Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 313: Dám tên là Tưởng Bân




Khi Niên Bách Ngạn họp xong đã là hơn ba giờ chiều. Trở về phòng làm việc, anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế rộng, tới lúc Hứa Đồng bước vào anh cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ dựa đầu ra sau ghế, mắt nhắm nghiền, đầu mày nhíu chặt.

Vẫn là một cảm giác uy nghiêm khiến người khác không dám khinh suất.

Hứa Đồng rất hiếm khi nhìn thấy anh như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Cô nhẹ nhàng đặt món quà Tố Diệp đưa mình lên mặt bàn. Đang định quay đi pha cho anh tách cafe, cô bỗng nghe thấy anh hỏi: “Thứ gì vậy?”

Giọng nói hơi trầm, uể oải và bất lực.

Hứa Đồng quay lại, lúc này mới nhìn thấy tuy đầu mày của anh đã dãn ra không ít nhưng nếp nhăn trên trán vẫn hằn sâu.

Cô mím môi nói: “Của bác sỹ Tố đưa cho anh!”

“Cô ấy đã tới đây?” Vừa nghe thấy ba chữ “bác sỹ Tố” là Niên Bách Ngạn lại vô thức nhíu mày, ngữ khí có phần không vui.

“Đúng thế, nhưng lại đi tìm em trai anh rồi.” Hứa Đồng thành thật báo cáo.

Gương mặt Niên Bách Ngạn dần dần thoải mái hơn, nhưng vẫn điềm tĩnh đến dọa người. Anh giơ tay chạm khẽ lên chiếc túi rồi dừng lại giây lát, suy ngẫm một chút lại rút tay về.

“Đã điều tra ra người đó chưa?”

Hứa Đồng nhanh chóng đưa cho anh một tập tài liệu rất mỏng.

“Người đó tên là Tưởng Bân, năm nay ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, trước mặt đang làm ở phân cục tại Cục tài nguyên quốc gia.” Vì thời gian quá ngắn, cô chỉ điều tra được sơ bộ.

Ngón tay đang cầm lấy tập tài liệu chợt run lên một nhịp. Anh đập bộp một phát xuống bàn. Hứa Đồng nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Ra ngoài đi!” Một lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới hờ hững nói một câu.

Hứa Đồng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi han gì nhiều, khẽ gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng.

Trong phòng yên tĩnh tới nỗi chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhảy từng nhịp đều đặn, tích tắc tích tắc. Từng tiếng như đập vào lồng ngực anh, đau nhói.

Khoảng hai, ba phút sau, Niên Bách Ngạn mới chầm chậm lật tập tài liệu ra. Bên trong là những giới thiệu đơn giản cùng hai bức ảnh. Một bức anh đã chuyển cho Hứa Đồng từ sáng nay, bức ảnh còn lại là ảnh chứng minh thư. Người đàn ông trên ảnh khôi ngô, sáng sủa, bờ môi còn mỉm cười nhẹ nhàng.

Anh nhìn chằm chằm bức ảnh đó rất lâu, đáy mắt dần dần dâng lên một tia lạnh lẽo.

Tưởng Bân?

Niên Bách Ngạn cầm một tấm ảnh lên, nắm chặt tay lại. Bức ảnh cuộn chặt lại thành một rúm trong tay anh.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, sự giá lạnh đó từ đáy mắt đã lan khắp cơ thể.

Niên Bách Ngạn này không bao giờ tin trên đời lạiy có thánh thần ma quỷ hay kỳ tích về một người rơi từ trên núi cao như vậy xuống vẫn còn sống!

Cầm tài liệu về Tưởng Bân lên tay, đi tới bên cạnh máy hủy tài liệu. Anh ấn nút, những tài liệu mỏng manh về con người đó bị chiếc máy từ từ nuốt hết. Nụ cười trên gương mặt Tưởng Bân cũng bị phá hủy.

Anh dám tên là Tưởng Bân, thì Niên Bách Ngạn này cũng dám điều tra cho ra ngọn ngành!

Điện thoại bàn vang lên.

Niên Bách Ngạn bỏ luôn cả tờ giấy cuối cùng vào máy, rồi đi tới bên bàn nhận điện thoại. Đầu kia là giọng phụ nữ dịu dàng, chân thành.

“Bách Ngạn! Anh rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh.”

Lâm Yêu Yêu ngủ mãi rồi tự nhiên tỉnh giấc, mở mắt ra đã là buổi chiều.

Lúc cô uể oải đi vào nhà bếp tìm đồ ăn, mẹ lại bắt đầu cằn nhằn ở phía sau, nói con gái con đứa lớn bằng từng này còn ngủ trương mắt lên, ngày đẹp trời thế này phải ra ngoài hẹn hò mới phải.

Lâm Yêu Yêu ngó một cái ra ngoài trời qua cửa kính trong phòng bếp. Thời tiết đẹp chỗ nào vậy? Toàn là mây mù.

