Niên Bách Ngạn bao nhiêu năm nay, từ lâu đã biết rõ anh là người làm việc rất chu toàn. Khi Niên Bách Ngạn dặn dò Hứa Đồng hôm nay phải mang tài liệu tới nhà họ Diệp, là cô ấy đã hiểu anh dự định sẽ xóa sạch mọi quan hệ với Diệp Ngọc.

Tập tài liệu không dày, được kẹp trong một chiếc cặp tài liệu màu đen. Ngọn đèn yếu ớt trên đỉnh đầu lạc lên bìa ngoài của nó, đung đưa một sắc màu ảm đạm.

Diệp Hạc Phong bán tin bán nghi cầm lấy tập tài liệu, lật ra, xem kỹ từng thứ một. Sắc mặt ông ta cũng dần dần trở nên xanh ngắt. Sau khi xem tới trang cuối cùng, ông ta vứt “bộp” xuống mặt bàn, tức đến nỗi ngón tay run lên: “Hai đứa… Hai đứa đúng là liều lĩnh vô cùng!”

“Xin lỗi, chủ tịch!” Niên Bách Ngạn xin lỗi trước, ngữ khí điềm đạm.

“Trong mắt con còn người chủ tịch như bố hay không?” Diệp Hạc Phong nghiến răng nghiến lợi: “Bách Ngạn à Bách Ngạn! Diệp Ngọc là con gái, chưa trải qua sóng gió, nó nghĩ ra cái chủ ý hoang đường này thì thôi, con cũng giống nó hay sao? Sao lại có thể cùng hồ đồ như nó chứ? Bố hiểu rồi, con khôn lớn rồi, cứng cáp rồi, làm chuyện gì cũng không cần bố đồng ý nữa rồi đúng không? Bố còn chưa chết đâu!”

Niên Bách Ngạn không giải thích quá nhiều, ngoài việc xin lỗi một cách nhã nhặn thì không nói thêm một câu thừa thãi nào.

Diệp Uyên ngồi bên cạnh cũng cầm tập tài liệu lên xem, đợi cho Diệp Hạc Phong tức giận ngồi lại xuống sofa, anh ấy mới lên tiếng: “Chưa kết hôn cũng còn tốt hơn ly dị. Bố! Bách Ngạn cũng nói rõ ràng mọi chuyện rồi, bố đừng làm khó em ấy nữa. Bách Ngạn làm vậy cũng vì nhà họ Diệp thôi.”

“Bố hiểu tâm ý của con.” Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt vừa đau đớn vừa tiều tụy: “Nhưng có chuyện gì con có thể nói thẳng với bố, hà cớ gì phải lấy hôn nhân ra làm trò đùa? Bao nhiêu năm nay những việc con tận tâm tận lực làm vì Tinh Thạch, bố đều nhìn thấy cả. Trong mắt bố, con không khác gì con đẻ. Bố cho con ăn học, bồi dưỡng con thành tài không phải vì muốn con báo đáp, mà vì bố thành tâm thành ý muốn chúng ta trở thành người một nhà. Con phải biết, bố không bao giờ ép buộc con làm chuyện gì mà con không thích.”

Từ nhỏ tới lớn, Diệp Hạc Phong đã rất coi trọng Niên Bách Ngạn, cũng một lòng muốn gả con gái mình cho nó. Một là ông hiểu rõ về con người Niên Bách Ngạn. Hai là ông luôn biết, giữ Niên Bách Ngạn lại còn tốt hơn bị nó coi là kẻ thù. Đây cũng là nguyên do ông luôn giữ vững cổ phần của Niên Thị và cổ phần của các cổ đông khác trong Tinh Thạch. Chính là để Niên Bách Ngạn cảm thấy Tinh Thạch là gốc rễ của mình, cho dù nó muốn ra đi cũng không thể đi được.

Thế nên, một ngày khi Diệp Ngọc nói với ông rằng, nó và Niên Bách Ngạn yêu thương nhau, định sẽ làm đám cưới, ông là người vui mừng nhất. Phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đây chính là tất cả những suy nghĩ của ông. Nhưng trong sự vui mừng vẫn còn chút lo lắng. Ông cảm thấy hai đứa chúng nó kết hôn quá đường đột, vì lúc trước Niên Bách Ngạn hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không hề tỏ ý về phương diện này.

Tới bây giờ thì Diệp Hạc Phong mới hiểu ra. Thì ra đây là vở kịch hai đứa chúng nó đã bàn bạc xong xuôi ngay từ đầu để lừa dối tất cả mọi người.

Lúc này Niên Bách Ngạn cuối cùng mới đứng dậy, cúi gập người hướng về phía Diệp Hạc Phong: “Xin lỗi chủ tịch! Những gì con muốn nói xấp tài liệu này đã trình bày đầy đủ. Đây cũng là quyết định cuối cùng của Diệp Ngọc, dù sao thì mối quan hệ này của con và cô ấy cũng không thể duy trì cả đời.”

Diệp Ngọc cũng vội vàng đứng dậy: “Bố, mẹ, con xin lỗi! Chuyện này do con mà ra, bố mẹ cũng đừng trách Bách Ngạn nữa, không liên quan gì tới anh ấy!”

