Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 306: Em không nên đẹp đến vậy




Mãi mới mong ngóng, chờ trông tới được ngày thứ sáu, Tố Diệp đương nhiên không muốn trải qua ngày tuyệt vời với việc tăng ca thê lương và cô đơn. Vì thế cuộc điện thoại này của Hứa Đồng giúp cô nhìn thấy hy vọng.

Biết đâu, cô có thể tới phòng làm việc của Niên Bách Ngạn giở trò làm nũng để anh nới thêm cho cô mấy hôm?

Vì chỉ còn năm phút nữa là tan sở. Chỉ cần qua năm phút này, sẽ không còn trong giờ làm việc nữa. Cô có làm nũng anh cũng hoàn toàn là hành vi cá nhân.

Nhưng nếu như, anh gọi cô tới đó chỉ để trách mắng việc làm hôm nay của cô thì sao?

Tố Diệp nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng đầu óc thì đã bay xa rồi. Cô đang nghĩ tới ngàn vạn khả năng để Niên Bách Ngạn gọi cô tới văn phòng. Khả năng nào cũng thể rời xa gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị đó của anh. Nghĩ tới đây, cả người cô lại rét run.

Thế nên, bất luận xuất phát từ mục đích nào, cô cũng phải đợi năm phút này trôi qua đã.

Hết giờ làm mà anh vẫn còn quở trách cô sẽ là danh không chính, ngôn không thuận.

Tố Diệp hạ quyết tâm. Việc này cũng do Niên Bách Ngạn ép buộc mà thôi, cô không thể không nghĩ ra cách thức cẩu huyết như vậy.

Từng giây phút trôi qua trong giày vò.

Chỉ năm phút. Tố Diệp chưa từng biết thì ra năm phút cũng có lúc khó vượt qua tới vậy.

Cô né tránh, không liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, như vậy, thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút.

Nhưng chẳng mấy chốc, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên tiếng chuông chói tai, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của căn phòng.

Tố Diệp bị giật mình bởi tiếng chuông đột ngột ấy. Cô lập tức vớ lấy ống nghe. Vừa “alô” một tiếng, đã nghe thấy giọng nói có phần giận hờn của người đàn ông ở đầu kia: “Sao vẫn còn ngồi đó? Tới phòng làm việc của anh!”

“Ồ ồ…” Tố Diệp run rẩy cúp máy, lòng thầm gào khóc. Tiêu đời rồi, chết chắc rồi! Kiểu này tám, chín phần là sẽ làm khó cô.

Cô không sợ anh tức giận, chỉ sợ anh trong một phút giận dữ lại trừ tiền của cô.

Tầng lớp bóc lột như Niên Bách Ngạn sẽ không bao giờ vì quan hệ của hai người mà nương tay với cô. Giống như lần nghỉ việc trước, khi phòng tài vụ tổng kết tiền lương cho cô, cô đã nhẩm tính, người đàn ông đáng chết đó thật sự đã trừ tiền của cô.

Tố Diệp lại liếc mắt nhìn thời gian, còn hai phút nữa là tới sáu giờ.

Vậy thì…

Cô thể từ từ đứng dậy, chầm chậm đi về phía văn phòng của anh.

Hai phút sẽ qua nhanh thôi.

Tố Diệp cũng đã quyết định sẽ làm vậy. Cô bỗng chốc như một con rùa, tất cả mọi động tác đều chậm hẳn.

Bên ngoài phòng làm việc, cô không ngờ lại gặp Hứa Đồng đang chuẩn bị ra về. Tố Diệp kinh ngạc bước tới, níu chặt lấy cô ấy: “Cô về rồi sao?”

Hứa Đồng liếc nhìn vào phòng rồi kéo Tố Diệp sang bên cạnh, thì thầm: “Hiếm khi được hôm tổng giám đốc nhân từ thả tôi về sớm.”

Vừa nghe câu này, đầu tóc Tố Diệp dựng đứng cả lên. Xong đời thật rồi! Niên Bách Ngạn nhân từ với Hứa Đồng, nhưng chưa chắc đã vui vẻ, hòa nhã với cô. Cả người thân cận nhất anh cũng cho về, chắc chắn là muốn răn dạy cô một trận ra trò. Sớm biết thế này cô đã chẳng giúp người ta thử váy cưới gì gì đó. Thật ra cũng không thể trách Niên Bách Ngạn giận dữ. Trong giờ làm việc mà làm vậy đúng là không hay.