“Bố con lại đi tìm bạn chơi cờ rồi phải không ạ?” Cô lê dép tới mở tủ lạnh ra, lười biếng nói: “Mẹ rảnh rỗi thì cũng đi chơi mạt chược gì đó cho vui. Mấy hôm trước cô Vu tới tìm mẹ mấy lần mẹ toàn không đi. Ra ngoài chơi cùng mấy bác hàng xóm, đỡ phải ở nhà trông con.”

“Cái con bé vô tâm vô tính này. Mẹ là mẹ con, mẹ không trông chừng con thì ai trông? Cậu Diệp Uyên đó cũng muốn tới với con lắm, con đâu có màng tới người ta.”

“Mẹ! Con định ăn cơm đây, lúc ăn mà còn nghe mẹ càu nhàu là ảnh hưởng tới sức khỏe đấy.” Cô lẩm bẩm.

Bà Lâm thấy vậy, tức giận đập bốp một phát vào đầu cô, rồi quay người đi ra phòng khách.

Lúc đó Lâm Yêu Yêu mới được ăn một bữa cơm bình yên.

Nhưng cô còn chưa no được nửa cái bụng, đã lại thấy mẹ xông vào, khoa chân múa tay: “Mau đi nhận điện thoại kìa, Diệp Uyên gọi đấy!”

Lâm Yêu Yêu đúng là không còn muốn nói gì với thái độ hưng phấn này của mẹ. Mẹ ơi là mẹ, có cần phải sợ cô ế chồng đến mức này không? Cô mệt mỏi đứng dậy, một giây sau đã bị mẹ đẩy ra khỏi bếp.

Dưới sự giám sát của mẹ, cô đành phải lao với “tốc độ tên bắn” tới bên điện thoại. Bên kia là giọng nói gợi cảm của Diệp Uyên.

Đại khái anh toàn hỏi những chuyện thường nhật như cô ngủ có ngon không, có ăn gì không. Lâm Yêu Yêu trả lời lần lượt, rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ anh thế nào. Anh nói bà đã về nhà điều dưỡng rồi.

Đúng vào lúc Lâm Yêu Yêu tưởng rằng anh chỉ gọi điện hỏi thăm bình thường, Diệp Uyên bỗng đi thẳng vào vấn đề.

“Dịp Noel năm nay Tinh Thạch sẽ cho nghỉ lễ hai tuần, đúng đợt đó anh phải bay tới Roma. Đi cùng anh, được không?”

Đầu óc Lâm Yêu Yêu trống rỗng một lúc lâu, mới chợt nhớ ra Tinh Thạch đúng là sẽ cho nghỉ đúng dịp Noel theo kế hoạch của tổng bộ, vì rất nhiều nhân viên làm việc trong tổng bộ đều là người nước ngoài, phải về quê đón Tết. Cô suy nghĩ rồi nói: “Roma à…”

“Đúng vậy! Bên đó không khí rất trong lành, chúng ta sẽ chơi hai tuần thật vui vẻ.” Diệp Uyên có chút phấn khích.

Lâm Yêu Yêu bất giác nhớ lại cảnh tượng lần gặp anh ở nước ngoài, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng có chút mâu thuẫn. Cô mím môi: “Còn lâu lắm mới tới mà. Bây giờ… em chưa thể quyết định được.”

“Yêu Yêu!” Giọng nói của Diệp Uyên trở nên chân thành: “Anh rất mong em có thể cùng đi với anh.”

Bên này Lâm Yêu Yêu chọn cách im lặng.

Sao cô không hiểu ý của anh khi muốn cô cùng anh đi Roma?

Một lúc sau cô thở dài: “Để em suy nghĩ một chút, được không?”

“Được!” Diệp Uyên rất dễ tính.

Cúp điện thoại, Lâm Yêu Yêu nằm xuống sofa, trầm tư suy nghĩ.

Bà Lâm cảm thấy kỳ lạ, vẫn còn cầm nguyên chiếc giẻ lau trong tay, bước lên hỏi: “Thế là nói xong rồi sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn mẹ, chớp mắt hai cái rồi gật đầu.

“Làm gì có ai yêu đương như hai đứa chứ?” Bà Lâm bất mãn làu bàu một câu, cúi người xuống bắt đầu lau bàn.

Lâm Yêu Yêu nhặt lấy chiếc gối ôm, nhìn mẹ đầy khó xử: “Mẹ! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi. Mỗi tuần đều có nhân viên vệ sinh tới làm theo giờ, mẹ đừng bận rộn nữa.”

“Có chút tiền đó thì tiết kiệm đi. Lỡ như mà con ở vậy không lấy được chồng, còn có cái mà dùng.” Bà Lâm vung chiếc khăn lên, lườm Lâm Yêu Yêu.

Lâm Yêu Yêu ấm ức, trông càng vô tội.

Điện thoại lại reo lên, bà Lâm vui mừng: “Nhất định vẫn là Diệp Uyên!”

