Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 474: Không có chuyện tình nào không trăm ngàn vết thương




Đằng sau một bức ảnh của nhà văn Hồ Lan Thành, Trương Ái Linh có viết: Thích một người sẽ thấp hèn tới mức dơ bẩn, sau đó mới nở hoa. Tố Diệp im lặng nhìn những dòng chữ này, nhưng lại nhớ tới một câu nói trong “Bán sinh duyên”: Chúng ta không thể quay về được nữa. Nước mắt cũng theo đó tuôn rơi…

*Hồ Lan Thành là chồng của Trương Ái Linh và cũng là nhà văn. Họ gặp nhau lần đầu năm 1943, khi đó bà 23 tuổi và ông ta 37. Họ kết hôn vào năm sau trong một buổi lễ riêng tư. Fatima Mohideen là khách duy nhất tham dự. Trong thời gian từ năm 1943 đến 1945, Hồ Lan Thành lần lượt sống và làm việc ở Vũ Hán, Ôn Châu. Ông ta có một số mối quan hệ ngoài hôn nhân và tiếp tục cưới vợ khác. Năm 1947, hai người ly hôn.

Bao nhiêu đêm mơ về, Tố Diệp đều choàng tỉnh giấc vì câu nói “Tôi mệt rồi” đó của Niên Bách Ngạn. Gò má cô giá lạnh. Khi giơ tay lên lau bỗng phát hiện nước mắt đã làm lạnh cả hốc mắt.

Buổi tối ấy, sau khi nói xong câu đó, Niên Bách Ngạn không còn tới Sanlitun nữa, thậm chí đến cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng chẳng nhắn bất kỳ tin gì. Dần dần, trong căn nhà này, mùi hương của anh cũng dần nhạt nhòa. Cuối cùng, đến cả một chút hương vị mỏng manh cũng tan biến.

Từ sau tối đó khóc xong, Tố Diệp cũng không còn rơi nước mắt nữa. Cô tới phòng tâm lý làm việc như bình thường, tham dự vào những án tâm lý muôn màu muôn sắc, tới trường đại học giảng dạy, tới Tinh Thạch làm việc, lập ra kế hoạch phụ đạo tâm lý. Tuyến đường mỗi ngày đều cố định, vậy mà không hề chạm mặt Niên Bách Ngạn.

Chỉ có một lần tình cờ khi dùng bữa tới nhà ăn của nhân viên, cô nghe thấy có một cô thư ký trong phòng thư ký bàn tán về Niên Bách Ngạn. Cô ấy nói rằng một buổi chiều nào đó khi mang tài liệu tới văn phòng tổng giám đốc, cô ta đã nhìn thấy một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, hình như có quan hệ rất thân thiết với tổng giám đốc Niên, mà khi nói chuyện với cô ta, tổng giám đốc cũng mỉm cười rất dịu dàng.

Mới nói được một nửa thì họ nhìn thấy Tố Diệp xuất hiện, ai nấy đều vội vàng cười đùa rồi rời khỏi đó, sắc mặt ngượng ngập, thiếu tự nhiên.

Tố Diệp lặng lẽ ngồi vào một chỗ, bắt đầu ăn chậm nhai kỹ. Mấy nhân viên mồm năm miệng mười đó sau đó đi xa bèn nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quái. Ánh mắt ấy chính là cái nhìn thương hại dành cho một người phụ nữ vừa bị Niên Bách Ngạn vứt bỏ.

Cô không ngẩng lên cũng chẳng ngước nhìn. Những ánh mắt xung quanh khi dừng lại trên gương mặt cô, đau đớn tựa như những lưỡi dao. Sở dĩ cô ăn uống từ tốn chẳng qua cũng là để làm dịu đi cơn đau nhói trong tim.

Sau đó, cô ăn hết đồ ăn trong đĩa, rồi lại yên lặng đứng dậy, đặt chiếc đĩa không lên băng chuyền, rời khỏi nhà ăn.

Nước mắt chỉ được phát hiện ra từ những lần chợt choàng tỉnh giấc sau cơn mơ, từ gương mặt với một khoảng giá lạnh.

Cô mơ rất nhiều rất nhiều giấc mơ, loạn cào cào, không thành một thể thống nhất.