Hứa Đồng không biết cô đang nghĩ cái gì, giơ tay vỗ lên vai cô, hất cằm về phía trong: “Mau vào đi!”

Tố Diệp tuyệt vọng nhìn theo bóng Hứa Đồng rời đi, tới tận khi cô ấy vào trong thang máy.

Cô đi đi lại lại bên ngoài rất lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí gõ cửa. Giọng nói đàn ông hờ hững từ trong vọng ra: Vào đi!

Hít sâu một hơi, Tố Diệp mới đẩy cửa đi vào.

Chiếu rọi vào tầm mắt là màn đêm rộng lớn ngoài khung cửa sổ sát sàn, muôn vạn ánh đèn đường làm sống động màu sắc đêm thu.

Bên ngoài lớp kính thủy tinh là con đường Trường An chật chội, đông đúc, bóng xe cộ đan vào nhau rối rắm. Trong phòng lại yên tĩnh tới mức nghe được cả từng tiếng thở.

Niên Bách Ngạn đang xử lý tài liệu. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, cà vạt được thắt gọn ghẽ. Đến cả cúc cổ và tay áo cũng được cài rất chắc chắn. Một người vốn nghiêm túc như anh, mặc sơ mi đen càng khiến người ta không dám ho he. Áo khoác được anh treo trên móc áo bên cạnh, cũng là màu khói xám.

Nhìn sắc màu này là biết tâm trạng không mấy vui vẻ rồi.

Thấy cô vào, anh ngước mắt lên liếc nhìn một cái, trông có vẻ rất tùy hứng, khiến Tố Diệp dâng lên một dự cảm không lành trong lòng.

Niên Bách Ngạn lại cúi xuống đọc tài liệu. Khi xem tới trang cuối cùng, anh ngoáy lên đó một chữ ký của mình.

Tố Diệp thấy vậy, sự cảnh giác bất chợt tăng cao. Cô tưởng anh định lên tiếng nói rồi, nhưng lại thấy anh cầm một tài liệu khác lên, lật ra, xem xét.

Cô không hiểu.

Kiểu này là bảo cô ngồi hay không ngồi đây?

Cô len lén nhìn giờ. Sáu giờ năm phút, đã quá giờ tan ca rồi.

Trong lòng như có một tảng đá ầm ầm rơi xuống.

Tố Diệp nhẹ nhàng thở hắt ra, ngồi lên chiếc sofa ngay gần đó. Nhưng mông cô mới chạm xuống ghế chưa đầy hai giây, đã thấy anh uy nghiêm nói một câu: “Cho em ngồi chưa?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Từ nãy đến giờ anh vẫn ngồi đọc tài liệu, không hề ngước lên nhìn cô.

Tố Diệp không thể đoán ra bây giờ anh đang bình tĩnh, hòa nhã hay đang ngấm ngầm nổi giận. Cô đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc: “Vậy anh gọi em tới đây làm gì?”

Niên Bách Ngạn không đáp, chớp mắt đã lại ký xong hai tập tài liệu nữa.

Tố Diệp cảm thấy buồn chán, ngó đông ngó tây, ngắm cái nọ cái kia.

“Đoạn đường tới phòng làm việc của anh xa xôi lắm sao?” Niên Bách Ngạn bất ngờ tung ra một câu hỏi.

“Á? À…” Tố Diệp phản ứng lại, con ngươi đảo đảo, cười trừ: “Em cũng phải xử lý cho xong công việc của mình đã.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô, trong đôi mắt u tối lấp lánh một tia sáng.

Cô cười hì hì, dè dặt sờ lên chiếc ghế đối diện anh: “Em ngồi được chứ?”

Anh không đồng ý, nhưng cũng không phản đối.

Tố Diệp bèn ngồi lên đó.

Niên Bách Ngạn nhìn cô một chút như đang suy ngẫm chuyện gì, rồi tiếp tục cẩn thận với công việc của mình. Cô cố gắng dướn cổ lên nhìn. Bên trên chằng chịt những con số, chắc là lại đề cập tới chuyện tiền nong.

Niên Bách Ngạn liếc nhanh về phía cô.

Tố Diệp vội vàng cụp mắt xuống.

Một lúc sau, Tố Diệp mới nói với giọng buồn buồn: “Bây giờ đã hết giờ làm rồi, anh không được mắng em nữa, cũng không được trừ tiền của em. Tan ca có nghĩa là, giờ anh không còn là cấp trên của em nữa.”