“Chỉ có con là ngây thơ, ngu ngốc thôi!” Nguyễn Tuyết Mạn vừa tức vừa xót, bước tới chọc vào đầu Diệp Ngọc: “Con cũng không suy nghĩ xem tại sao bây giờ nó lại muốn xóa sạch hoàn toàn quan hệ với con một cách nhanh chóng như thế? Chuyện này người chịu thiệt là con đấy, con gái ngốc à!”

“Mẹ…”

“Con bị nó bán đi rồi còn ngồi đó đếm tiền cho nó. Mẹ thấy nếu không phải có con hồ ly tinh nào đó chen vào, thì hai đứa sớm đã có kết quả rồi. Bây giờ con nhường vị trí này cho nó thì con trắng tay!” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ, dậm chận bình bịch.

“Đủ rồi!” Diệp Hạc Phong quát to: “Nguyễn Tuyết Mạn! Bà mà còn dám nói thêm câu nữa thì lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Diệp!”

Nguyễn Tuyết Mạn lập tức im bặt, nhưng vẫn lườm Niên Bách Ngạn với ánh mắt hằn học.

“Bách Ngạn! Con còn chuyện gì muốn nói không?” Diệp Hạc Phong khẽ liếc mắt qua Tố Diệp, cuối cùng dừng lại trên người Niên Bách Ngạn.

Trái tim của Tố Diệp bất chợt thắt lại.

Gương mặt Niên Bách Ngạn như đang suy tư gì đó, sau đó anh bình thản nói một đó: “Cảm ơn chủ tịch bao nhiêu năm nay đã cất nhắc con!”

Không hiểu sao, một chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Tố Diệp chợt tắt ngấm. Nhưng cô bình ổn lại rất nhanh. Cô đang chờ đợi cái gì chứ? Trước khi chuyện này được yên ổn, cô không nên ảo tưởng điều gì.

Ánh mắt Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn có chút phức tạp, nhưng việc đã tới nước này ông ta cũng không thể nói được gì. Ông mệt mỏi ngồi sụp xuống sofa, rất lâu mới thở hắt ra nặng nề.

Nguyễn Tuyết Mạn thấy vậy, không nhịn được phải lên tiếng, nhưng một giây sau đã bị Diệp Hạc Phong đe: “Hai đứa nó thực sự chỉ kết hôn giả thôi, đừng làm ồn nữa!”

Nguyễn Tuyết Mạn siết chặt tay lại, khóe môi run lên vì tức giận…

Khi họ rời khỏi nhà họ Diệp thì đã quá nửa đêm. Đường chân trời tối như hũ nút. Ánh sao cũng bị sương mù che lấp, dầy đặc không thể nhìn thấy dù là một tia sáng. Chỉ còn ánh trăng đang cố gắng kéo từng lớp sương mù bao bọc xung quanh ra, để thứ chút ánh sáng thanh lạnh của mình được chiếu xuống nhân gian.

Trong xe, không khí cũng mù mịt như sương bao phủ.

Một sự yên tĩnh không thể xua tan.

Niên Bách Ngạn im lặng lái xe, một tay nắm chặt vô lăng, một tay nắm lấy tay cô, nhìn thẳng về phía trước. Dải đèn đường lùi nhanh về phía sau, ánh sáng rọi lên gương mặt anh, rắn rỏi mạnh mẽ.

Tố Diệp không nói gì, vì cô không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Sau khi giải thích mọi chuyện giữa anh và Diệp Ngọc tại nhà họ Diệp, anh đã bế cô lên, đi ra khỏi nhà dưới ánh mắt chăm chú dõi theo của mọi người. Lúc đi qua Nguyễn Tuyết Mạn, cô còn nghe rõ bà ta thầm chửi một câu: Đồ cẩu nam nữ!

Khi cô tức đến bốc hỏa, định chửi lại thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp đành phải nín nhịn.

Ra khỏi nhà họ, rồi lên xe, anh chu đáo đi giày vào cho cô, rồi lặng lẽ thắt dây an toàn cho cô, sau đó lái xe rời khỏi đó.

Đối với Tố Diệp mà nói, bên tai đã yên bình rồi, chỉ không ngờ cả trong xe mà không khí cũng im lìm như vậy.

Niên Bách Ngạn như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lại giống như chẳng suy nghĩ chuyện gì cả. Cô len lén liếc nhìn qua. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, sống mũi cao cao, bờ môi hơi mím lại, tất cả mọi thứ vẫn rất đỗi bình thường.

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy anh dường như đang có rất nhiều tâm sự?

Đã làm rõ mối quan hệ với Diệp Ngọc, chẳng phải là một chuyện đáng vui mừng sao?

Đúng vào lúc Tố Diệp đang suy nghĩ xem có nên nói gì để phá vỡ cục diện cứng ngắc này không, thì cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng lên tiếng, giọng nói cũng u trầm như bầu trời đêm ngoài kia: “Hai ngày này em không được phép đi làm, ở nhà dưỡng thương!”