Cô mơ thấy con đường đá dài dằng dặc ấy. Hoa tuyết cầu rơi rụng như một cơn mưa. Trong mông lung hiện lên hình dáng của Niên Bách Ngạn. Anh đứng lặng nơi đầu ngõ, nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen đậm như chiếc ô trên tay anh.

Cô mơ thấy Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy mình, dịu dàng thủ thỉ bên tai cô: Diệp Diệp! Anh rất nhớ em!


Còn mơ thấy một đứa bé. Đó là một bé trai, tay xách ngọn đèn xanh xuất hiện trước mặt cô. Đôi giày đó đẹp đến mê mẩn. Giọng nói của cậu bé ấy bỗng trở thành giọng nói của Niên Bách Ngạn. Cậu bé giơ tay về phía, nói rằng: Đi theo anh nào!

Giấc mơ hư ảo đến hoảng hốt, còn thế giới khi tỉnh dậy lại yên ắng đến rùng rợn.

Tố Diệp nhớ, từng có một câu nói như thế này: Tình yêu vốn dĩ đâu có gì phức tạp, đi tới đi lui chẳng qua cũng chỉ có ba chữ. Nếu không phải “Anh yêu em”, “Anh hận em” thì cũng là “Thôi bỏ đi”, “Em khỏe chứ?”, “Xin lỗi em”.

Nhưng hôm đó Niên Bách Ngạn lại chẳng nói ra ba chữ nào trong số đó. Mà anh nói: Tôi mệt rồi! Vậy thì, ba chữ ấy có ý nghĩa gì đây?

Có được coi là chia tay không?

Hoặc có lẽ, anh cho rằng, với mối quan hệ như ngày hôm nay của họ, đã chẳng còn đáng dùng hai chữ “chia tay” để trang điểm cho những tình cảm xưa cũ. Cứ thế vứt đi thôi, bỏ mặc thôi…

Nếu không, tại sao anh lại mỉm cười dịu dàng với một người con gái khác trong phòng làm việc?

Mỗi lần nhắm mắt lại, Tố Diệp đều có thể nhớ tới lời nói của người thư ký đó. Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh một cô gái trẻ trung, cười e thẹn dựa vào lòng Niên Bách Ngạn. Vòng tay đã từng thuộc về riêng cô ấy, đôi mắt tươi cười đã từng chỉ biết nhìn cô ấy, giờ tất cả đều dành cho một người con gái khác.

Đúng thế, sao anh có thể thiếu phụ nữ cơ chứ?

Với điều kiện của anh, muốn tìm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp cỡ nào cũng được.

Và vì thế, anh không còn tới đây nữa.

Nơi này, từ nay chỉ còn hơi thở của cô.

Tố Diệp không biết Niên Bách Tiêu có ở lại đội xe hay không, hoặc là cậu ta có bị Niên Bách Ngạn bắt ép quay về nước hay không. Thật ra, muốn biết được tin tức của người không khó. Nếu như cô muốn, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể tìm được Niên Bách Tiêu.

Nhưng cô không gọi.

Tuy thế, hằng ngày vẫn theo dõi tin tức đều đặn. Không có tin Niên Bách Tiêu tự sát.

Cô tình nguyện tin rằng, cuối cùng Niên Bách Ngạn đã đổi ý.

Khi cô gặp lại Niên Bách Ngạn đã là chuyện của hai tuần sau đó.

Hôm đó là thứ năm, ngày Tố Diệp tới làm tại Tinh Thạch. Họ sẽ tăng ca liên tục trong dịp cuối tuần cho tới tận thứ hai, rồi sau đó nghỉ lễ Lao Động.

Khi phòng hành chính thông báo cho Tố Diệp tới họp tại phòng hội nghị, cô đang làm báo cáo đánh giá tâm lý quý I cho nhân viên trong Tinh Thạch. Thư ký nói, tổng giám đốc Niên sẽ xem bản báo cáo phân tích quý I này.

Báo cáo đánh giá tâm lý sẽ tác dụng rất quan trọng khi muốn tăng lương, thăng chức cho nhân viên hoặc khi nhân viên nghỉ việc hay tạm rời khỏi cương vị công tác. Có thể nhận ra sau mùng một tháng năm, Tinh Thạch sẽ có một lần điều chỉnh nhân sự rất lớn. Thường vào thời gian này, báo cáo đánh giá đều sẽ phải được đưa tới cho quản lý cao nhất trong công ty để xem xét.