Cô con cà con kê một thôi một hồi, chỉ sợ tiền của mình bay đi mất.

Niên Bách Ngạn cũng mặc kệ cô lải nhải. Những lời cô nói đa phần đều là muốn gấp gáp thoát khỏi tội danh, cơ bản là phải bảo vệ được túi tiền của mình. Cuối cùng cô bổ sung một câu: “Quan trọng nhất là, em coi giúp đỡ người khác là niềm vui. Anh không nhìn thấy đâu, cô bé ở phòng hành chính đó gấp gáp sắp khóc tới nơi. Em không còn cách nào khác mới thử giúp người ta. Đám cưới là chuyện đại sự cả người đời, váy cưới quan trọng lắm.”

Niên Bách Ngạn đang làm việc chẳng biết có nghe được vào đầu câu nào hay không, tóm lại vẫn cúi gằm.

“Anh phải quan tâm nhiều hơn một chút tới nhân viên của mình. Đừng có động một tý là chưng bộ mặt khó coi ra. Anh xem, hôm nay mấy cô ấy bị anh dọa, mặt tái nhợt cả.”

Niên Bách Ngạn ngừng bút, từ tốn đưa cốc nước trên bàn cho cô.

“Cảm ơn anh!” Tố Diệp đúng lúc cũng đang khát khô cổ vì trình bày nãy giờ. Cô ôm cốc nước, uống ừng ực tới khi cạn sạch.

Khi đặt cốc nước xuống, cũng đúng lúc Niên Bách Ngạn xử lý xong công việc. Anh gấp tập tài liệu lại, khẽ mỉm cười: “Giải thích xong rồi?”

Tố Diệp chớp chớp mắt, gật đầu.

Niên Bách Ngạn đứng dậy, cầm cốc đi rót nước. Tố Diệp không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô chỉ biết ngoan ngoãn ngồi yên đó đợi anh quay lại.

Anh rót một cốc nước. Khi đi qua cửa ra vào, anh nhẹ nhàng khóa trái cửa lại. Thanh âm ấy rất khẽ, Tố Diệp ngồi trên ghế hoàn toàn không hay biết gì.

Trở lại vị trí, Niên Bách Ngạn đặt cốc nước vào chỗ cũ.

“Báo cáo đánh giá hoàn thành đến đâu rồi?” Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, gương mặt khẽ ánh lên một ý đồ khác.

Tố Diệp vừa nghe thấy câu này là sắc mặt chán chường. Cô cố gắng cắn môi, sau đó nói với giọng đáng thương: “Nhiều báo cáo như thế, dù tối nay em có tăng ca đến chết cũng không làm xong được.”

Niên Bách Ngạn nghe xong, giả bộ lắc đầu khó xử: “Vậy hết cách rồi, đành phải trừ tiền.”

“Bách Ngạn…” Tố Diệp gào lên thảm thiết, chủ động vòng tới trước mặt anh, kéo một cánh tay anh, lắc lắc: “Cho em thêm mấy ngày nữa đi. Có phải công việc gì gấp gáp đâu, anh cũng biết trước nay em không ở lại tăng ca bao giờ mà.”

Niên Bách Ngạn mím môi.

“Có phải anh vẫn còn giận không? Em đã giải thích với anh rồi, em hoàn toàn không biết Kỷ Đông Nham sẽ tới mà.”

“Làm nũng vô dụng, giờ đang ở công ty.” Niên Bách Ngạn như cười như không.

Tố Diệp đành ngồi thẳng lên đùi anh, vòng tay ra sau cổ anh: “Hết giờ làm rồi, anh vẫn còn mang cái giọng cấp trên ra nạt em à? Thôi được, cứ coi như em làm hài lòng sếp vậy, môi hồng đổi lại niềm vui cho anh còn không được sao?”

Dứt lời, cô hôn “chụt” một cái lên má anh.

“Thế thôi ư?” Niên Bách Ngạn khẽ rướn mày.

Tố Diệp nghe xong trừng mắt: “Niên Bách Ngạn! Em đã nhũn nhặn lắm rồi đấy, anh đừng có mà quá đáng nhé!”

“Thế thì em tiếp tục về văn phòng làm việc đi.” Nói rồi Niên Bách Ngạn đẩy cô ra.