Lâm Yêu Yêu cũng nghĩ là anh ấy. Cô nhận điện thoại. Còn chưa đợi đầu kia nói gì, cô đã lên tiếng trước: “Diệp Uyên! Anh cho em quá ít thời gian suy nghĩ rồi.”

Bên đó im lặng.

“Alô?” Lâm Yêu Yêu cảm thấy kỳ lạ.

Đầu kia thở dài khe khẽ: “Yêu Yêu! Anh là Tư Thừa!”

Lâm Yêu Yêu chợt đờ đẫn.

“Tối mai em có thời gian không? Cùng đi ăn cơm nhé?”

Cô không trả lời.

“Yêu Yêu! Anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng Đinh Tư Thừa rất nhẹ nhàng.

Hơi thở của Lâm Yêu Yêu dần trở nên gấp gáp, mãi một lúc sau cô mới đáp lại: “Được!”

Quán trà gần trung tâm mậu dịch quốc tế.

Giờ này rất ít người tới đây uống trà, huống hồ còn là ngày cuối tuần.

Cả một căn phòng rộng lớn chỉ có ba người, chưa tính nhân viên phục vụ.

Có chiếc đèn lồng đỏ đung đưa, đại diện cho văn hóa truyền thống Trung Quốc. Còn có cả những vật mang phong vị cổ xưa như lồng chạm trổ, bình phong, chao đèn bằng vải lụa. Tiếng đàn cổ vang lên trong im lìm, tĩnh lặng như làm uyển chuyển cả không gian.

Khúc Nghệ hoang mang, lo lắng ngồi chếch phía đối diện Niên Bách Ngạn. Sau khi nhân viên bưng trà lên rồi lui ra ngoài, Niên Bách Ngạn đưa cho cô ta một chiếc cốc sứ. Cô ta đón lấy, ngón tay rõ ràng đang run rẩy.

Chẳng mấy chốc, có một bàn tay khác nhẹ nhàng nắm chặt lấy nó để cô ta bớt run.

Chính là Diệp Ngọc ngồi bên cạnh.

Diệp Ngọc đối mặt với Niên Bách Ngạn vẫn điềm nhiên như thường, thấy Khúc Nghệ căng thẳng như vậy, cô ta nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Bách Ngạn đã biết chuyện của hai chúng ta từ lâu rồi.” Nói tới đây cô ta còn bổ sung thêm: “Anh ấy là người duy nhất biết chuyện này, yên tâm đi!”

Khúc Nghệ ngước lên, e dè nhìn Niên Bách Ngạn.

Nét mặt Niên Bách Ngạn vô cảm, anh hững hờ nói: “Nếu không phải vì như vậy, cuộc hôn nhân này tôi cũng không dám chấp nhận.” Ban đầu sở dĩ anh đồng ý kết hôn giả vì Diệp Ngọc chính là đối tượng phù hợp nhất. Anh có thể lợi dụng cô ta ngăn ngừa những lời đồn đại gièm pha bên ngoài, còn cô ta cũng lợi dụng anh để che giấu thân phận đồng tính của mình.

Chỉ có điều, một mối quan hệ trông có vẻ như rất hòa hợp này lại trở thành chướng ngại vật từ khi Tố Diệp xuất hiện.

Khúc Nghệ nhìn anh ta hồi lâu mới gật đầu.

“Bách Ngạn! Em đồng ý tuyên bố với bên ngoài chúng ta ly hôn, nhưng anh cũng phải bảo đảm quan hệ của em và Khúc Nghệ không bị người ngoài phát giác.” Diệp Ngọc tính toán rất chi li.

“Tôi có thể sắp xếp cho hai người ra nước ngoài định cư.” Niên Bách Ngạn cũng rất thẳng thắn.

Khúc Nghệ và Diệp Ngọc đưa mắt nhìn nhau.

“Em ở trong nhà họ Diệp tuy không giữ chức vụ gì, nhưng vẫn có cổ phần. Lợi nhuận hằng năm của công ty đủ để hai người không phải lo ăn lo mặc. Sau khi quan hệ của hai chúng ta giải quyết gọn gàng, tôi sẽ nghĩ cách làm thẻ xanh cho em ở nước ngoài, em cứ qua đó trước.” Niên Bách Ngạn lại bình tĩnh nhìn về phía Khúc Nghệ: “Còn về phần cô, có thể đợi sau khi sóng gió bình yên rồi hẵng qua đó. Tôi sẽ sắp xếp một công việc khác cho cô để hai người dù sống ở nước ngoài vẫn có thể độc lập về kinh tế.”

~Hết chương 313~

*Lảm nhảm: Nhà mình có nhiều người yếu tim quá nhỉ? Đọc truyện của Tầm là trái tim phải rắn rỏi một chút, không là khổ đấy. Màn này quá nhẹ nhàng, muỗi thôi, tý là vui vẻ ngay ấy mà