Nghe thấy mấy chữ “tổng giám đốc Niên”, mà Tố Diệp cảm thấy xúc động vô cùng. Sau khi gõ xong chữ cuối cùng, cô tập hợp cả mấy bản lúc trước đã in ra rồi kẹp vào trong tập đựng tài liệu màu đen. Cô hít sâu một hơi rồi đi tới phòng họp.

Trong phòng họp, các cán bộ cao cấp đã có mặt đông đủ. Niên Bách Ngạn vẫn chưa tới. Lúc này Tố Diệp mới biết anh đang đi công tác, một tiếng đồng hồ trước vừa mới xuống máy bay, có lẽ bây giờ đang trên đường quay về công ty.

Đợi thêm khoảng mười mấy phút gì đó, bỗng có tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa phòng họp.

Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch không ngớt.

Người thư ký vội vàng mở cửa phòng họp. Niên Bách Ngạn đi vào với vẻ bụi bặm. Theo sau anh là Hứa Đồng. Cô ấy còn kéo theo một vali hành lý. Người thư ký đi tới đón lấy.

Câu đầu tiên Niên Bách Ngạn nói sau khi ngồi xuống là: Xin lỗi mọi người, đường tắc quá! Chúng ta bắt đầu họp thôi! Nói xong, anh đảo mắt một vòng. Khi nhìn lướt qua Tố Diệp, anh thậm chí còn không dừng lại, ánh mắt không có gì khác biệt.

Vì Tố Diệp là cổ đông của công ty, lại là cố vấn tâm lý của tập đoàn, thế nên vị trí ngồi của cô trong buổi họp cũng lui về phía trên nhiều hơn. Tuy vậy, hôm nay cô chọn một chỗ ngồi khá thấp phía sau, cách Niên Bách Ngạn một khoảng xa.

Xa đến nỗi, cô không nhìn rõ được ánh mắt Niên Bách Ngạn.

Nhưng chẳng mấy chốc cô lại tự cười mình. Trong mắt anh có thể có điều gì đây? Đã hai tuần rồi, chưa biết chừng có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Có những lúc, chuyện tình cảm mười năm cũng không vượt qua được sự thay đổi trong mười phút. Mấy án kiểu này, không phải cô chưa từng gặp.

Trời đã nóng, phòng họp cũng bắt đầu tự động bật máy lạnh.

Hôm nay Niên Bách Ngạn mặc một chiếc áo sơ mi đen, được làm bằng thủ công cao cấp, khi mặc lên người tạo nên một cảm giác thoải mái, trơn nhẵn tự nhiên. Nhưng có lẽ do điều hòa được bật hơi lớn, nên trông anh cũng khá lãnh đạm và lạnh nhạt. Khi bờ môi mỏng hơi mím cũng khiến người ta phải e dè.

Tố Diệp vô thức nhìn vào vị trí tay áo của anh, không đeo cúc măng séc.

Cô đã từng anh một đôi cúc măng séc. Anh rất thích, một tuần có tới ba ngày luôn đeo. Vì vị trí mà anh đang nắm giữ, thế nên trong công ty có không ít người quan tâm tới từng chi tiết nhỏ nhặt của anh, mà phần lớn là phái nữ. Lần đầu tiên Niên Bách Ngạn ở lại Sanlitun, lúc đó ở căn nhà ấy vẫn chưa có quần áo của anh. Thế nên ngày hôm sau khi anh tới công ty đã lập tức có người phát hiện Niên Bách Ngạn mặc nguyên bộ quần áo hôm trước. Thế là họ bắt đầu xì xào suy luận xem anh đã qua đêm ở đâu. Đây cũng là lý do sau này Niên Bách Ngạn phải để rất nhiều quần áo tại Sanlitun để thay giặt.

Niên Bách Ngạn thích đôi cúc măng séc cô tặng, thế là cũng có người bắt đầu đoán xem tại sao anh lại đeo cùng một chiếc cúc măng séc trong một thời gian dài như thế.

Vậy mà bây giờ, e là nó đã bị anh quên lãng từ lâu.