“Đừng, đừng, đừng!” Tố Diệp sốt sắng, lập tức cất ngay thái độ vừa rồi của mình đi, càng ôm chặt cổ anh hơn: “Người ta chẳng phải cũng chịu thiệt thòi một chút đó sao.”

Giở trò cứng rắn với người đàn ông này, người chịu thiệt cuối cùng chỉ có mình thôi.

Dù sao thì cũng chẳng phải vấn đề nguyên tắc gì, tỏ ra yếu thế trước anh cũng không sao.

Niên Bách Ngạn vốn không định để cô đi, vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa cô một chút mà thôi. Cánh tay săn chắc của anh nhân đà ôm lấy eo cô. Anh nhìn cô, trong đầu lại bất giác hiện lên khung cảnh lúc cô mặc váy cưới, dường như có một dòng máu nóng cuộn trào trong lồng ngực. Cô xinh đẹp như vậy, đủ để thỏa mãn bản tính muốn ức hiếp phái yếu đã ăn sâu trong mỗi người đàn ông.

Nhưng ngay lập tức anh lại nhớ tới Kỷ Đông Nham.

Kỷ Đông Nham đáng chết, e là lúc đó cũng đã nảy sinh suy nghĩ này với Tố Diệp!

Ánh mắt anh lại chợt tối đi, một sự tàn nhẫn lan ra trong im lặng.

Tố Diệp không biết trong một khoảng thời gian ngắn vừa rồi suy nghĩ của anh lại biến hóa liên tục như vậy. Cô nhận ra anh đã chủ động ôm eo mình, càng thêm vui trong lòng, quyết định tiếp tục tiến tới: “Hôm nay là cuối tuần, anh nỡ bắt em tăng ca thật à?”

“Đương nhiên anh không nỡ!” Niên Bách Ngạn hít hà mùi hương trên tóc cô, thấp giọng hơn. Giọng nói trầm trầm đi cùng một dục vọng tình cảm trắng trợn. Cánh tay đang khóa người cô hơi siết chặt lại. Bờ môi mỏng của anh nhẹ nhàng áp lên má cô, rồi anh khẽ ra lệnh: “Cởi quần áo!”

Tố Diệp giật mình, hơi đẩy anh ra, nhìn anh với ánh mắt khó tin.

“Không muốn tăng ca, cũng không muốn bị trừ tiền thì cởi quần áo!” Niên Bách Ngạn cười nhạt nhòa, nhưng rất có tính uy hiếp. Anh chầm chậm bổ sung thêm hai chữ: “Bây giờ!”

Lúc này Tố Diệp mới phản ứng lại, nhanh chóng bật dậy: “Anh đừng đùa nữa! Đây là văn phòng. Làm gì có loại sếp nào háo sắc như anh chứ?” Hôm nay không phải tất cả mọi người đều được nghỉ đúng giờ. Mấy nhân viên ở bộ phận thị trường vẫn còn ngồi ngoài kia. Lúc ra khỏi phòng cô còn gặp giám đốc bộ phận thị trường đang phân công công việc. Lỡ như ông ấy đẩy cửa vào báo cáo công việc thì phải làm sao?

“Em cũng nói đấy thôi, hết giờ làm rồi!” Niên Bách Ngạn đặt tay lên chân cô. Hôm nay cô ăn mặc chín chắn và không thiếu quyến rũ. Chiếc áo sơ mi màu tím nhạt thắt eo kết hợp với chân váy màu be dài tới đầu gối. Dưới lớp váy là chiếc quần tất màu da người, khi sờ lên cảm giác rất mịn màng, còn thấm một chút lạnh toát ra từ nhiệt độ da thịt cô, khiến anh quyến luyến không rời: “Làm sếp anh có thể không háo sắc, nhưng là đàn ông, tại sao anh không được háo sắc?”

Cả người Tố Diệp cứng đờ. Cô giữ chặt tay anh: “Đừng đùa nữa…”

“Hay là… em chỉ thích cho Kỷ Đông Nham ngắm?” Cứ nghĩ tới cảnh tượng cô mặc váy cưới đứng trước mặt Kỷ Đông Nham là anh lại thấy tức ngực khó thở.

Anh không thể không thừa nhận cảnh tượng đó đẹp đến thế nào.

Cô khoác bộ váy cưới lên người, chiếc đuôi cá bộc lộ toàn bộ dáng hình hoàn hảo của cô. Cô mỉm cười đứng ở đó, trong tay còn ôm một bó hoa. Nhưng người đứng bên cạnh lại là Kỷ Đông Nham.

