Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 324: Nếu chỉ là một giấc mơ




Thời gian quay ngược trở về hai phút trước khi Tố Diệp tỉnh dậy.

Niên Bách Tiêu nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh giường tò mò nhìn Tố Diệp nhắm chặt hai mắt. Cậu ta nhìn một hồi rồi lại chớp chớp, hiếu kỳ hỏi: “Nghe nói những người đang nằm ngủ mà con ngươi vẫn động đậy là biểu hiện của việc đang mơ đúng không?”

Thanh âm vừa dứt liền có tiếng bước chân vang lên, ngó một cái rồi rút ra kết luận có vẻ rất chuyên nghiệp: “Chắc là không sai đâu!”

“Tức là chị ta đang nằm mơ? Anh đoán chị ta đang mơ cái gì?” Niên Bách Tiêu nghe xong càng thêm hứng thú.

Chủ nhân của tiếng bước chân liền nhún vai, rồi quay đầu nhìn người đàn ông đang trầm tư ngồi trên sofa: “Bách Ngạn! Anh nghĩ cô ấy đang mơ cái gì?”

Niên Bách Ngạn bước ra khỏi suy tư của mình, ngước mắt nhìn Kỷ Đông Nham đứng gần đó, điệu bộ như chẳng hơi đâu trả lời câu hỏi của anh ta. Khi ánh mắt dừng lại trên người Niên Bách Tiêu, đầu mày chợt nhíu lại, giọng nói nghiêm nghị: “Đứng xa cô ấy ra! Đừng làm trở ngại cô ấy hít thở không khí trong lành!”

Niên Bách Tiêu liền nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ khó chịu: “Em có bịt mũi chị ta vào đâu!”

“Còn nhiều lời?” Ánh mắt Niên Bách Ngạn sắc lẹm.

Trong đôi mắt Niên Bách Tiêu chỉ toàn là sự ngang ngược.

Còn Kỷ Đông Nham đứng bên lại sợ thiên hạ chưa loạn, nháy mắt với Niên Bách Tiêu: “Em trai à! Lý giải của em có vấn đề, nửa câu trước của anh trai em mới là trọng điểm.”

“Kỷ Đông Nham! Cậu rảnh lắm đúng không?” Lần này Niên Bách Ngạn chĩa thẳng mũi nhọn vào anh ta.

Kỷ Đông Nham cười gượng: “Bị anh cướp mất một mối làm ăn lớn như thế, anh bảo tôi bận rộn được sao?”

Hiếm khi thấy Niên Bách Ngạn bắt đầu châm chọc: “Bản lĩnh không bằng người ta thì không cần oán thán nhiều lời như thế. Cả ngày treo cái chuyện xấu hổ này trên miệng. Cậu thích nói chưa chắc tôi đã muốn nghe đâu.”

Kỷ Đông Nham mím môi, mấy giây sau mới nói: “Tại tôi không tàn nhẫn bằng anh thôi.”

“Sai, tôi và cậu giống nhau cả thôi.” Niên Bách Ngạn cười nhạt.

Kỷ Đông Nham hằn học lườm anh một cái.

Đúng vào lúc hai người họ đang anh một câu tôi một câu, Niên Bách Tiêu vẫn đang mải nghiên cứu hiện tượng vừa ngủ con người vừa đảo lung tung của Tố Diệp. Mặt cậu ta gần như dính sát vào mặt cô. Khi cậu ta đang ngắm nhìn đầy hứng thú, Tố Diệp bất ngờ mở mắt ra!

Niên Bách Tiêu không kịp phản ứng lại, ngẩn ngơ nhìn vào mắt Tố Diệp.

Còn Tố Diệp ngay lập tức hét lên điên cuồng hệt như đang nhìn thấy ma.

Một giây sau đó, hai chân Niên Bách Tiêu bật lên như lò xo, xoa xoa đôi tai đau buốt vì bị một âm thanh với cường độ cao tập kích bất ngờ, nhe răng trợn mắt với Tố Diệp: “Chị bị bệnh à! Gặp ma cũng chưa thấy chị kêu to như thế, giờ gặp người lại sợ thế này sao!”

Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đồng thời ngừng tranh cãi, lần lượt nhìn về phía giường bệnh.

Trên giường bệnh, Tố Diệp nhìn bốn phía xung quanh bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Khắp nơi trắng toát một màu, đến cả tấm rèm trên khung cửa sổ cũng màu trắng. Còn giọng nói phản xạ có điều kiện của Niên Bách Tiêu cũng rất chân thực, giống hệt như trong giấc mơ.

Cô bắt đầu hỗn loạn.

Nhất thời không thể phân biệt rõ thực tại và mộng tưởng.

Ánh nắng bao trùm khắp căn phòng. Trong không khí có những hạt bụi li ti bay lơ lửng dưới những tia sáng chói mắt. Cô từ từ ngồi dậy, mái tóc dài xõa xuống. Cô cúi xuống nhìn người mình, là áo của bệnh viện.

Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân vọng lại, giọng nói cất lên có chút tức giận: “Em định dọa cô ấy à?”

Một giọng nói thân thuộc và an toàn.

Hệt như trong cơn mơ vừa rồi.

Tố Diệp ngước mắt lên. Một giây sau, cô được một vòng tay chắc chắc ôm vào lòng. Lồng ngực của người đàn ông rắn rỏi mà ấm áp, giọng nói của anh trầm mạnh, mang theo một chút uy quyền, nhưng không phải ra lệnh cho cô: “Còn không đi gọi bác sỹ?”

“Tại sao lại là em?” Một thanh âm cố chấp vang lên.

Là sự ngang bướng của tuổi trẻ phơi phới.

“Đi gọi bác sỹ!” Người đàn ông đang ôm cô không hề cao giọng, chỉ lặp lại một lần nữa nhưng nghe kiểu gì cũng thấy một sự uy nghiêm.

“Không thèm chấp hai người!” Giọng nói kia trở nên khó chịu, tiếng bước chân xa dần.

Cô cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra tới nơi, tựa vào người anh nhưng cô không còn sức ngẩng đầu lên nhìn anh nữa. Chẳng mấy chốc bên tai vang lên giọng nói của anh, đã không còn thái độ vừa nãy, giờ đây dịu dàng và đầy quan tâm: “Diệp Diệp! Em thấy thế nào rồi?”

Đó là giọng nói của Niên Bách Ngạn, ngọn nguồn để cô kiếm tìm cảm giác an toàn trong giấc mơ.

Cô há miệng nhưng cổ họng khô rát, đau đớn, không thốt nên lời.

Ngay sau đó lại là một chất giọng khác, có phần trêu chọc: “Tố Diệp! Anh coi như quen biết em lại từ đầu. Đi chân đất nhảy từ tầng hai xuống để bắt ma, em siêu thật đấy!”

Cô nhìn theo hướng phát ra thanh âm ấy. Kỷ Đông Nham đứng quay lưng về phía cửa sổ, bóng anh ta chìm trong bóng nắng, khiến cô nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng vẫn cảm nhận được anh ta đang cười.

Cô lại ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là gương mặt cương nghị của người đàn ông, chỉ có điều trên nét mặt có một chút mừng rỡ, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh căng thẳng của anh đêm qua.

Cô chưa từng nghĩ hai người đàn ông này khi ở cùng một chỗ vẫn có thể vui vẻ như vậy, không hề có khói lửa chiến tranh.

Lẽ nào… cô vẫn đang nằm mơ sao?

Tố Diệp bỗng chốc mơ màng.

Giấc mơ ấy quá chân thực, còn hiện thực lại quá ảo diệu, thật thật giả giả, giả giả thật thật, cô nhất thời khó mà phân biệt được.

Cánh tay ôm cô từ đầu tới cuối vẫn đầy sức mạnh, hơi thở này cũng rất thân quen và ấm nóng, khiến cho đầu óc Tố Diệp tìm lại được cảm giác chân thực. Nhưng cô rất sợ, sợ rằng cảnh này cũng chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi. Khi cô mở mắt ra một lần nữa, dù là Kỷ Đông Nham hay Niên Bách Ngạn, tất cả đều chỉ là một giấc mơ dài…

Khi cô tỉnh mộng, tất cả những con người này đều chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô…

“Bác sỹ tới rồi, để bác sỹ kiểm tra cho em trước đã.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói hiền hòa của Niên Bách Ngạn.