Nội dung của buổi họp rất đơn giản, chẳng qua vẫn là báo cáo công việc. Dịp lễ Lao động sắp tới, các bộ phận cũng lần lượt lập kế hoạch cho công việc của mình. Bộ phận thị trường hiển nhiên là bộ phận phải hy sinh kỳ nghỉ mùng một tháng năm. Sản phẩm mới mùa thu sắp ra mắt, bộ phận thị trường cũng giống như sắp ra chiến trường. Còn giám đốc bộ phận quan hệ thì lại đề xuất kế hoạch hoàn thiện sâu hơn việc tuyên truyền cho sản phẩm mới mùa thu, cũng đồng thời yêu cầu bộ phận thị trường đưa ra những tài liệu, chỉ số kỹ thuật trong việc thiết kế sản phẩm mới.

“Thực tế là, thứ bộ phận thị trường có thể đưa cho các chị chỉ có thể là những từ mấu chốt của chuyên môn thiết kế thôi.” Giám đốc bộ phận thị trường nói.

Giám đốc bộ phận quan hệ chau mày: “Mong anh hãy hiểu cho, từ quan trọng mà anh nói tới vẫn là từ bộ phận quan hệ của chúng tôi mà ra. Giám đốc Vương! Bộ phận các anh không chịu hợp tác như thế này, bảo chúng tôi phát triển công việc thế nào đây?”

Giám đốc bộ phận thị trường quay sang nhìn Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc! Anh làm vậy quả thực khiến chúng tôi rất khó làm việc.”

Niên Bách Ngạn trả lời giám đốc bộ phận quan hệ: “Giám đốc Tề! Liên quan đến những ý tưởng thiết kế và bản vẽ cho sản phẩm mới hiện giờ vẫn chưa thích hợp để công bố ra bên ngoài.”

Giám đốc Tề khó xử: “Tổng giám đốc! Anh quyết định như vậy, áp lực của bộ phận quan hệ chúng tôi sẽ rất lớn. Bây giờ tất cả báo chí đều đang quan tâm tới lễ ra mắt sản phẩm mới của Tinh Thạch tại triển lãm Milan, tôi không thể nào nói rằng mình chẳng biết gì về sản phẩm mới của chúng ta chứ?”

“Sau buổi họp, tôi sẽ bảo Hứa Đồng đưa cho mọi người một bản thảo để công bố với bên ngoài mang tính chất đại khái, thống nhất các đặc điểm kỹ thuật trong bản vẽ sản phẩm mới là được rồi.”

Giám đốc Tề thở dài.

Tố Diệp vẫn im lặng lắng nghe từ đầu tới cuối. Nhưng cô luôn có sự hoài nghi đối với thái độ bảo mật quá mức hà khắc như thế này của Niên Bách Ngạn. Về lý mà nói, tới lúc này, bộ phận quan hệ đã bắt đầu công bố với bên ngoài những ý tưởng thiết kế và bản vẽ phác thảo của sản phẩm mới từ lâu rồi chứ. Tại sao lần này lại thần bí như vậy?

Nhưng đây cũng không phải vấn đề cô cần quan tâm. Niên Bách Ngạn có quyết định của anh, cô cũng không can dự được.

Diệp Uyên không có mặt trong cuộc họp. Xem ra trong đại hội cổ đông lần trước, anh ấy đã thật sự giao toàn bộ quyền hành trong Tinh Thạch lại cho Niên Bách Ngạn. Cũng phải, anh ấy đang đợi được làm chú rể mà.

Nhưng bây giờ, cô và Niên Bách Ngạn đến nông nỗi này, hôn lễ hôm đó phải làm sao đây?

Đang mải suy nghĩ, bỗng cô nghe thấy Niên Bách Ngạn nói một câu: “Bác sỹ Tố! Báo cáo phân tích tâm lý quý trước và kế hoạch tìm hiểu tâm lý kỳ sau.”

Tâm hồn Tố Diệp nãy giờ vẫn đang treo ngược cành cây. Nghe thấy câu nói này, cô chưa nhận ra là anh đang gọi mình. Sau khi bị người ngồi bên cạnh huých vào người, cô mới bừng tỉnh. Cô ngước mắt lên. Khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Niên Bách Ngạn, trái tim cũng theo đó đập loạn nhịp đầy vô dụng.

“Đã xong rồi!” Cô bất lực đáp.

Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng thái độ thờ ơ và im lìm.

Khi cô cầm tập tài liệu lên, chuẩn bị đưa cho thư ký chuyển tới Niên Bách Ngạn thì anh hờ hững nói một câu: “Chiều mang tới phòng làm việc của tôi!”

Tố Diệp hơi sững người.