Khoảnh khắc đó không hiểu tại sao, một sự hoảng sợ vô cớ lại dâng lên trong lòng Niên Bách Ngạn.

Cảnh đập vào mắt anh nhìn thế nào cũng giống như đang tham dự một hôn lễ.

Cô dâu là Tố Diệp, còn chú rể lại là một người đàn ông khác!

Có trời biết, anh rất muốn bước lên kéo cô về phía mình, rất muốn ôm cô vào lòng, khen cô xinh đẹp.

Nhưng anh lại chẳng thể làm gì cả.

Chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn đứng đó trong sự yên lặng tới khó chịu, giương mắt nhìn Kỷ Đông Nham hết lời nói cười, khen ngợi cô.

Tố Diệp không ngờ anh lại nói vậy. Cô hơi ngây người giây lát. Thấy anh lại nhíu mày, cô mới ngoan ngoãn bước tới, giơ tay vuốt lên ấn đường: “Đừng thế! Anh biết em yêu anh mà.”

“Thế thì chứng minh cho anh xem!” Sự giá lạnh trong mắt Niên Bách Ngạn đã tan đi, anh khẽ mỉm cười.

Tố Diệp mím môi, lẩm bẩm: “Anh không thể lấy việc công để trả thù riêng, lợi dụng việc công để làm việc tư.”

“Vậy thì phải xem em có thể khiến anh vui hay không.” Tay anh bắt đầu len vào trong váy cô không chút kiêng dè.

“Nhẹ thôi đấy…” Thanh âm bay bổng, không một chút sức lực.

Nhưng nhiêu đó đủ để Niên Bách Ngạn mê muội. Ngữ điệu nhẹ nhàng như khúc nhạc thiên nhiên ấy khiến cơ thể anh sục sôi, bất giác muốn tiến thêm, mất hết lý trí.

“Cởi, nhanh lên!” Niên Bách Ngạn ra lệnh từng chữ rõ ràng, bàn tay thì men theo từng đường cong. Qua lớp quần tất mỏng tang, anh nắn bóp mông cô. Anh phát hiện ra chất liệu cao cấp của nó, cảm nhận sự tinh tế, mịn màng của cô qua cảm giác trơn tuột nơi bàn tay.

Tố Diệp cũng ít nhiều đoán ra những tâm tư tích tụ trong lòng anh. Thấy mắt anh nóng rực, cuối cùng cô cũng hiểu mục đích thật sự anh gọi cô tới đây. Cô cắn môi. Người đàn ông xấu xa này!

Cô nhẹ nhàng giơ tay lên, từng cúc áo được giải phóng nơi đầu ngón tay, để lộ dần từ xương quai xanh, rồi đến nơi trắng trẻo, đầy đặn. Khe rãnh đó khiến đôi mắt người đàn ông vẫn nhìn cô nãy giờ càng lúc càng u tối.

Cô có thể nhận ra ánh mắt Niên Bách Ngạn có sự thay đổi rõ ràng.

Hô hấp trở nên dồn dập.

Khi chiếc áo sơ mi trượt xuống đất, không khí chuyển động trong điều hòa kích thích vào từng lớp da thịt. Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, như từng ngôi sao đang nhẹ nhàng vuốt ve. Mái tóc dài đổ thẳng xuống như thác nước. Gò má cô hơi ửng hồng, đẹp như cảnh hừng đông nhẹ nhàng vén đường chân trời lên mỗi sáng.

Niên Bách Ngạn chỉ nhìn cô, không lập tức tấn công.

Nhưng đôi mắt anh thì ngập tràn một khát khao chiếm hữu trần trụi, không hề giấu giếm, bạo dạn và trực tiếp.

Tố Diệp như bị bỏng rát bởi ánh nhìn ấy. Tim cô đập càng lúc càng nhanh. Cô chưa từng có kinh nghiệm tình ái kiểu này. Anh bình tĩnh ngồi đó, còn cô đang từ từ buông thả bản thân dưới sự quan sát của anh, trong địa bàn của anh, ngay tại phòng làm việc của anh…

Tay cô hơi run rẩy, kéo khóa chiếc chân váy.

Chiếc váy như lớp cánh cuối cùng bảo vệ nhị hoa, trượt xuống thảm.

Lúc này, Niên Bách Ngạn cuối cùng cũng có hành động.

Anh đứng dậy, bao trùm lấy cô.