Cô vô thức gật đầu.

Những bước chân lộn xộn xung quanh lần lượt vây lấy cô.

Trước mắt toàn là những chiếc áo blouse trắng tung bay.

Khi thứ máy móc lạnh ngắt đó chạm vào da thịt, Tố Diệp mới giật mình tìm lại một chút ý thức đã bay miên man. Cô lắc đầu thật mạnh, lúc này mới thực sự hiểu ra mình đã tỉnh lại thật rồi, đúng là cô đang ở trong bệnh viện.

Bên cạnh giường là Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, hai dáng hình đều rất cao lớn, gây sự chú ý cho mọi người.

Tố Diệp bỗng bật cười.

Rất bất ngờ, đến bản thân cô còn không tin được mình lại cười được trong lúc này.

Thật ra suy nghĩ mà cô muốn biểu đạt rất đơn giản.

Nếu cả Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đều chưa từng xuất hiện trong số mệnh của cô, vậy thì cuộc đời này sẽ nhạt nhẽo biết bao? Cô rất cảm ơn Thượng đế đã cho cô được quen biết với họ. Bất luận trong quá trình có xảy ra những chuyện không vui vẻ thế nào, cô vẫn luôn kiên định tin tưởng, trời cao đã ban cho cô những món quà tuyệt vời nhất.

Một bàn tay lớn chợt phủ lên trán cô, nhiệt độ ấm nóng đầy thân thuộc. Sau đó Niên Bách Ngạn cất lời, ba phần trách móc, bảy phần yêu chiều: “Đồ ngốc này! Bị thương khắp người mà vẫn còn cười được!”

Tố Diệp vẫn không nhịn được nụ cười ngây ngô của mình.

Kỷ Đông Nham ngồi xuống bên kia, nhíu mày nhìn cô, rồi lại đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn, cuối cùng hướng về phía bác sỹ, nét mặt nghi hoặc: “Chết rồi, chết toi rồi! Có phải cô ấy bị ngã thành ngốc rồi?”

“Kỷ Đông Nham! Anh mới ngốc thì có!” Khó khăn lắm Tố Diệp mới lên tiếng nói được một câu. Âm lượng không lớn, cổ họng vẫn còn hơi khàn khàn, nhưng có thể nhận ra cô đã khôi phục được ý thức.

Lúc này Kỷ Đông Nham mới thở phào nhẹ nhõm, còn biết mắng anh là còn may.

Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham bằng ánh mắt không vui, rồi tảng lờ anh ta, hỏi bác sỹ: “Không còn gì đáng ngại nữa chứ?”

“Vâng! Đã không sao rồi! Chỉ cần chú ý cho vết thương ở cổ tay không được ngấm nước, và vết thương ở chân phải bôi thuốc đúng giờ.” Bác sỹ tươi cười: “Thuốc mê cô ấy hít phải khá có hại cho sức khỏe, nhưng cũng may lượng hít vào cơ thể không nhiều, chỉ tạo ra hiện tượng ảo giác tạm thời và tổn hại tới hệ thống đường hô hấp thôi, nếu không có thể mất mạng đấy.”

“Hệ thống đường hô hấp bị tổn hại ư?”

“Anh yên tâm! Vì chỉ hít một lượng nhỏ nên cùng lắm cô ấy chỉ cảm thấy hơi khó thở, uống một ít thuốc là sẽ không sao.”

Lúc đó Niên Bách Ngạn mới yên tâm.

Sau khi bác sỹ đi khỏi, Niên Bách Ngạn đỡ cô dựa vào đầu giường, hỏi xem cô thấy khó chịu chỗ nào, có muốn ăn uống gì không. Cô nhìn xuống lớp vải băng ở cổ tay, khẽ liếm đôi môi khô cong: “Không muốn truyền nước.”

Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh không nhịn được, phải phì cười.