Niên Bách Ngạn nhìn cô rồi bổ sung thêm một câu: “Đích thân cô mang tới!”

Tố Diệp cảm thấy ánh mắt anh nghiêm khắc đến kinh người, bèn gật đầu.

Lâm Yêu Yêu xin nghỉ phép để chuẩn bị cho đám cưới. Buổi trưa, chỉ còn lại Tố Diệp lẻ loi một mình. Hai tuần nay, cô chỉ suy đoán xem Niên Bách Ngạn có ở công ty hay không, nhưng hôm nay thì cô chắc chắn anh đang ở đây. Thế nên bữa trưa vừa tới, cô vào ngay thang máy, định ra ngoài ăn cơm.

Cô cảm thấy cái tâm lý vừa giả tạo vừa khiến người ta chán ghét.

Đúng vậy, cô luôn cảm thấy ghét chính bản thân mình như thế.

Chỉ có điều không ngờ là cô vừa ra khỏi thang máy thì một bên thang máy cũng mở ra, ngay phía trước Tố Diệp.

Niên Bách Ngạn từ trong đi ra, dừng lại ngoài cửa thang máy.

Bước chân Tố Diệp khựng lại, trái tim nhảy tưng tưng.

Nhưng một phút sau, cô đã hiểu ra tại sao Niên Bách Ngạn lại đứng ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc đã có một cô gái từ trong bước ra. Có lẽ thang máy hơi chật. Sau khi ra ngoài, cô ta nhăn mặt ai oán với Niên Bách Ngạn, dáng vẻ ngây thơ và yếu ớt. Vì Tố Diệp còn cách họ một quãng nên cô không nghe thấy cụ thể cô ta đã nói gì. Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng, Niên Bách Ngạn mím môi mỉm cười với cô ta, gương mặt nghiêng của anh dịu dàng và cưng chiều.

Tố Diệp cứ đờ đẫn đứng đó, mặc cho bao nhiêu người xuống tầng dùng bữa đi qua va vào bả vai cô. Cô đứng từ xa, qua đám đông nhìn theo hình bóng cao lớn của Niên Bách Ngạn, và cả, cô gái dựa bên cạnh anh.

Hai người họ nói nói cười cười đi về phía cửa. Trước cửa là một khoảng nắng rực rỡ, trùm lên hai cái bóng.

Cô gái đó… là Joey!

Cô ta thân mật khoác tay Niên Bách Ngạn. Họ như hai người đang yêu nhau say đắm.

Tố Diệp mãi mãi không thể quên được cô ta.

Tim cô lạnh hẳn, đầu ngón tay cũng tê dại. Cô cúi đầu, cố gắng vân vê ngón tay mình, nhưng phát hiện cả bàn tay cũng đang run rẩy.

Cô tưởng bở rồi, cứ nghĩ anh đang đợi cô.

Cô ngây ngốc đi về phía cửa, chỉ còn lại bóng Niên Bách Ngạn xa dần.

Cô đứng trong quầng sáng nhức mắt, xương cốt nổi lên từng đợt giá buốt.

Tố Diệp à Tố Diệp! Rốt cuộc mày muốn thế nào?

Chẳng phải mày không tin tưởng anh ấy hay sao? Chẳng phải mày nghi ngờ anh ấy hay sao? Giờ tốt rồi, giờ anh ấy đi rồi, bên cạnh còn có một người con gái khác. Mày buông tay được rồi chứ?

Tố Diệp không ngừng tự hỏi lòng mình như vậy. Nhưng trái tim thật sự rất đau.

Cô cuộn chặt từng ngón tay vào trong lòng bàn tay, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Joey nũng nịu với Niên Bách Ngạn.

Cô thừa nhận, mình không thể chịu nổi việc Niên Bách Ngạn đối tốt với một người phụ nữ khác.

Một chút cũng… không thể chịu nổi.

Cho dù chỉ là suy nghĩ, cũng đau như bị đục khoét con tim.

Có một bàn tay lớn kéo tay cô lên.

Tố Diệp bất ngờ phản ứng lại. Cô quay đầu lại nhìn, thì ra là Kỷ Đông Nham.

Cô muốn hỏi anh ta tại sao lại tới đây, nhưng chẳng nói được câu nào, cổ họng vẫn đang nghẹn lại.