“Em không sao đâu!” Bảo cô ở nhà cả ngày làm sao cô chịu được.

Vô lăng trong tay Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng xoay một vòng, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ.

“Nghe lời!” Anh khẽ thốt lên hai chữ.

Tố Diệp quay đầu quan sát gương mặt anh, rồi liếm môi: “À… Sau này mỗi ngày anh đều có thể tan làm sớm về nhà với em phải không?” Cô cố tình nhắc tới hai chữ “sau này”, rồi lại nói là “về nhà”, thực tình chỉ muốn thăm dò suy nghĩ của anh.

Niên Bách Ngạn mím môi, không đưa ra một đáp án chính xác.

Cô vẫn nhìn anh mãi.

Chiếc xe bỗng dừng lại ở một nơi vắng người.

Niên Bách Ngạn tắt máy, quay sang nhìn cô.

Cảnh đêm mông lung, gương mặt Tố Diệp chìm trong đó càng trở nên dịu dàng, xinh đẹp. Làn da trắng mềm mại như cát trắng. Đôi mắt ấy, trắng đen rõ ràng, trong veo mà thông minh.

Niên Bách Ngạn giơ tay lên, khẽ vuốt tóc cô.

Ngón tay anh tỏa ra mùi gỗ mộc quen thuộc, hòa với mùi thơm của tóc cô, len lỏi vào từng hơi thở.

Khi ngón tay anh áp lên môi cô, Niên Bách Ngạn mới trả lời khẽ khàng: “Có thể!”

Tố Diệp mỉm cười, kéo tay anh lại, đan vào tay cô, rồi hỏi: “Anh không vui sao?”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô trở nên dịu dàng: “Không, anh rất vui!”

Một giây sau, cơ thể cao lớn đè xuống. Niên Bách Ngạn hôn lên môi cô, bàn tay cũng mạnh mẽ đỡ lấy gáy cô.

Nụ hôn của đầy bất ngờ, lại nhiệt tình bá đạo. Cô chỉ có thể ngẩng mặt lên tiếp nhận. Khi có phản ứng lại, cô mới khẽ hồi đáp, một tiếng ư hừ từ mũi phát ra, khiến cho nụ hôn của Niên Bách Ngạn càng trở nên ngông cuồng, gần như có thể nghiền nát môi cô.

“Bách Ngạn…” Cô cảm thấy đau, mơ hồ gọi tên anh.

Nụ hôn của Niên Bách Ngạn men dần xuống, từ môi dưới, xuống cằm cô, rồi tới cổ, xương quai xanh. Cuối cùng là khe rãnh thuộc về cô…

Một giây sau cô bỗng cảm thấy lồng ngực đau đớn, rên lên một tiếng: “Đau…”

Lúc này Niên Bách Ngạn mới buông cô ra.

Cô cúi đầu, nhìn nơi đầy đặn của mình đã in hằn những dấu hôn của anh.

Khẽ vuốt ve gương mặt Niên Bách Ngạn, Tố Diệp nhẹ nhàng hỏi: “Nhưng, em không thấy anh vui, tại sao vậy?”

Niên Bách Ngạn nhìn cô, rất lâu sau bờ môi mới hơi cong lên, giọng nói yêu chiều như mọi lần: “Ngốc ạ! Em nghĩ nhiều rồi!”

Thấy anh cười, Tố Diệp mới cảm thấy cõi lòng tươi sáng lên nhiều. Cô ngắm anh và nói: “Vậy… sau này chúng ta có thể ở bên nhau một cách công khai rồi phải không?”

Niên Bách Ngạn sát lại gần cô, khẽ chạm mũi mình lên mũi cô, thốt ra một chữ: “Phải!”

Niềm hạnh phúc và vui sướng bị đè nén nãy giờ giờ nổ tung như pháo hoa trong lòng cô. Tố Diệp lập tức ôm chặt lấy cổ Niên Bách Ngạn. Khoảnh khắc này cô không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào. Giống như một sự chờ đợi quá lâu cuối cùng đã thành sự thật. Cô hưng phấn không biết nên bày tỏ thế nào mới phải.

Tuy rằng Niên Bách Ngạn luôn độc thân, tuy rằng cô biết rõ điều này, nhưng vì không thể công khai mối quan hệ của họ, Tố Diệp luôn cảm thấy Niên Bách Ngạn vẫn thuộc về người khác. Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Cô có thể đường hoàng ôm anh, gọi tên anh. Có thể nắm tay anh đi dạo dưới nắng vàng, có thể gọi điện thoại làm nũng mà không phải kiêng dè, hỏi anh mấy giờ sẽ về nhà? Hoặc có thể khi trong nhà có thứ gì đó hỏng hóc, cô có thể giống như những người con gái có bạn trai khác, nói với Niên Bách Ngạn rằng: Anh yêu, nhà chúng ta có thứ gì đó bị hỏng, hết giờ làm anh về sửa giúp em nhé…

Cô quá ước ao một cuộc sống như vậy.

Ước ao một Niên Bách Ngạn như vậy, một Niên Bách Ngạn chỉ thuộc về cô…

~Hết chương 330~