Ngón tay mảnh khảnh trượt vào đường rãnh mê hoặc của Tố Diệp. Cô thở gấp, còn anh cúi xuống, dịu dàng thì thầm bên tai cô: “Em không nên đẹp như vậy. Cả chiều nay anh chỉ nhớ tới em. Đến Hứa Đồng cũng nhận ra anh mất tập trung.”

Cả cơ thể bé nhỏ của cô bất lực tựa vào anh, chẳng biết nên nói gì.

Ngón tay Niên Bách Ngạn vòng ra sau lưng cô, thuần thục tháo dây áo ngực. Đèn đã được anh chỉnh tối đi. Như thế ngọn đồi trước mặt càng như được một lớp lụa phủ lên, khiến anh không thể buông tay.

Cô dựa vào anh, dễ dàng cảm nhận sự thay đổi trên cơ thể anh.

Niên Bách Ngạn bèn cười, nắm một tay cô kéo xuống dưới.

Trong lòng bàn tay là dục vọng sớm đã thức tỉnh.

“Bách Ngạn…” Tố Diệp sợ hãi. Mối nguy hiểm khi bất kỳ lúc nào cũng có thể tới đây giày vò cô từng giây từng phút.

Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ khẽ ra lệnh bên tai cô: “Nằm sấp lên bàn!”

Tố Diệp bị dọa không hề nhẹ. Cô biết anh định làm thật, bèn lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng anh vẫn kéo cô tới bên cạnh bàn, đè lên người cô.

Ngực cô dính chặt lên mặt bàn, lên đống tài liệu của anh…

Anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, bàn tay phủ lên nơi đầy đặn.

Sau lưng lập tức là sự tiếp xúc mềm mại và ướt át.

Là đôi môi anh, đang tham lam men theo cổ cô đi xuống từng chút một.

Tố Diệp chỉ cảm thấy sống lưng tê dại trong sảng khoái, cả cơ thể mềm oặt.

Có một thứ căng cứng chạm vào sau lưng cô.

Nhưng khiến cơ thể nhạy cảm đã được anh khai phá của cô có phản ứng rất nhanh.

Những tiếng ngâm nga như có như không bị bờ môi hồng chặn lại, nhưng lại tản ra từ cánh mũi, khiêu khích bầu không khí bắt đầu nóng lên giữa hai người, cuối cùng bay vào tận tai Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn luôn biết trước giờ cơ thể Tố Diệp rất nhanh nhạy, đây cũng là một lý do quan trọng khiến anh chìm đắm. Những người con gái mẫn cảm chắc chắn là một món quà dành cho nam giới, nhưng vừa xinh đẹp lại vừa mẫn cảm thì chính là một báu vật. Huống hồ đây là lại báu vật anh mê luyến.

Anh vân vê người con gái trong lòng, quên hết tất thảy, bờ môi nóng hầm hập.

Từ sự dịu dàng ban đầu dần trở thành bá đạo.

Tố Diệp nghe thấy tiếng quần tất bị anh chọc rách. Cô thầm gào thét trong lòng. Giày cao gót của cô cũng bị Niên Bách Ngạn tháo ra. Cứ thế, đôi chân cô hoàn toàn trần trụi trong không trung.

Cô không thể nhìn thấy biểu cảm của Niên Bách Ngạn, nhưng từ những nụ hôn nóng bỏng đó có thể tưởng tượng ra kích tình lan tràn trên gương mặt anh.

Niên Bách Ngạn tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Anh khẽ nghịch mắt cá chân của cô, bờ môi cũng từ từ di chuyển xuống.

Mồ hôi đã lấm tấm trên trán Tố Diệp. Má cô như bị cháy đến đỏ ửng. Đầu óc cũng hỗn loạn. Cô muốn kêu anh dừng lại, nhưng cơ thể luôn phản bội lại lý trí. Có một dòng nước ngầm chảy xiết đang không ngừng cuộn trào trong cơ thể.

Cô lại nghe thấy tiếng sột soạt. Có lẽ là anh đang cởi quần áo, sau đó là tiếng tháo thắt lưng…

Còn cô, đã hoàn toàn dính chặt lên mặt bàn thoang thoảng mùi trầm hương. Trên bàn, đồ đạc được xếp ngay ngắn. Có thể thấy được sự nghiêm túc của anh trong công việc, hoàn toàn tương phản với người đàn ông đang ngông cuồng bạo dạn sau lưng cô…

~Hết chương 306~