Kỷ Đông Nham im lặng cúi đầu, cạy từng ngón tay đang nắm chặt của cô ra. Lòng bàn tay cô đã chảy máu. Đầu móng tay cũng thấm một ít đỏ tươi.

Anh ta bèn ngẩng đầu lên nhìn Tố Diệp với ánh mắt xót xa, rồi giơ tay lên lau nước mắt trên gò má cô, khẽ nói: “Nhìn em kìa! Tự mình làm mình bị thương rồi, cuối cùng còn không chịu được mà bật khóc.”

Phải, cô tự mình làm mình bị thương.

Rồi… bật khóc…

Địa điểm ăn trưa được chọn ở gần trung tâm mậu dịch quốc tế, tiện cho việc đi làm buổi chiều.

Tố Diệp không ăn nhiều, chỉ lác đác vài miếng.

Kỷ Đông Nham cũng không khuyên, để mặc cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn.

“Anh đã nghe nói chuyện của Bách Tiêu rồi. Nó vẫn ở lại đội xe, không bị Niên Bách Ngạn đưa ra nước ngoài, nhưng có được tham gia giải đấu hay không thì còn chưa biết.” Kỷ Đông gắp cho cô một miếng cá, kể lại.

Tố Diệp nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại nội dung cuộc cãi vã tối hôm đó, tôi hỏi Kỷ Đông Nham chuyện Niên Bách Tiêu bị bắt cóc.

“Năm Niên Bách Tiêu 15 tuổi đã bị người ta bắt cóc. Đối phương đòi Niên Bách Ngạn chuộc lại với số tiền ba trăm triệu, hơn nữa còn yêu cầu anh ta từ bỏ quyền khai thác ở một trong số những mỏ kim cương tại Nam Phi, nếu không sẽ giết con tin!” Kỷ Đông Nham không giấu giếm.

Tim Tố Diệp nhảy dựng lên: “Sau đó thì sao?”

“Lúc đó Niên Bách Ngạn đang ở Nam Phi, không màng tới yêu cầu của bọn bắt cóc.” Giọng Kỷ Đông Nham trở nên lạnh lẽo.

Tố Diệp sững người. Làm sao có thể?

“Khó tin phải không?” Kỷ Đông Nham nhấp một ngụm rượu vang rồi cười khẩy: “Thế mà lúc đó Niên Bách Ngạn đã làm vậy đấy. Anh ta nói với bọn bắt cóc, anh ta sẽ không bỏ ra một đồng nào, càng không từ bỏ quyền khai thác mỏ kim cương. Còn về Niên Bách Tiêu, họ muốn giết thì cứ giết.”

“Có phải có hiểu lầm gì bên trong không? Hay là, Niên Bách Ngạn đã báo cảnh sát? Chỉ là muốn kéo dài thời gian?” Đây là điều đầu tiên Tố Diệp có thể nghĩ tới.

Kỷ Đông Nham nhìn cô: “Chỉ có em hiểu lầm anh ta là kẻ có tình có nghĩa thôi. Anh đã nói với em rồi, anh ta là người không có trái tim. Báo cảnh sát ư? Anh ta chịu lãng phí thời gian với cảnh sát sao? Thực tế là, anh ta không màng tới sự sống chết của Bách Tiêu.”

Nói thế nào Tố Diệp cũng không tin. Cô thừa nhận Niên Bách Ngạn có hơi nghiêm khắc với Niên Bách Tiêu, nhưng tuyệt đối không tin anh không quan tâm gì tới thằng bé, thậm chí là bỏ mặc cả sống chết.

“Nhưng chẳng phải bây giờ Bách Tiêu vẫn bình yên sao?”

“Đó là mạng nó lớn, trốn ra được.” Tâm trạng của Kỷ Đông Nham có chút kích động: “Năm đó, Niên Bách Tiêu bị bắt tới Lào. Nơi đó thường xuyên có những cuộc bạo loạn giữa những băng đảng ma túy để tranh giành địa bàn. Lúc bọn bắt cóc đợi mãi không có tiền, cuối cùng quyết định giết con tin thì nơi đó xảy ra bạo loạn. Đám bạo động phá phách, cướp bóc. Mấy tên bắt cóc không kịp chạy thoát đã bị đánh chết. Bách Tiêu giả vờ chết mới thoát được kiếp nạn đó.”