“Không muốn truyền cũng phải truyền.” Niên Bách Ngạn cố ý nghiêm mặt.

Tố Diệp nhìn anh rồi quay sang nhìn Kỷ Đông Nham, nói bằng giọng khản đặc: “Nếu anh mà bạn trai của tôi, anh có trả lời như anh ấy không?”

Kỷ Đông Nham vừa nghe xong đã rất hớn hở, tiến sát về phía cô: “Câu hỏi này quá tuyệt vời! Anh thích nhất là trả lời mấy câu thế này.”

Niên Bách Ngạn ngồi bên tay phải Tố Diệp nghe xong lập tức làm mắt chán ghét, chau mày nhìn anh ta: “Kỷ Đông Nham! Cậu dám mặt dày thêm tí nữa không?”

Kỷ Đông Nham không quan tâm tới anh, cười rất tươi nhìn Tố Diệp: “Nếu em mà là bạn gái của anh, anh sẽ dỗ em cho tới khi nào truyền xong nước thì thôi.”

Nghe xong, Tố Diệp khinh thường lườm anh ta: “Hai người cùng một giuộc cả thôi!”

Kỷ Đông Nham á khẩu.

“Thế này đi, bây giờ mà anh rút kim tiêm ra cho tôi, tôi sẽ theo anh.” Cô uể oải nói một câu.

Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh không biết nên nói gì.

Đầu tiên hai mắt Kỷ Đông Nham sáng như sao, sau đó lại giơ tay lên xoa xoa chóp mũi, đứng dậy hắng giọng, giơ tay vỗ vỗ lên đầu cô: “Ờ… Em vẫn nên ngoan ngoãn truyền cho xong chai nước này đi là hơn. À… anh còn có việc, anh đi trước đây!” Dứt lời, anh ta rời đi ngay như chạy trốn cái gì.

Tố Diệp lườm nguýt: “Có cần thiết phải thế không…”

Mũi cô bị Niên Bách Ngạn véo mạnh một cái, cô đau đớn hét ầm lên.

“Vì không muốn truyền nước, đến chuyện đổi bạn trai em cũng nghĩ ra. Tố Diệp! Em khá hơn một chút được không?”

Cô giơ một tay còn lại lên ôm mũi, nhíu mày: “Em đã tỉnh rồi còn truyền nước làm cái gì nữa? Anh không biết cơ thể người có chức năng tự hồi phục à? Truyền nước nhiều cũng không tốt cho sức khỏe đâu, sẽ diệt hết những ký sinh trùng có ích trong người em đấy…”

Niên Bách Ngạn để mặc cô tha hồ huyên thuyên. Anh đứng dậy. Trong lúc cô còn đang làm một bài hùng biện về cái gọi là “cơ chế tự hồi phục của cơ thể”, anh lặng lẽ đi rót cho cô một cốc nước, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh, đợi cô nói cho hết câu mới đưa cho cô: “Xem ra khí quản của em không sao rồi, nói năng lưu loát như thế, uống chút nước cho thông cổ họng đi nữ hiệp!”

Một từ “nữ hiệp” đã đánh thức Tố Diệp. Liền đó cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Cô quên cả uống nước, nắm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, vấn đề quan tâm nhất là: “Anh có bị thương không?” Cô nhớ là anh đã nhảy từ tầng hai xuống.

Niên Bách Ngạn lệnh cho cô uống nước, rồi nói với cô mình không sao, sau đó anh thở dài, vừa tức vừa buồn cười: “Em nghĩ mình có chín cái mạng thật đấy à? Nhảy từ trên cao như thế xuống đất, lại còn chân không?”

“Độ cao đó vốn không thể làm khó được em. Em leo núi thường xuyên mà. Nhảy từ trên cao xuống hay leo từ nơi thấp lên đều sẽ tìm được điểm đặt chân thích hợp. Việc này đã hình thành bản năng rồi. Anh không hiểu đâu, những nhà leo núi luôn lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng được, cho dù chỉ là một đồ vật cực nhỏ để bảo đảm an toàn cho chính mình.”

~Hết chương 324~