Đó là một cuộc bạo loạn thế nào Tố Diệp không thể biết rõ, cũng không thể tưởng tượng ra. Có lẽ đó là cảnh Tố Khải đã gặp như cơm bữa, nhưng cô thì chỉ từng thấy trên tivi.

Cô không thể nói với Kỷ Đông Nham, có lẽ Niên Bách Ngạn có nỗi khổ riêng. Sự việc đến ngày hôm nay, cục diện đã được định. Niên Bách Tiêu thật sự bị bắt bóc, Niên Bách Ngạn không bỏ tiền chuộc. Mà giờ đây, cậu ta cũng thật sự căm hận Niên Bách Ngạn.

“Vậy anh thì sao?” Cô nhìn anh ta hỏi.

“Trước đây anh không hiểu gì về thương trường. Tuy nói là theo học kinh tế, nhưng tâm tư thì không đặt vào nó. Ngược lại, Niên Bách Ngạn học kinh tế rất giỏi, luôn có thể dự đoán chuẩn xác và kiểm soát được hướng đi cũng như những quy luật kinh tế. Khi còn là sinh viên, anh ta đã từng dự đoán tiền đồ cho một ngân hàng cổ phần, nói rằng trong vòng hai năm ngân hàng này chắc chắn sẽ liên tục đầu tư ngắn hạn, sẽ phải nhanh chóng thu lại tiền vốn của các sản phẩm tài chính với tỉ suất lợi nhuận cao để ổn định lãi suất cho vay của nó trong số bốn ngân hàng lớn ở Trung Quốc, như thế tất sẽ bùng nổ khủng hoảng kinh tế. Lúc đó người quản lý đã khịt mũi cười vào mặt anh ta. Nhưng còn chưa tới hai năm, ông ta đã phải đích thân tới trường học để mời anh ta. Ông ta đã chín lần bay từ nước ngoài về mời anh ta làm cố vấn tài vụ của doanh nghiệp với mức lương cao. Mà lúc đó, Niên Bách Ngạn cũng vừa lấy được bằng tiến sỹ kinh tế.” Kỷ Đông Nham bình tĩnh kể lại những chuyện đã qua: “Niên Bách Ngạn từ chối lời mời, một lòng hướng về Tinh Thạch, còn anh quay về Kỷ Thị. Lần đầu tiên đối chọi với anh ta trên thương trường, anh đã thảm bại. Thủ đoạn của anh ta quá tàn nhẫn, không nể chút tình thân nào, khiến cho Kỷ Thị tổn thất số tiền hơn năm trăm triệu. Là vì anh quá tin tưởng anh ta, nghĩ rằng anh ta vẫn nể tình anh em. Kể từ lúc đó anh mới hiểu, Niên Bách Ngạn là một người vô tình. Văn Giai, Niên Bách Tiêu, cả anh nữa, đối với anh ta vốn không quan trọng, thứ quan trọng chỉ có lợi ích.”

Hận cũ thù mới, tất cả dồn lại, không căm ghét cũng khó.

“Chính anh ta dạy cho anh biết thế nào là không từ thủ đoạn, thế nào là thương trường như chiến trường, vì lợi ích, để có thể đạt được mục đích, có thể tận dụng tất cả các loại thủ đoạn, lợi dụng các loại tình cảm.” Ánh mắt Kỷ Đông Nham bi thương: “Thế nên từ trước nay, anh vẫn lo em sẽ bị tổn thương.”

Hơi thở của Tố Diệp có chút khó nhọc, trái tim cũng bị dồn ép nặng nề.

Cô không nói gì, chỉ chậm rãi uống nước dưa hấu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy nó vừa lạnh vừa đắng.

Rất lâu sau cô mới lên tiếng, giọng nói rất khẽ: “Tôi đã nhìn thấy… anh ấy và Joey đi cùng với nhau.”

Kỷ Đông Nham không mấy kinh ngạc, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ hừ một tiếng rất khẽ.

“Tôi không hiểu… Rốt cuộc họ có quan hệ gì. Trước đây tôi thấy cô ta và anh ở bên cạnh nhau.” Cô như một linh hồn, im lìm lặng lẽ.

Kỷ Đông Nham uống cạn ly rượu trong tay. Sau khi đặt xuống, anh ta nói: “Joey, chỉ cần cô ta muốn, cô ta có thể ở bên cạnh bất kỳ người đàn ông nào.”

“Thế là ý gì?” Tim Tố Diệp như ngừng đập.

Kỷ Đông Nham nhìn cô cười khẽ: “Tình cảm của con người không còn như trước nữa, xa cách vài năm vẫn yêu nhau như thuở ban đầu. Xã hội càng ngày càng hiện thực, tình cảm cũng theo đó trở nên mỏng manh và rẻ mạt, nhất là với những cô gái sinh ra trong gia đình giàu có như Joey. Em phải tin rằng quan niệm tình yêu của cô ta chắc chắn luôn đan xen lợi ích.”

Tố Diệp cụp mắt xuống, nhưng bi thương thì dâng tràn.

Phải, cô đã chẳng nhìn thấu được nữa.

Kỷ Đông Nham thấy cô im lặng, bèn giơ tay nhẹ nhàng kéo tay cô lại, dịu dàng hỏi: “Còn em thì sao? Vẫn còn dành trái tim mình cho anh ta sao?”

Tố Diệp từ từ rút tay về, giọng nói rất nhẹ nhưng giống như đã dùng trọn sức lực còn lại của cơ thể: “Trên đời này, không có chuyện tình nào không chịu trăm ngàn vết thương.”

Hơn ba giờ chiều, Tố Diệp gọi một cuộc điện thoại tới phòng thư ký, hỏi xem Niên Bách Ngạn đã đi ăn trưa về chưa. Thư ký nói rằng tổng giám đốc đã quay về phòng làm việc rồi. Cô bèn ôm báo cáo đánh giá tâm lý đã đóng lại gọn gàng cùng một tâm trạng như đi viếng mộ vào trong thang máy.

Cô gõ cửa đi vào văn phòng. Niên Bách Ngạn đang gọi điện thoại, thấy cô vào anh bèn ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Cô tiến lên, liếc nhìn chiếc áo sơ mi Niên Bách Ngạn đã thay ra. Anh không còn mặc chiếc áo ở buổi họp sáng nay. Cùng là màu đen nhưng kiểu dáng có chút khác biệt. Chỉ một chút xíu ấy thôi cũng đã tiết lộ rất nhiều thông tin.

Anh đã thay áo.

Tại sao phải thay áo? Chỉ ăn một bữa cơm mà cần phải thay áo sao?

Tim Tố Diệp bí bách, nhất thời cảm thấy khó thở. Khó khăn lắm cô mới thở được một hơi thì ruột gan cũng theo đó cồn cào. Cô đặt nghiêm chỉnh tập tài liệu lên mặt bàn, quay người định đi.

Sau lưng vang lên tiếng Niên Bách Ngạn đặt điện thoại xuống, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của anh: “Tại sao chỉ có báo cáo tâm lý?”

Tố Diệp dừng bước, quay đầu nhìn anh.

Anh đang lật xem. Tờ giấy phát ra những tiếng sột soạt theo từng ngón tay mảnh khảnh của anh. Đầu mày anh nhíu lại rất chặt. Thấy cô không trả lời, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ không vui: “Kế hoạch của quý tới đâu?”

Đầu óc Tố Diệp trong giây lát chưa kịp định hình, mãi một lúc sau cô mới lắp bắp được một câu: “Chẳng phải anh nói anh chỉ cần báo cáo tâm lý quý một thôi sao?”

Nét mặt Niên Bách Ngạn càng lúc càng nghiêm nghị. Anh đóng luôn tập tài liệu lại: “Trong buổi họp, chính em nói em đã hoàn thành báo cáo tâm lý và dự thảo kế hoạch.”

Tố Diệp nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình từng nói câu này trong buổi họp. Cô phản bác: “Em chưa từng nói!”

Cô nhớ là thư ký nói với cô Niên Bách Ngạn chỉ cần xem báo cáo tâm lý quý một, nhưng vừa dứt lời, cô lại loáng thoáng nhớ ra anh có nhắc tới bản kế hoạch.

Niên Bách Ngạn không lên tiếng nữa, dựa cả người ra sau ghế nhìn cô.

“Lúc trước anh không yêu cầu em làm bản kế hoạch cho quý sau.” Tố Diệp cảm thấy anh đang cố tình gây khó dễ.

“Cần bao lâu?” Niên Bách Ngạn bất ngờ hỏi một câu như thế.

Câu hỏi ấy làm Tố Diệp mơ màng. Bao lâu? Chuyện gì cần bao lâu?